Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 43

Cô miết cái đĩa, chà xát, im lặng không lên tiếng, trong lòng đang đánh lô tô.

Giờ đã không giống với khi cô gặp anh buổi tối hôm đó.

Lúc đó anh đối với cô mà nói là một người hoàn toàn xa lạ, cô mới xuyên không tới, bên cạnh người nào người ấy mắt xanh lè xanh lét nhìn chằm chằm vào nhà cô, hận không thể biến cô thành kẻ bù nhìn, lúc đó cô vẫn hoài nghi anh, lo lắng anh chính là tên “sở khanh” trong giấc mơ của nguyên thân, cũng chưa hiểu tính cách của anh, lo lắng nhưng cũng lại rụt rè nương nhờ vào anh.

Vì vậy cô nói với anh: “Tôi coi anh là trưởng bối, quan hệ bỗng nhiên thay đổi nhất thời không thể thích ứng, cần thời gian từ từ thích ứng.” Lời nói như vậy nghe có vẻ thân thiết nhưng thực tế là lời nói kéo dài thời gian.

Nhưng hiện tại hai người đã chung sống mấy ngày rồi.

Mấy ngày nói dài không dài, nhưng cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng đủ để cô nhìn rõ tính cách phẩm chất của con người này, dù cho tính cách chưa hiểu rõ được toàn diện, nhưng phẩm chất lại không cần nghi ngờ.

Anh còn giúp đỡ cô nhiều như vậy.

Nói thật, cô không chút nghi ngờ không có anh nếu như cô cứng rắn với Chu Lai Căn, để nhà họ Chu cảm thấy không có hi vọng cướp được gia sản của cô, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t cô cũng không chừng.

Chính vì vậy, bây giờ đối diện với người này, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của anh, còn có ánh mắt không chút giả vờ, cô rất khó nói ra tiếp những lời xã giao lấy lệ, lá mặt lá trái được.

Cô tránh ánh mắt của anh.

Trong lòng loạn cào cào, phải trả lời anh như thế nào đây?

Nói cô vẫn còn nhỏ, không muốn kết hôn nhưng trên thực tế bọn họ đã kết hôn rồi.

Nói hai người tính cách không hợp, cô chưa từng yêu đương, không muốn “bị” kết hôn như vậy?

Trong tình huống này, ở thời đại này, cô có thể tìm được người đàn ông khác, thích người đó, còn có thể yên tâm yêu đương không?

Gì mà linh tinh vậy.

Cô cắn môi, quay đầu nhìn anh.

Thực ra cô cũng có cảm giác với anh.

Cảm giác này chưa từng có với những người khác.

Nếu đã như vậy hay là thử xem sao?

Ý nghĩ này xuất hiện, tim cô đập nhanh gấp đôi, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện đăng kí kết hôn,”

Cô khẽ ho một tiếng, nói, “Chuyện đăng kí kết hôn trước đây là bà nội ép chúng ta mới đăng kí, lúc đó anh chắc chắn không tình nguyện chuyện cưới xin này, nếu đã như vậy, tôi muốn nói với bên ngoài chuyện này hãy đợi sau này, đợi tới lúc anh đồng ý chuyện này hoặc vẫn cứ không chịu, tuy rằng tôi khá là xinh đẹp, tính cách tự mình nhận cũng thấy được, nhưng không nhất định phù hợp với lí tưởng của anh, hoặc có lẽ sau này anh sẽ thích người khác, đến lúc đó thì tính sau được không?”

Mặt cô nóng bừng, tim cũng đập “thịch thịch”, nhưng vẫn nói ra hết.

Cô thầm nói, trước đây cô nói đùa mấy lời ám muội với người khác không phải vẫn bình thường sao, lần này lại căng thẳng đến mức suýt chút nữa không nói tiếp được.

Chắc chắn là do anh có khuôn mặt quá nghiêm túc thậm chí là hung thần ác sát.

Lương Triệu Thành vẫn luôn nhìn cô.

Nghe thấy cô nói một tràng như vậy còn nhíu mày, không phải đã nói với cô sẽ không có người khác sao?

Nhưng thấy cô nói với mình những lời này khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng, hai mắt còn tràn đầy ý cười ngại ngùng, nói xong còn bất an quay mặt đi chỗ khác, đôi con ngươi như thủy tinh trước mắt anh, nhìn kĩ hơn thì đã có thể thấy được hàng mi dài đang lay động.

Anh lại nghĩ tới những lời cô nói lúc nãy, từ từ nghiền ngẫm lại.

Cô nói anh không muốn lấy cô? Hoàn toàn vì bà nội cô mới đồng ý đăng kí kết hôn?

Muốn đợi đến khi anh thực sự muốn lấy cô làm vợ mới công khai?

Từ trước đến giờ anh có trái tim như sỏi đá, cuối cùng cũng mềm ra một chút, muốn nói gì đó nhưng lại quả thực không giỏi nói những lời này.

Cứ như vậy im lặng một lát mới nói: “Được. Tuy nhiên đã nói với em là đừng nghĩ linh tinh.”

Nói xong liền quay người thái rau.

Lâm Khê:

Cô nhìn dáng người thẳng thắp đang thái rau của anh, thái cà rốt không chút loạn nhịp, lỗi lạc y như con người anh, không chút luộm thuộm.

Cô đúng là có mắt như mù.

Lúc ăn cơm Lâm Khê hơi lười nhác.

May mà Trần Dã là một đứa ồn ào, cơm canh cũng rất ngon, một mình nó cũng có thể khuấy động không khí, Lâm Khê nghĩ tới người ở thời đại của mình, không thể so đo với một người đàn ông bảo thủ 8x 9x được nên lại trở nên phấn chấn, cùng Trần Dã chọc cười mấy câu, bữa cơm cứ như vậy trôi qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-43.html.]

Ăn cơm xong Lương Triệu Thành đưa Trần Dã đi rửa bát, Lâm Khê đi tắm rửa, đợi tắm xong ra ngoài liền nhìn thấy Tôn Văn Thục đang cùng Lương Triệu Thành nói chuyện, Huệ Huệ với Đồng Đồng cũng tới, đang cùng Trần Dã chơi trong sân, hình như còn có một đứa bé trai hàng xóm nữa.

Tôn Văn Thục cười nhìn Lâm Khê lên lầu, sau đó quay sang nói với Lương Triệu Thành: “Tiểu Khê xinh đẹp quá, trước đây tôi còn lo lắng tính cách con bé quá yếu đuối, xinh đẹp là họa chứ không phải phúc, giờ mới biết là bản thân không hiểu con bé.”

Ngưng lại một lát lại nói, “Lương tổng, cậu về rồi không biết có nghe thấy những tin đồn mọi người nói về Tiểu Khê không, thậm chí là chỗ mẹ ruột con bé và nhà họ Chu, chắc chắn là mong chờ Tiểu Khê và cậu có hiềm khích, rơi vào tay bọn họ, nói thật ban đầu tôi cũng lo lắng Tiểu Khê quá yếu đuối, thiếu quyết đoán, giờ mới biết là mình nhìn nhầm con bé rồi.”

Cả nhà Tôn Văn Thục là hàng xóm tầng trên tầng dưới với Lương Triệu Thành đã được hai năm, tuy nhiên Lương Triệu Thành nói năng thận trọng, Tôn Văn Thục căn bản không có chuyện trò giao tiếp gì với anh, nhưng chồng của dì ấy, vì là hàng xóm với nhau lâu rồi, công ty Lương Triệu Thành có một ít hạng mục thì có chia cho Lý Toàn, vì thế ban đầu Tôn Văn Thục gọi Lương Triệu Thành là “đồng chí Lương”, sau này gọi “Lương tổng” giống như chồng mình.

“Tôi biết.”

Lương Triệu Thành nói.

Ban đầu anh cũng lo lắng, nhưng trải qua chuyện mấy ngày hôm nay, còn có buổi sáng cô gặp Hạ Hướng Viễn, anh đã hoàn toàn tin tưởng cô.

Anh tin cô nói, “Không có kiểu tình cảm như vậy với anh ta, chỉ là hàng xóm từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên đã thành quen”, anh tin đôi mắt của mình.

