Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 44

Lâm Khê thở dài, nhét tiền và sổ tiết kiệm vào phong bì, đưa cho anh, nói: “Không cần đâu, anh Lương, ứng tiền thuê nhà còn có cho thuê căn nhà mà nhà họ Chu đang ở, tiền chỗ tôi chắc là đủ dùng rồi, sau này sẽ luôn có tiền thuê nhà, tôi tính toán để tiêu thì sẽ không thiếu, không cần dùng của anh đâu, tiền trước đây làm hậu sự của bà nội cũng chưa trả lại anh, còn có tiền bếp gas nữa, nếu không thì không cần trả nữa, dù sao thì anh ở đây cũng không tính rõ ràng, nhưng anh cũng không cần đưa tiền thêm cho tôi nữa.”

Tính toán quá rõ ràng cũng không tốt, dù sao thì cô định tự mình trả tiền lương cho thím Ngô, còn có tiền cho thím Ngô đi chợ mỗi ngày cũng không cần tìm anh lấy.

Dù sao thì anh cũng không để cô thiệt, là bản thân cô và Trần Dã nợ anh nhiều hơn.

“Tiền của em là tiền của em.”

Lương Triệu Thành không cầm lấy phong bì cô đưa, ánh mắt từ khuôn mặt vốn còn vui vẻ bỗng nhiên trở nên ủ rũ của cô, sau đó nhìn tới đôi tay nắm chặt phong bì, anh cũng không biết cảm xúc của cô tại sao bỗng nhiên suy sụp như vậy, nghĩ tới đây, anh cũng trở nên hơi bực bội, nói, “Đây là tôi cho em, điều này vốn dĩ là đương nhiên, đừng cầm đi cho người khác, những khoản tiêu khác không đủ thì nói với tôi.”

Cầm đi cho người khác?

Sao cô có thể cầm tiền của anh đi cho người khác?

Lâm Khê đang muốn lên tiếng, cửa bị mở ra cái “két”, Trần Dã xông vào nhà, đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Lâm Khê và Lương Triệu Thành đứng gần nhau nói chuyện, trực tiếp hỏi: “Chị, hai người đang nói gì đó?”

Lâm Khê: Không nói tiếp được rồi.

Cô thu tay lại.

“Không có gì.”

Lương Triệu Thành xoay người tránh Lâm Khê, giơ tay vỗ Trần Dã, nói, “Có muốn đi chạy bộ với anh một lát không?”

“Không đi, em còn phải đi đưa hai đứa kia về nhà, em lấy cái đèn pin!”

Trần Dã lập tức xoay người chạy lên lầu, cứ như bị ma đuổi vậy.

“Thế thì em đi nghỉ sớm đi, tôi đi chạy bộ.”

Lương Triệu Thành quay đầu nói với Lâm Khê một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài.

Lâm Khê vuốt phong bì trong tay, trong lòng thở dài.

Với tính cách của anh, chắc chắn rất khó để trả lại, cô kiên trì trả lại, nói không chừng mối quan hệ tốt đẹp mãi mới xây dựng được bước đầu liền trở thành vô cùng ngại ngùng.

Thôi được rồi, cứ để đó vậy.

Dù sao thì cô cũng sẽ không tiêu một đồng nào, tương lai nếu như quan hệ của hai người thực sự được giải trừ thì trả lại cho anh vậy.

Ở bên kia, Hà Mỹ Liên ngồi đợi ở bên ngoài đến nửa đêm.

Lòng cô ta tràn ngập đau buồn, ngây ngốc đi về nhà, lúc đi qua nhà họ Lâm thì dừng lại.

Cô ta ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy tầng hai mở cửa sổ, rèm cửa màu tím nhạt phất phơ bay trong gió.

Cô ta biết đó là phòng Lâm Khê.

Cách đây không lâu cô ta cũng có một căn phòng xinh đẹp như vậy.

