Nghe xong, vợ của quản lý Lý lập tức bắt ông ta đi rửa bát đĩa mới ngay, đợi chút nữa đồ ăn được nấu chín thì sẽ bày ngay ra những cái đĩa mới kia.
Tay nghề nấu cơm của vợ của quản lý Lý cũng không tệ lắm, tuy trình bày không được đẹp cho lắm, nhưng khi đựng vào những chiếc đĩa mới kia thì trông đồ ăn có vẻ cao cấp hơn.
Chỉ chốc lát sau, con trai và con dâu của quản lý Lý đã về đến nhà, khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn hai người họ cũng vui mừng không thôi. Cháu trai và cháu gái của ông dùng bát dâu tây ăn cơm mà vui vẻ giống như ăn lễ mừng năm mới vậy.
Tuy hương vị của bữa cơm này không khác mấy so với những bữa cơm thường ngày, nhưng ăn xong, trong lòng mọi người đều vô cùng thoải mái.
Sáng hôm sau, quản lý Lý vừa đến cơ quan đã triệu tập tất cả quản lý của cửa hàng đến họp.
Trước đó mọi người đều đã nhìn thấy số lượng tiêu thục của bộ đồ ăn được gói thành hộp quà, nên khi quản lý Lý đề xuất đề xưởng gốm sứ Uẩn Thanh trở thành đơn vị duy nhất cung ứng bộ đồ ăn cho cửa hàng bách hóa, không có ai cản trở cả.
Sau khi bàn bạc, những chiếc kệ để bày bộ đồ ăn được kê cùng gian với những chiếc kệ bán nồi, đũa, dụng cụ nhỏ trong gia đình.
Quản lý Lý dẫn theo kế toán của cơ quan đến xưởng gốm sứ Thanh Uẩn khảo sát lại thêm một lần nữa, bàn bạc giá cả rồi mới quyết định ký hợp đồng.
Trưa hôm đó, Tạ Uẩn mời họ đến khách sạn ăn cơm, chiều hôm đó, nhân viên của cửa hàng bách hóa đến xưởng lấy hàng.
Sau khi nhận được tiền hàng, Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn lại đầu tư toàn bộ số tiền đó vào xưởng, xây dựng thêm vài lò nung, chờ lò nung được xây dựng xong họ lại tuyển thêm vài công nhân nữa.
Tạ Uẩn cầm sản phẩm do xưởng nhà mình làm ra ngoài bôn ba vài ngày, đến khi trở về thì lại kí thêm được một đơn hàng lớn.
Mỗi ngày công nhân trong xưởng đều có việc làm, không có ngày nào nhàn rỗi cả. Đến cuối tháng phát tiền lương, ngoài tiền lương cố định ra còn có thêm tiền thưởng, một chồng dày như thế, trung bình mỗi công nhân đều nhận được khoảng năm mươi đồng.
Đám công nhân nhận được tiền, vui vẻ ra mặt.
Ngu Thanh Nhàn và Tạ Uẩn cũng vô cùng vui mừng, hai người họ đi chợ mua một chút xương sườn, chuẩn bị tối về sẽ hầm xương sườn ăn.
Hai người vừa nói vừa cười đi vào ngõ nhỏ của nhà họ Tạ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, cặp mày của Ngu Thanh Nhàn đã cau lại.
Bạch Hồng Vận đến đây.
Bạch Hồng Vận nhìn Ngu Thanh Nhàn, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Tạ Uẩn, cặp mày của anh ta cau lại càng chặt hơn.
Ngu Thanh Nhàn nhét những thứ mình đang cầm trong tay cho Tạ Uẩn: "Anh đi về trước đi."
Tạ Uẩn gật đầu: "Ừm, vậy anh về hầm xương trước nhé."
Ngay cả một ánh mắt Tạ Uẩn cũng không thèm bố thí cho Bạch Hồng Vận, giống như anh ta không hề tồn tại vậy.
"Bỏ nhà đi lâu như thế, bây giờ cũng đến lúc nên về nhà rồi." Giọng nói của Bạch Hồng Vận vô cùng cứng ngắc, từ khi Ngu Thanh Nhàn bỏ nhà đi đến nay đã được hai tháng rồi, nhưng nghe những lời mà Bạch Hồng Vận vừa nói, cứ như cô mới chỉ đi được hai tiếng đồng hồ vậy.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vô cùng buồn cười: "Về làm gì?"