Nguyên thân đâu phải đồ ngốc, cô ấy vẫn luôn cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Cố Thanh Phong đối với mình. Tuổi càng lớn, cô ấy càng cảm thấy sốt ruột với chuyện chung thân đại sự của mình.
Cô ấy không có cha mẹ thay mình tính toán, cô ấy không dám đến nhà họ Cố thúc giục, nên chỉ có thể gây áp lực lên Cố Thanh Phong.
Cố Thanh Phong cũng đâu còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc thành gia rồi. Anh ta học xong rồi, bây giờ không kết hôn thì chờ đến lúc nào nữa.
Cố Thanh Phong bị nguyên thân gây sức ép nên chỉ có thể đồng ý năm nay khi tốt nghiệp xong anh ta sẽ ngay lập tức về nhà cưới cô ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp anh ta cũng không về nhà, mãi cho đến hôm qua anh ta mới về.
Thời gian quay về khéo đến mức khiến cho người ta nghi ngờ, trong chuyện này, liệu có khi nào do một tay anh ta bày nên không?
"Công ơn dưỡng dục như thế, tôi nhường cho anh nhé?" Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.
"Cô nói bừa gì đó?" Tất nhiên Cố Thanh Phong không muốn.
Anh ta là con một, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng bàn tay của cha mẹ, anh ta muốn sao trên trời, cha mẹ anh ta tuyệt đối sẽ không hái trăng cho anh ta.
Cũng là do gia đình anh ta hạnh phúc mĩ mãn như thế, nên khi còn bé anh ta mới có thể đồng tình với Bạch Thanh Nhàn.
Anh ta cũng từng nghĩ sau này anh ta và Bạch Thanh Nhàn kết hôn, anh ta sẽ khiến cho cô ấy hạnh phúc.
Nhưng tình cảm cũng sẽ thay đổi, anh ta càng lớn, gặp được càng nhiều người, mà anh ta lại càng ngày càng ghét bỏ Bạch Thanh Nhàn.
Ghét bỏ cô ấy trậm mặc ít nói, lại còn tự tin mẫn cảm, ghét bỏ cô ấy có diện mạo đẹp nhưng không biết chăm chút cho mình.
Càng ghét bỏ Bạch Thanh Nhàn bao nhiêu, anh ta lại càng thích Bạch Bảo Châu - người trái ngược với Bạch Thanh Nhàn bấy nhiêu.
Bạch Bảo Châu giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn luôn tự tin, luôn luôn lạc quan yêu đời.
Mỗi lần anh ta nhìn thấy Bạch Bảo Châu, nhìn thấy nụ cười trên miệng của cô ta, Cố Thanh Phong lập tức cảm thấy cho dù cuộc sống sau này có khổ có mệt đến đâu thì anh ta cũng sẽ không thấy vất vả.
Khi bị Bạch Thanh Nhàn ép kết hôn, Cố Thanh Phong cảm thấy lòng mình cực kì nặng nề, anh ta trốn tránh, anh ta vẫn luôn trốn ở trường học cho đến bây giờ.
Sau khi về nhà, trong giây phút biết được thanh danh của Bạch Thanh Nhàn bị phá hủy kia, trong lòng Cố Thanh Phong thở dài nhẹ nhõm, kéo theo đó là tâm trạng vui sướng vô hạn.
Tối hôm qua, khi cha anh ta hỏi anh ta còn nguyện ý kết hôn với Bạch Thanh Nhàn không, Cố Thanh Phong không thèm suy nghĩ mà đã phủ nhận.
Vốn anh ta tưởng bản thân mình chỉ cần chờ thôi, cha anh ta sẽ vì anh ta mà xử lý tốt mọi chuyện, thì không bao lâu sau anh ta đã nghe được chuyện Bạch Thanh Nhàn chặn đường nhóm lãnh đạo để tố cáo.
Cố Thanh Phong vội chạy đến nhà xưởng, còn chưa ra khỏi cửa, bước chân của Cố Thanh Phong đã chậm lại, lúc này anh ta không thể xuất hiện được.
Quá trình chờ đợi vô cùng sốt ruột, Cố Thanh Phong ở nhà mà đứng ngồi không yên, mãi cho đến khi cha anh ta về nhà, anh ta mới dám đi ra tìm Ngu Thanh Nhàn.
Đầu tiên anh ta đến nhà họ Bạch, nhà họ Bạch không có ai cả. Anh ta vừa rời khỏi nhà họ Bạch thì đã có người nói cho anh ta biết Bạch Thanh Nhàn đi về phía nhà xưởng rồi. Cố Thanh Phong vội vội vàng vàng chạy về phía nhà xưởng.