Lúc này đã là đêm khuya, đèn trên lầu cũng đã tắt, nhưng ma xui quỷ khiến Hà Mỹ Liên vẫn đẩy cửa nhà đi vào, giơ tay gõ cửa, lần đầu tiên rất nhẹ nhưng sau đó đã mạnh dần, rất mạnh bởi vì cô ta biết Lâm Khê và Trần Dã ở trên lầu, không gõ mạnh thì bọn họ căn bản không nghe thấy.

Cửa mở nhanh hơn dự tính.

Chỉ là không phải Lâm Khê cũng không phải Trần Dã.

Nhà chính có ánh đèn chói mắt, Hà Mỹ Liên nhìn thấy một người đàn ông. Một người đàn ông vô cùng cao lớn, mặc áo ba lỗ kiểu quân đội tối màu, mặt mũi nghiêm túc, lông mày sắc bén, khắp người đều là luồng khí lạnh, vẻ người sống chớ có lại gần.

Hà Mỹ Liên ngây ngẩn, sau đó m.á.u khắp cơ thể đều dồn lên đầu rồi đông cứng lại.

Bởi vì người mở cửa là Lương Triệu Thành, là người đàn ông mẹ nói đã đính hôn cùng Lâm Khê.

Đêm hôm khuya khoắt, cô ta gõ cửa nhà Lâm Khê, người đàn ông này ra mở cửa?

Chuyện Lương Triệu Thành chuyển tới nhà Lâm Khê cũng không phải chuyện bí mật gì trong thôn.

Nhưng có lẽ do ngọn nguồn của nhà họ Hạ và nhà họ Lâm hoặc cũng có thể giờ nhà họ Hạ hồn bay phách lạc, người trong thôn thấy bọn họ đều tự động tránh đi, chuyện này quả thật không có ai nói cho Hạ Mỹ Liên biết.

Lương Triệu Thành mở cửa nhìn thấy Hạ Mỹ Liên kinh hồn bạt vía, hai mắt nhìn anh chằm chằm thì nhíu mày, nghiêng người nhường lối đi, quay đầu nhìn về phía đầu cầu thang, bởi vì anh nghe thấy tiếng xuống lầu lạch cạch, là Lâm Khê nghe thấy động tĩnh gõ cửa ban nãy nên đi xuống lầu xem thử.

Đêm khuya, Hạ Mỹ Liên lại đứng bên ngoài nhà, cho dù là bật đèn, Lâm Khê ló đầu ra nhìn cũng không nhìn rõ ai đứng bên ngoài, nhìn thấy không phải là đàn ông trẻ tuổi mà là một cô gái trẻ tóc tai lộn xộn, dáng vẻ oan ức, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lương Triệu Thành, trong lòng cô “thình thịch” một tiếng.

Nửa đêm nửa hôm một người phụ nữ đến nhà, không phải là bạn gái cũ của anh chứ?

Trước đây Lương Triệu Thành nói với cô rằng chưa từng có người phụ nữ nào, lúc này Lâm Khê vẫn còn ngơ ngác.

“Tiểu Khê!”

Lâm Khê vẫn còn suy nghĩ linh tinh, thì một tiếng gọi của người phụ nữ cũng đã gọi tâm trí cô trở lại.

Gọi cô? Còn là cách gọi thân thiết như vậy?

Cô nhìn lại cô ta, lúc này mới phát hiện ra hình như có chút quen mặt, nghĩ một lát cuối cùng mới nhớ ra, vị này nhìn như là em gái của Hạ Hướng Viễn, Hạ Mỹ Liên?

Cũng là bạn thân của nguyên chủ “Lâm Khê” chơi từ nhỏ tới lớn.

Đang lúc não bộ ngơ ngẩn thì lúc này, phản ứng đầu tiên của Lâm Khê chính là, trời ơi, Hạ Mỹ Liên có mờ ám với Lương Triệu Thành?

“Tiểu Khê, tại sao cậu sống cùng người đàn ông khác?”

