Tạ Uẩn nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Chắc cha của Cố Thanh Phong đã được điều đến cục Công thương rồi đúng không, người tiếp nhận chức vụ xưởng trưởng không phải Bạch Thư Đình."
Hóa ra nhân duyên ở nhà xưởng của Tạ Uẩn lại tốt đến thế, tin tức của anh linh thông hơn Ngu Thanh Nhàn nhiều.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hứng thú: "Chuyện gì thế?"
Trong sách viết, cha của Cố Thanh Phong được điều đến cục Công thương, người tiếp nhận chức vụ xưởng trưởng của ông ta là Bạch Thư Đình.
Bởi vì thân phận nước lên thì thuyền lên, hơn nữa không có chướng ngại vật là nguyên thân, cho nên Cố Thanh Phong và Bạch Bảo Châu thuận lý thành chương ở bên cạnh nhau.
Bạch Bảo Châu tiếp tục đi học, còn Cố Thanh Phong vào bộ phận công trình của nhà máy làm việc, anh ta học tập có văn hóa, cũng chịu khó quyết tâm nghiên cứu sách vở, nên đề xuất rất nhiều ý kiến hữu dụng cho nhà máy.
Thân làm con trai của xưởng trưởng tiền nhiệm, bây giờ lại là con rể của xưởng trưởng đương nhiệm, mọi người đều tâng bốc anh ta, những đề xuất của anh ta đều được phê duyệt, cho nên Cố Thanh Phong đi làm việc ở nhà máy vô cùng thuận lợi.
Vừa vào nhà máy chưa được nửa năm, anh ta đã làm ra một bộ dụng cụ ăn uống vô cùng tinh xảo và xinh đẹp. Bộ đồ ăn đó vừa được đưa ra thị trường đã bị các thương nhân thi nhau tranh đoạt.
Cố Thanh Phong đánh một trận thành danh, lời nói của anh ta ở nhà máy vô cùng có trọng lượng.
Một năm sau khi nguyên thân qua đời, anh ta đã từ một gã kĩ thuật viên nho nhỏ thăng chức lên thành kỹ sư trưởng của bộ phận công trình.
Năm thứ hai sau khi nguyên thân qua đời, chuyện cha của Cố Thanh Phong tham ô nhận hối lộ bị tra ra, thân làm con trai ông ta, nên công việc của anh ta ở xưởng gốm sứ cũng bị ảnh hưởng, dưới sự khuyên bảo của nữ chính Bạch Bảo Châu, anh ta từ chức tự kinh doanh.
Quá trình gây dựng sự nghiệp vô cùng gian nan, đúng lúc này, Bạch Bảo Châu thay đổi hoàn toàn dáng vẻ yếu ớt ngày trước, giống như không khí luôn kề sát anh ta không rời, không những chăm lo cho nhà cửa để anh ta an tâm, mà còn cùng anh ta tạo ra thành quả lớn trong công việc.
Nhà máy của họ được khai trương, còn xưởng gốm sứ Vĩnh Định vì chịu đủ loại vấn đề nặng nhẹ nên không thể không phá sản.
Bạch Thư Đình từ một xưởng trưởng bây giờ trở thành kẻ thất nghiệp, Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy vẫn luôn làm việc ở nhà xưởng, bây giờ xưởng phá sản rồi, tất nhiên hai người họ cũng thất nghiệp.
Bạch Bảo Châu cảm động và nhớ nhung công ơn dưỡng dục của Bạch Thư Đình, cảm kích hai anh em nhà họ Bạch vẫn luôn yêu thương cô ta, nên tuyển hai anh em nhà họ Bạch vào nhà máy làm quản lý râu ria, cả đời hai người họ phải dựa vào vợ chồng cô ta mà sống.
Đúng lúc này, bởi vì đủ các loại vấn đề liên quan đến lợi ích, mà bầu không khí vốn hòa thuận vui vẻ lại thay đổi.
Nội dung trong sách cũng từ truyện ngọt sủng biến thành truyện ngược sến sẩm, luân lý gia đình.
Cuối cùng, nhà họ Bạch sụp đổ, mọi người trở mặt thành thù, Lâm Mẫn không chút do dự đ.â.m cho Bạch Thư Đình một dao.