"Dì Lâm, sau này chúng ta ở đâu?" Bạch Hồng Vận hỏi Lâm Mẫn.
Lâm Mẫn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hồng Vận à, dì và Bảo Châu chuẩn bị quay về nhà mẹ đẻ của dì, còn các con thì sao, các con định đi đâu?"
Những lời này của Lâm Mẫn ý nói cho Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy biết, bà ta không hề có ý định dẫn theo hai anh em họ.
Bạch Hồng Huy không còn kiên nhẫn nữa: "Dì Lâm không định dẫn theo bọn tôi à?"
Lâm Mẫn vén lọn tóc bị gió thổi ra sau tai: "Tiểu Huy à, con cũng biết nhà bà ngoại của dì rồi đó, trong nhà có nhiều người, mà phòng lại chật hẹp. Dì và Bảo Châu về nhà thì may ra còn đủ chỗ ở, nhưng nhiều người thì không có chỗ."
Bạch Thư Đình đã xong đời rồi, Lâm Mẫn không muốn có quan hệ gì với hai anh em Bạch Hồng Vận và Bạch Hồng Huy nữa.
Hơn nữa, bà ta vẫn đang giấu không ít vàng bạc, nữ trang nữa đây này, nếu dẫn theo hai anh em Bạch Hồng Vận, sao bà ta dám lấy số tiền đó ra mà tiêu cơ chứ?
Hơn nữa, Lâm Mẫn cũng không thật sự thích hai anh em Bạch Hồng Vận, sở dĩ bà ta đối xử tốt với họ là muốn kiếm niềm vui của Bạch Thư Đình thôi, muốn để cho cuộc sống của bà ta ở nhà họ Bạch dễ dàng hơn một chút, cũng là một cách bảo đảm cho tuổi già của mình.
Nhưng bây giờ Bạch Thư Đình vào tù rồi, giam tận mười năm, bây giờ ông ta đã hơn năm mươi tuổi rồi, chờ mười năm sau ông ta đã được sáu mươi tuổi, sau khi ra tù ông ta cũng không tìm được công việc nữa, sao bà ta phải nịnh bợ một ông già cơ chứ?
Chẳng lẽ bà ta ngại cuộc sống của mình quá thoải mái, nên mới đi tìm k1ch thích à?
Bạch Hồng Huy định lên tiếng nói, nhưng Bạch Hồng Vận cản lại: "Được rồi, Tiểu Huy đừng nói gì nữa. Dì Lâm đi nhé?"
"Vậy hai người bảo trọng, về sau nếu gặp chuyện khó khăn gì, hai người cũng có thể đến tìm dì. Tuy dì Lâm không có năng lực gì, nhưng nếu có thể giúp, nhất định dì sẽ giúp hai người."
Nói xong, Lâm Mẫn kéo Bạch Bảo Châu rời đi, trước khi đi Bạch Bảo Châu còn rơi hai giọt nước mắt, nói vài câu không nỡ.
Bạch Hồng Huy nhìn Bạch Hồng Vận hỏi: "Anh, anh cản em làm gì?"
"Em có bị ngốc không thế? Em nghe không hiểu ý bà ta à? Bà ta không định dẫn theo chúng ta đi cùng."
Ngay giây phút khi bị đuổi ra khỏi nhà kia, nhìn thấy Lâm Mẫn và Bạch Bảo Châu tự xách theo gói lớn gói nhỏ, Bạch Hồng Vận đã biết là Lâm Mẫn sẽ không dẫn theo hai anh em họ rồi.
Tất nhiên Bạch Hồng Huy cũng không ngốc, nhưng mà anh ta cảm thấy khó chịu, anh ta vẫn luôn tưởng tuy rằng hai anh em anh ta và Lâm Mẫn tuy không phải mẹ con ruột, nhưng thân thiết không khác gì mẹ con ruột cả.
Bạch Hồng Vận vẫn còn công việc trong xưởng, đây là công việc do tự bản thân anh ta thi được, thế nên khi cha của anh ta bị bắt cũng không ảnh hưởng chút gì đến anh ta cả. Nhưng anh ta biết, anh ta sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa.
Bạch Hồng Huy không có công việc cũng không muốn đi làm, thế nên đến bây giờ anh ta vẫn không biết mình cần phải làm gì.
Trước nay anh ta luôn tiêu tiền như nước không hề biết tiết kiệm, bây giờ trên người không có một xu nào cả, thế nên Bạch Hồng Huy chỉ có thể bám theo Bạch Hồng Vận.