Hạ Mỹ Liên đã bước vào trong nhà, hét lớn hỏi Lâm Khê một cách mất khống chế.

Lúc nãy Lâm Khê lăn lộn trên giường rất lâu, mới ngủ chưa lâu, đầu óc vẫn còn mơ hồ, mới chỉ tỉnh táo một nửa.

Cô nhíu mày.

Lời này nghĩa là sao?

“Cậu nói gì thế?”

Lâm Khê không vui nói, “Đây nhà nhà tôi, tôi muốn sống cùng ai thì sống cùng người ấy, muốn sống cùng người đàn ông nào thì sống cùng người đàn ông đấy, cậu chạy tới nhà tôi làm ầm cái gì? Tôi ngủ với chồng của của cậu sao?”

Hạ Mỹ Liên:

Lương Triệu Thành:

Đây là lời kinh thiên động địa gì đây?

Nói ra từ miệng của Lâm Khê?

Hạ Mỹ Liên bị Lâm Khê mặt mũi sầm sì hỏi một chặp như vậy thì ngây người.

“Tiểu Khê?”

Cô ta hoàn toàn không dám tin.

Lâm Khê trong kí ức của cô ta luôn dịu dàng ngoan ngoãn, không nói nặng lời với ai bao giờ, từ bao giờ nói chuyện như này?

“Cho cô ta ra ngoài hay là cho cô ta vào nhà nói chuyện?”

Lương Triệu Thành chen lời.

Giọng nói trầm thấp, quả thực không giống như giọng nói vui vẻ.

Mấy câu nói kia của Lâm Khê không chỉ làm Hạ Mỹ Liên ngây ngốc mà cũng khiến cho gân xanh trên đầu Lương Triệu Thành giật giật.

Lâm Khê bị anh hỏi như vậy, cả người mới hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức nhớ đến nghĩ tới những lời ban nãy của mình, trời ơi, cô đã nói cái gì vậy.

Cô xấu hổ nhìn anh một cái, rồi lại nhìn Hạ Mỹ Liên, sau đó nhìn thấy cô nàng này rớt nước mắt, gọi cô một cách thê lương “Tiểu Khê”.

“Tôi nói chuyện với cô ấy một lúc.”

Lâm Khê nói.

Ngưng lại một lát rồi lại nói tiếp, “Tôi đưa cô ấy lên lầu nói chuyện.”

Với thân phận của cô gái này, nửa đêm nửa hôm xuất hiện bên ngoài cửa nhà cô, cộng thêm câu mở đầu của cô ta “Tại sao cậu lại ở cùng người đàn ông khác”, cô dường như có thể dự liệu được lời cô gái này sẽ nói với mình, cô không muốn những lời này bị Lương Triệu Thành nghe thấy.

Tuy rằng một mình đưa cô ta lên lầu cũng không tốt.

Chỉ có thể chọn điều nhẹ nhàng hơn thôi.

“Tình hình của cô ấy hiện giờ không hay lắm, tôi khuyên nhủ cô ấy.”

Cô nhìn Lương Triệu Thành, giải thích thêm với anh một câu.

Anh lạnh lùng gật đầu, nói: “Tôi ở dưới lầu.”

Lâm Khê cũng nhìn anh cười cảm kích, hiểu ý của anh, chính là “Tôi ở dưới lầu, có chuyện gì thì gọi tôi.”

Lâm Khê xoay người lên lầu, tuy nhiên nghĩ tới gì đó, lại xoay người nói với Lương Triệu Thành: “Tôi nói với cô ta khoảng mười phút là xong, mười phút sau có thể nhờ anh lên trên không?”

Cô không hề muốn nói chuyện quá lâu với Hạ Mỹ Liên.

Lần trước nói chuyện với Hạ Hướng Viễn mấy phút, anh liền tới, lần này cô dứt khoát gọi anh, tránh cho anh phải tìm lý do đi lên trên đó.

Cô rất chu đáo đúng không?

Lương Triệu Thành gật đầu nói: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment