Hai anh em Bạch Hồng Huy và Bạch Hồng Vận cũng oán ông ta, phần đời còn lại của ông ta vô cùng thê thảm.
Mà hai anh em Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy, từ khi còn nhỏ đã sống cuộc sống xa hoa phú quý không ai bì nổi, bây giờ tất cả những thứ đó đều mất hết nên cho đến khi chết, hai anh em vẫn oán hận lẫn nhau.
Dựa theo thời gian cốt truyện, có lẽ bây giờ Cố Thanh Phong đã vào nhà máy làm việc rồi, đang phát huy toàn bộ tri thức mà mình học được ở đại học để cống hiến cho bộ phận công trình, sao lại có thời gian đi dạo phố với cô gái nhỏ cơ chứ nhỉ?
"Cha của Cố Thanh Phong là một kẻ chỉ quan tâm đến lợi ích, trước kia sở dĩ ông ta ngầm đồng ý hôn nhân của con trai ông ta với nhà họ Bạch là vì nhà họ Bạch có thể đem lại lợi ích cho ông ta.”
“Nhưng bây giờ Bạch Thư Đình vẫn chỉ là một phó xưởng trưởng, không thể thăng chức được nữa, khả năng lớn là từ bây giờ cho đến lúc về hưu Bạch Thư Đình cũng vẫn đảm nhận một chức vị này thôi. Mà Bạch Bảo Châu cũng đâu phải con gái ruột của Bạch Thư Đình, cả đời này Cố Thanh Phong có lẽ cũng không thể cưới cô ta đâu."
Ngu Thanh Nhàn ồ lên một tiếng: "Đây không phải là tiết tấu của chuyện ngược luyến tình thâm à?"
Ngu Thanh Nhàn vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy Bạch Bảo Châu cũng đi vào cửa hàng bách hóa đối diện, chỉ chốc lát sau, Bạch Bảo Châu vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài, hai phút sau Cố Thanh Phong mới đuổi theo, hai người tôi chạy anh đuổi đến tận đầu đường mới đứng đó ôm nhau.
Ngu Thanh Nhàn chậc một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn: "Sao anh lại hiểu cha của Cố Thanh Phong như thế?"
"Cố Thanh Phong là em trai cùng cha khác mẹ của anh." Tạ Uẩn kể lại một câu chuyện cũ cho Ngu Thanh Nhàn nghe.
Câu chuyện xưa này có mô-tip quen thuộc, kể về câu chuyện của một thanh niên nghèo, cố gắng nỗ lực tiến vào xưởng gốm sứ làm công nhân, sau khi thành công thăng lên vị trí cao thì bỏ rơi vợ con."
Mẹ của Tạ Uẩn chính là người vợ bị vứt bỏ trong câu chuyện trên. Từ nhỏ cơ thể của bà ấy đã không được tốt, trong nhà lại chỉ có mỗi một người con gái là mẹ Tạ Uẩn thôi, cho nên ông bà ngoại quyết định kén rể cho bà ấy.
Mà Cố Trường Chinh từ nhỏ đã không cha không mẹ, phải sống nhờ ở nhà bác cả với anh chị đã lọt vào mắt của ông ngoại Tạ. Khi đó diện mạo của Cố Trường Chinh đoan chính, ngay thẳng, thái độ làm người khiêm tốn còn cầu tiến, là con rể mà rất nhiều gia đình đều nhìn trúng.
Ông ngoại Tạ cũng chỉ mang thái độ thử xem đến hỏi thôi, lúc đó Cố Trường Chinh tỏ vẻ mình đã thầm thương mẹ Tạ từ lâu, ông ta nguyện ý ở rể.
Ông ngoại Tạ chỉ cảm thấy đây đúng là miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, nên cũng không quan tâm miếng bánh ngọt này có độc hay không, cứ phải ăn đã rồi nói sau.
Cố Trường Chinh đến nhà họ Tạ ở rể, năm đó trùng hợp là thành phố xây dựng một xưởng gốm sứ, ông ngoại Tạ đã lập kế hoạch rồi thông qua quan hệ của mình, đưa Cố Trường Trinh vào đó.
Năm tiếp theo Tạ Uẩn được sinh ra, còn chưa đến một tuổi, Cố Trường Chinh đã yêu đương với đứa con gái xinh đẹp nhất của xưởng trưởng xưởng gốm sứ Vĩnh Định lúc bấy giờ, chính là mẹ của Cố Thanh Phong.