Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 790

Hai mươi năm qua đi rồi, Bạch Bảo Châu cũng từ một cô gái trẻ trung biến thành một bà bác trung niên.

Cô ta vẫn được gả cho Cố Thanh Phong như ý nguyện, nhiều năm qua Cố Thanh Phong vẫn làm kĩ sư trung bộ công trình của xưởng gốm sứ Vĩnh Định.

Bởi vì khắp nơi không coi trọng anh ta, cho nên hôm nay anh ta vẫn chỉ là một kĩ sư bình thường, làm công ăn lương, nhận tiền lương hàng tháng chỉ đủ nuôi gia đình sống tạm.

Khát vọng vẫn luôn không có cơ hội thể hiện, Cố Thanh Phong luôn buồn bực không vui, dần dần thích uống rượu, cho đến bây giờ đã là rượu không thể rời thân.

Cố Thanh Phong của tuổi bốn mươi không được đẹp trai phong nhã như Cố Thanh Phong của hai mươi năm trước nữa rồi, bây giờ cả người anh ta béo núc ních.

Năm đó thành tích học tập của Bạch Bảo Châu không được tốt cho lắm, sau này lại không có quan hệ để cho cô ta đi cửa sau, cho nên thành tích bài thi chuyên ngành của cô ta vô cùng kém, cuối cùng cũng chưa thể tốt nghiệp được.

Lâm Mẫn cầm toàn bộ số tiền của nhà họ Bạch rồi sống một cuộc sống thoải mái, sau này bà ta quen một người đàn ông, nghe nói là doanh nhân lớn đến từ Hương Giang, còn chưa hỏi kĩ càng đã bỏ đi theo người ta.

Hai năm sau bà ta về lại thành phố Kiền, lúc đó người ta mới biết cái tên đàn ông kia đâu phải doanh nhân lớn gì đâu, chẳng qua anh ta mở được một cửa hàng bán đồ ăn sáng hai gian ở Hương Giang mà thôi.

Sau khi đi theo anh ta, Lâm Mẫn vẫn luôn phải làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng, mãi cho đến khi bà ta tích đủ số tiền về nhà rồi, mà tuổi bà ta cũng lớn dần, nên người đàn ông kia mới thả bà ta về nhà.

Số vàng bạc, nữ trang mà bà ta tích góp được khi còn trẻ đã bị người đàn ông Hương Giang kia lừa sạch rồi.

Khi quay lại thành phố Kiền bà ta vẫn tiếp tục sống với Bạch Bảo Châu, mà cha mẹ của Cố Thanh Phong cũng sống cùng bọn họ nữa.

Gia đình đông đúc chen chúc nhau trong một căn phòng ba phòng ngủ một phòng khách, chật hẹp đến độ đi đường thôi mà cũng có thể đụng phải nhau.

Lâm Mẫn lại không an phận, cho nên không biết bà ta và Cố Trường Chinh đã thông đồng với nhau từ khi nào nữa.

Cả gia đình này của bọn họ, luôn luôn trình diễn vở kịch cẩu huyết vẫn thường chiếu trên ti vi vào lúc tám giờ, khiến cho lòng người mệt mỏi.

Bạch Bảo Châu cũng đã đọc được bài báo đăng tin về Ngu Thanh Nhàn, nhưng cô ta thật sự không có thời gian đâu mà suy nghĩ linh tinh.

Vì uống rượu, nên tiền lương tháng này của chồng cô ta - Cố Thanh Phong đã bị trừ đi một phần rồi, tiền cơm của nhà họ tháng này không đủ chi.

Bạch Bảo Châu đã tìm được công việc bán hàng trong khách sạn, đi làm trễ sẽ bị mắng, mà Bạch Bảo Châu không muốn bị ăn mắng chút nào.

Bận rộn mãi đến tận trưa, Bạch Bảo Châu đi ăn cơm cùng đám đồng nghiệp, mọi người ngồi lại với nhau để buôn chuyện: "Các người có nhớ cái sự kiện gây chấn động ở xưởng gốm sứ Vĩnh Định ngày đó không? Cái vụ án tham ô là kéo toàn bộ nhân viên chính phủ ngã ngựa ấy?"

"Nhớ chứ, sao mà quên được? Lúc ấy vụ án này xao động khắp cả tỉnh cơ mà."

Năng lực của xưởng trưởng Hà không tệ lắm, xưởng gốm sứ Vĩnh Định không bị đóng cửa như trong sách viết, trái lại do đã nhổ được hết những khối u nhọt nên vẫn phát triển không ngừng.

Những năm chín mươi, khi doanh nghiệp nhà nước chuyển thành doanh nghiệp tư nhân, xưởng trưởng Hà đã cổ phần hóa công xưởng, bây giờ tuy rằng danh tiếng của bọn họ kém hơn xưởng gốm sứ Thanh Uẩn, nhưng đối với những người địa phương ở đây, tên tuổi của doanh nghiệp họ cũng như sấm bên tai.

"Vậy chắc các người cũng biết con trai của chủ nhiệm hậu cần năm đó đúng không? Cái tên Triệu Ái Dân vì cố ý đả thương người khác đến chết, cho nên nửa năm trước sau khi ra tù anh ta không tìm được việc làm, đi trộm đồ linh tinh. Kết quả, cái gia đình mà anh ta định trộm kia đã gắn thủy tinh vụn lên tường, khi anh ta đang định nhảy vào thì thủy tinh đ.â.m trúng động mạch chủ trên cổ tay, chưa kịp cấp cứu thì đã c.h.ế.t rồi. Đáng thương lắm, ngay cả người nhặt xác cho cũng không có, cuối cùng vẫn là cảnh sát không đành lòng nên mới hỏa táng và tổ chức lễ tang cho anh ta."

"Vậy cha mẹ anh ta đâu?"

"Cha anh ta đã bị b.ắ.n c.h.ế.t vì tội tham ô nhận hối lộ rồi. Mẹ anh ta về nhà cũ ở nông thôn, gả cho một ông già không vợ, làm bảo mẫu cho người ta vài năm, cuối cùng bị bệnh mà không có tiền chạy chữa, nên cũng c.h.ế.t luôn rồi."

Bạch Bảo Châu vừa ăn vừa im lặng nghe.

Nghe những lời mà mấy người kia nói, trong đầu cô ta hiện lên rất nhiều bóng dáng quen thuộc, cuối cùng dừng trước hình ảnh trên tấm báo chí hồi sáng mà cô ta vội vàng nhìn thoáng qua kia.

Rõ ràng vẫn chưa kịp nhìn kĩ, nhưng cô ta lại vẫn nhớ rõ ràng khuôn mặt kia, đột nhiên Bạch Bảo Châu cảm thấy chuyện này đúng là vớ vẩn thật.

Đáng lẽ ra cô ta không nên sống cuộc sống như hiện tại mới phải, đáng lẽ người mà báo chí đưa tin không nên là Bạch Thanh Nhàn mà là cô ta mới phải, đáng lẽ ra người trải qua cuộc sống xa hoa vạn người ngưỡng mộ phải là cô ta mới đúng.

"Dì Bạch, rác trên bàn số mười chưa dọn, chút nữa dì đi dọn đi nhé."

"Được được." Bạch Bảo Châu đồng ý, ăn vội vàng nốt mấy miếng cơm rồi nhanh chóng đi dọn dẹp. Cái cảm giác vớ vẩn, cái loại cảm giác không cam lòng kia cũng đã bị cô ta vứt ra sau đầu.

Bình Luận (0)
Comment