Cô nhắc tới Hạ Hướng Viễn, còn có ánh mắt nhìn Hạ Hướng Viễn không giống như dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ khi nhìn anh.

Nghĩ đến đây, trái tim anh lại dịu dàng hơn một chút.

Lâm Khê đi rất nhanh, Tôn Văn Thục và Lương Triệu Thành mới nói được vài câu cô đã đi xuống lầu rồi.

Tôn Văn Thục đưa tiền thuê nhà cho Lâm Khê, cầm lấy giấy nhận tiền cũng không nói gì nữa chỉ cười cười ra về, đi ra sân cũng không gọi Huệ Huệ và Đồng Đồng về, chỉ nói với Trần Dã một tiếng, dặn cậu cho Huệ Huệ và Đồng Đồng chơi một lát, sau đó đưa hai đứa nó về nhà.

Lâm Khê nghe thấy Trần Dã bên ngoài đồng ý không vui vẻ cho lắm.

Lâm Khê cầm năm trăm đồng trên bàn lên vuốt ve. Năm trăm đồng này nếu mà là trước đấy, cũng chỉ là tiền tiêu vặt tùy ý nhét vào ví, nhưng giờ đây Lâm Khê vuốt ve nó giống như vuốt ve đồ vẽ yêu quý của mình, càng hiện thực hơn một chút, giống như vuốt ve tiền.

Cô cười híp mắt nói với Lương Triệu Thành một tiếng rồi chuẩn bị lên lầu, nhưng lại bị anh gọi lại.

“Đợi một chút.”

Anh nói xong lại xoay người đi về phòng mình.

Lâm Khê khó hiểu nhìn anh.

Đợi một chút thì đợi một chút vậy.

Anh rất nhanh đã đi ra, trên tay cầm một phong bì, đưa cho cô nói: “Cái này em cầm lấy trước.”

Lâm Khê kinh ngạc, đây là gì?

Cô không nghĩ ra là gì, cũng không đoán mà trực tiếp mở ra, rút ra một xấp tiền trong đó, có mấy tờ một trăm đồng, mấy tờ năm mươi đồng, còn có mấy tờ mười đồng, cuối cùng còn có một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ.

Sổ tiết kiệm?

Cô hơi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nói: “Chỗ này em giữ lấy, sau này mỗi tháng tôi sẽ cố định chuyển tiền vào sổ tiết kiệm, ngoài ra em muốn mua đồ gì, trong nhà cần sắm thêm gì thì cứ trực tiếp nói với tôi.”

Lâm Khê:???

Lâm Khê một tay nắm chặt phong bì thư, một tay nắm chặt tiền và sổ tiết kiệm, nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.

Cô lại lần nữa nhụt chí rồi.

Tại sao nhụt chí?

Bởi vì lúc nấu cơm, cô nảy ra ý nghĩ hay là thử với anh xem sao, nghĩ như vậy nên hơi quyến rũ anh một chút, kết quả người ta cho cô một câu “Đừng suy nghĩ linh tinh”, suy nghĩ đó của cô bỗng chốc bị tiêu tan, tuy nhiên lúc tắm rửa nghĩ tới đàn ông ở đây cũng có thể đều như nhau, không thể tìm được người hài hước có tình cảm như kiếp trước được, hơn nữa kiếp trước không phải cô cũng không có bạn trai sao?

Huống hồ anh còn đẹp trai nữa.

Đẹp trai đúng ý cô.

Không hài hước không tình cảm cũng có thể từ từ dạy bảo mà.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ “thử xem sao” lại rục rịch xuất hiện.

Trước mắt thấy sắp phá vỡ lý trí, sủi bong bóng rồi.

Sau đó anh đưa cô một xấp tiền và một quyển sổ tiết kiệm, nói mỗi tháng sẽ cố định chuyển tiền vào đó.

Bạn có thể hẹn hò yêu đương với một người đàn ông bạn quen chưa lâu, nhưng lại mặt mày nghiêm túc nhét cho bạn một cuốn sổ tiết kiệm, nói mỗi tháng sẽ cố định cho bạn tiền không?

Quá thực tế rồi, màu hồng cũng ngại ngùng xuất hiện rồi.

Suy nghĩ đó cô bỗng chốc lại sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment