Quản lý Lý theo Tạ Uẩn vào nhà kho, vừa vào cửa ông ta đã nhìn thấy một gian trưng bày giá kệ, trên kệ bày tất cả những bộ độ ăn mà trong khoảng thời gian này xưởng nung được.
Quản lý Lý vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hoa văn hình hoa mai, nhìn góc này lại thấy hoa mai màu trắng, nhìn từ góc độ khác lại thấy hoa mai màu hồng.
Ông ta cầm lấy rồi quan sát thật kĩ, một lúc sau thì sửng sốt hỏi: "Hoa này được in trên men ư?"
Tạ Uẩn đi qua: "Ánh mắt của quản lý Lý tốt thật đấy. Đây là bộ đồ ăn đắt nhất trong xưởng chúng tôi, là màu tráng men, làm rất phí công phí sức, mà số lượng cũng không nhiều lắm, chỉ có năm trăm bộ thôi."
Lần trước bán năm trăm bộ đồ ăn được gói thành túi quà cho cửa hàng bách hóa, Tạ Uẩn kiếm được một số tiền đủ quay vòng vốn.
Anh lại tuyển thêm vài người nữa, mở thêm một dây chuyền sản xuất màu tráng men. Lô hàng màu tráng men này vừa được hoàn thành gần đây.
Đây là lần đầu tiên quản lý Lý được nhìn thấy bộ đồ ăn được in hình màu tráng men, ông ta cầm một chiếc bát rộng vành quan sát kĩ, màu sắc của chiếc bát cũng không phải trắng thuần, mà trong chút trắng còn xen lẫn màu xám.
Hoa mai rất nhỏ, hoa được in trên bát một cách ngẫu nhiên, bên ngoài bát cũng có, bên trong bát cũng có, mà vị trí in hoa ở mỗi chiếc bát đều không giống nhau, càng nhìn càng cảm thấy thích mắt.
"Đẹp, đẹp lắm." Quản lý Lý vừa khen vừa quan sát, xem xong ông ta lại nhìn trúng một chiếc bát in hình dâu tây có thể thay đổi giữa hai màu hồng và trắng ở bên cạnh nữa, không thể rời mắt được.
Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng không vội, hai người cứ đứng bên cạnh quan sát cùng ông ta, thường giới thiệu cho quản lý Lý mấy câu về các sản phẩm của nhà xưởng bọn họ.
Chờ đến khi quản lý Lý đi từ xưởng gốm sứ Thanh Uẩn ra, ông ta không những quyết định xưởng gốm sứ Thanh Uẩn sẽ là đơn vị duy nhất cung cấp bộ đồ ăn cho cửa hàng bách hóa bọn họ, mà trong tay ông ta còn cầm thêm một bộ đồ ăn mà ông ta yêu thích nữa.
Quản lý Lý đã làm việc nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng đã từng nhận không ít quà cáp của các đơn vị cung ứng, nhưng hiếm có lần nào mà ông ta lại vui vẻ như lần này.
Lúc đó đã hơn năm giờ chiều rồi, mặt trời đã sắp lặn xuống, quản lý Lý cũng không về cơ quan nữa mà về thẳng nhà luôn.
Ông ta tới xưởng gốm sứ Thanh Uẩn từ lúc hai giờ kém, thế mà bây giờ đã hơn năm giờ rồi, ngay cả bản thân quản lý Lý cũng không ngờ rằng mình sẽ nán lại xướng gốm sứ lâu như thế.
Lúc quản lý Lý về đến nhà, vợ ông ta còn đang nấu cơm trong phòng bếp, con trai và con dâu của ông ta vẫn đang đi làm chưa về, cháu trai và cháu gái nhỏ thì đang chạy qua chạy lại trong phòng.
Quản lý Lý cầm bộ đồ ăn đi vào phòng bếp, khi bạn già của ông ta nhìn thấy bộ đồ ăn mà ông ta cầm về, hai mắt là ta mở lớn.
"Ôi, mấy cái bát đũa này cũng đẹp thật đấy. Chao ôi, còn dày nữa, ông mua ở đâu thế?" Phụ nữ ấy mà, làm gì có ai không thích mấy món đồ xinh đẹp cơ chứ.
"Không mua, hôm nay tôi đến một xưởng gốm sứ để khảo sát, họ tặng cho tôi đấy."