Bạch Bảo Châu không chịu nổi nỗi nhục này, sau khi về nhà cô ta chạy thẳng lên lầu, còn chưa gõ cửa đã đẩy cửa phòng của Lâm Mẫn ra: "Mẹ, mẹ, làm sao bây giờ, bây giờ bên ngoài đều đang đồn bậy về con, ngay cả anh Thanh Phong cũng không thèm để ý đến con hai hôm nay rồi."
Trong lòng Bạch Bảo Châu mờ mịt, Lâm Mẫn nhìn đứa con gái bà ta coi như châu như bảo mà nuôi lớn mà không khỏi nước mắt lưng tròng.
Công việc cũng bán đi rồi, lời đồn cũng bị cô truyền ra ngoài, Ngu Thanh Nhàn không quan tâm đến sự phát triển tiếp theo nữa.
Cô quay về căn nhà mình thuê, đêm hôm đó cô cùng Tạ Uẩn ăn cơm, sáng hôm sau, hai người lập tức bắt tay vào gây dựng sự nghiệp.
Hai người chưa cùng nhau kinh doanh bao giờ, nên đối với lần gây dựng sự nghiệp này hai người đều dồn tất cả tâm huyết vào đó.
Trong nhà Tạ Uẩn có của ăn của để, mà nguyên thân Tạ Uẩn cũng không phải tên ngốc thật sự, cho nên số tiền trong tay anh đủ để mở một nhà máy.
Hai người chia thành hai nhóm, Ngu Thanh Nhàn đi tìm địa điểm xây dựng nhà máy, tìm công nhân biết xây lò, lại đến cục Công thương xin giấy phép kinh doanh.
Mà Tạ Uẩn lại căn cứ vào thông tin về vùng nông thôn do mẹ anh cung cấp, đi tìm đất sét thích hợp để nung.
Mãi đến một tháng sau, họ mới làm xong hết những công việc kia, nhà máy cũng tìm được rồi, công nhân cũng tuyển xong, giấy phép kinh doanh cũng được cấp, cuối cùng Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng có thời gian rảnh rỗi.
Hai người họ đến một quán bán đồ ăn sáng trong thành phố, cùng nhau ăn sáng uống trà, họ có gọi thêm mẹ Tạ, nhưng dù có nói thế nào thì mẹ Tạ cũng không đồng ý đi theo.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng có hai tầng, tầng một là sảnh lớn, tầng hai được chia thành các gian phòng nhỏ, hai người đặt một phòng riêng nhỏ gần cửa sổ sau đó gọi món, rất nhanh, đồ ăn nước uống đều đã được mang lên.
Tạ Uẩn pha trà, Ngu Thanh Nhàn nhìn xuống dưới lầu, trong lúc vô tình thấy được Cố Thanh Phong và một người phụ nữ lạ mặt tiến vào cửa hàng bách hóa đối diện, Ngu Thanh Nhàn thoáng kinh ngạc.
Tạ Uẩn thấy cô thế thì hỏi: "Em đang nhìn cái gì thế?"
"Nhìn Cố Thanh Phong kia kìa. Không phải anh ta là nam chính ư, dựa theo thiết lập nhân vật thì anh ta phải vô cùng thâm tình với nữ chính mới đúng chứ, thâm tình đến độ ngay cả nói chuyện với vị hôn thê là nguyên thân đây cũng giữ khoảng cách thích hợp, bây giờ anh ta lại đi dạo phố với người phụ nữ khác. Điều này không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh ta chút nào."
Ngu Thanh Nhàn nhớ rất rõ, trong sách có viết, nam chính Cố Thanh Phong giữ mình trong sạch, ngoại trừ có vài lần trước khi xác định được tình cảm của bản thân với nữ chính có tiếp xúc với vật hi sinh là nguyên thân ra, thì bên cạnh anh ta ngay cả một con muỗi cái cũng không có.
Thậm chí khi nguyên thân vẫn còn là vị hôn thê của anh ta, anh ta đối xử với nguyên thân cũng chẳng có gì đặc biệt cả, trái lại thái độ đối với Bạch Bảo Châu lại lần lượt khiến cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác, vô cùng giữ "nam đức".
Bây giờ anh ta và một người phụ nữ xa lạ trước giờ chưa từng gặp qua đi dạo trung tâm thương mại, đúng là đáng ngạc nhiên mà.