Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 787

Họ ở tạm trong kí túc xá được hai ngày thì Bạch Hồng Vận được phát lương, hai người thuê một căn phòng chưa đến mười mét vuông bên cạnh nhà máy, không cách âm, cũng không có nhà vệ sinh.

Hai anh em Bạch Hồng Vận từ bé đến lớn chưa phải chịu loại tội này bao giờ, thế nên đêm đến ngủ không ngon, sáng hôm sau khi thức dậy tinh thần cũng vô cùng uể oải.

Bạch Hồng Vận đi làm việc trong nhà máy nhưng lại bị tất cả mọi người xa lánh.

Sau vài ngày suy sút tinh thần, Bạch Hồng Huy cũng bắt đầu ra ngoài tìm việc, anh ta tốt nghiệp cấp ba, nhưng những năm ở trường học Bạch Hồng Huy không có chút lý tưởng nào cả, thành tích học tập cũng không tốt, thế nên công việc nhàn hạ thì đâu có đến lượt anh ta.

Nhưng bảo anh ta làm công việc vất vả, mệt nhọc thì anh ta lại không làm nổi, thường xuyên làm ba năm ngày đã bỏ về, rồi lại đi tìm một công việc khác.

Nhưng năm gần đây, hai anh em họ được Lâm Mẫn và nguyên thân chăm sóc quá tốt, cho nên không biết làm bất cứ việc gì cả, bây giờ sống một mình rồi mới thấy rối loạn, bung bét cả lên.

Khác với họ, cuộc sống của Ngu Thanh Nhàn vô cùng tốt đẹp. Việc làm ăn của xưởng gốm sứ càng ngày càng tốt, ngoại trừ cửa hàng bách hóa ra thì vẫn còn rất nhiều đại lý đến tìm họ đặt hàng.

Chuyện hiện tại mà Ngu Thanh Nhàn phải làm, ngoại trừ mỗi ngày phải kiểm tra chất lượng đồ sứ do xưởng sản xuất ra, thì cũng chỉ có thiết kế hoa văn, hình dáng. Đến cuối tháng bắt đầu kết toán, phát tiền lương cho công nhân. Cuộc sống vô cùng phong phú.

Còn Tạ Uẩn thì phụ trách việc xã giao bên ngoài.

Mãi đến gần cuối năm, trước lễ mừng năm mới, lô hàng hóa cuối cùng cũng được bán xong.

Sau khi phát tiền lương cho công nhân, lại nói vài câu với bảo vệ của nhà xưởng, hai người cùng nhau đi về nhà.

Tối hôm đó tính toán lại sổ sách mới thấy, nhà xưởng mở chưa đến nửa năm, nhưng hai người họ đã lãi gần một ngàn vạn.

Yêu cầu về cuộc sống của hai người cũng không cao, sau khi bàn bạc với nhau, cả hai người quyết định tiêu tiền để xây dựng trường tiểu học hi vọng.

Hai người đã xuyên qua nhiều thế giới nên đã hiểu rõ ý nghĩa của giáo dục đối với cá nhân, xã hội và quốc gia rồi.

Sáng sớm hôm sau, hai người tự thay một bộ quần áo mới rồi đi đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Sau khi đăng ký kết hôn xong, Ngu Thanh Nhàn lại dời hộ khẩu của mình đến hộ khẩu của gia đình Tạ Uẩn.

Tối hôm đó khi mẹ Tạ nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của họ, cười híp cả hai mắt lại.

Bà vô cùng quý trọng xoa đi vuốt lại, sau đó, mẹ Tạ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại Ngu Thanh Nhàn thêm một lần nữa: "Thanh Nhàn à, thật sự không muốn làm hôn lễ hả?"

"Không cần đâu ạ. Con cũng không có bạn bè thân thích gì cả, cho dù có làm thì cũng không mời được bao nhiêu người đến."

Trước kia Ngu Thanh Nhàn còn chú trọng nghi thức, nhưng bây giờ thì không giống như thế nữa, cô đã chán ngấy rồi. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Tạ Uẩn một cách đơn giản thôi.

Bên mẹ Tạ cũng không có họ hàng gì cả, nghe Ngu Thanh Nhàn nói thế, bà cũng không dò hỏi gì thêm mà chỉ nói: "Khi nào con thay đổi ý kiến thì nói với mẹ nhé?"

"Dạ vâng ạ."

Bình Luận (0)
Comment