Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 71

Lâm Khê: “Cậu không gặp được anh ấy đâu, anh ấy khá là bận rộn, buổi tối cũng không về nhà ăn cơm.”

Trình Âm: “Sáng nay tớ nói với người nhà rồi, sẽ về muộn một chút, tớ sẽ đi ăn cơm ở nhà cậu. Sau đó ở nhà cậu làm bài, chờ anh ta quay về chào hỏi một tiếng rồi đi.”

Lâm Khê: “...”

Cô còn đang nghĩ hay là chiều theo ý cô nhóc này, không ngờ vừa quay lại thì thấy một người đứng cách đó không xa.

Anh đến trường học tìm cô?

Lâm Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm, lông mày hơi nhướng lên, bật cười.

Cô kéo Trình Âm đi về phía đó, trong lúc Trình Âm còn ngạc nhiên đã bị kéo đến cách trước mặt Lương Triệu Thành vài bước.

Lâm Khê buông cô ấy ra, đi thẳng đến bên cạnh Lương Triệu Thành, khoác lấy tay anh sau đó nói với Trình Âm: “Trình Âm, đây chính là chồng của tớ, cậu không cần đặc biệt đến nhà tớ xem nữa.”

Lúc này, hình như nên gọi là ‘chồng’, nhưng mà không biết tại sao khi nói ra từ này cô vẫn có chút tiếc nuối, trên mặt lại hơi nóng.

Trong lúc Trình Âm còn kinh ngạc, cô lại quay sang nói với Lương Triệu Thành: “Anh Lương, đây là bạn cùng bàn của em Trình Âm. Cậu ấy nghe nói em kết hôn rồi nên cứ đòi đi gặp anh, em còn nói thường ngày anh rất bận, phải rất muộn mới về nhà. Cho dù cậu ấy đến nhà chúng ta cũng không gặp được anh, không ngờ rằng anh lại đến đây rồi.”

Cô cười với anh, trên gương mặt trắng nõn có chút đỏ ửng nhàn nhạt, mi mắt cong cong, đôi mắt sáng như sao trời.

Lương Triệu Thành cúi đầu nhìn cô, tâm trạng xấu suốt cả ngày hôm nay dường như đã tiêu tan hết, sợi dây căng cứng ban đầu cũng được buông lỏng.

Đến mức yêu cầu phải ‘giữ một khoảng cách’ ở bên ngoài cũng quên mất, cô kéo cánh tay của anh còn chưa đủ, xuôi theo cánh tay của anh đi xuống nắm lấy tay anh, tay của cô hoàn toàn ôm lấy lòng bàn tay anh, sau đó ngẩng đầu lên gật đầu với bạn học nữ kia, chào hỏi: “Chào em.”

“Chào, chào anh.” Trình Âm có chút lắp bắp đáp lại.

Lâm Khê mím môi cười, tạm biệt Trình Âm: “Được rồi, vậy tớ về trước đây, hôm khác sẽ mời cậu đến nhà bọn tớ ăn cơm.”

Sau đó trong lúc Trình Âm vẫn còn trợn mắt há mồm, cô kéo Lương Triệu Thành rời đi.

Vừa quay người, Lương Triệu Thành đã buông tay cô ra, Lâm Khê cũng không để ý, lại khoác lên tay anh, anh cúi đầu muốn nói gì đó với cô, cô đã nói trước: “Trình Âm nói trong trường học có rất nhiều người thích em, cho nên em mới nói với cậu ấy rằng em kết hôn rồi, cậu ấy cứ không tin, người khác cũng không tin. Bây giờ như vậy rồi, bọn họ sẽ không còn không tin nữa chứ?”

Lại hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại đến trường học của bọn em?”

“Làm xong việc của hôm nay rồi, đến đón em.” Anh nói ngắn gọn.

Khóe miệng Lâm Khê hơi cong lên, không nói gì nữa.

Ra khỏi cổng trường, anh kéo cô đi đến bên cạnh một chiếc xe Jeep việt dã, Lâm Khê kinh ngạc: “Đây là xe của anh hả? Anh mua xe rồi?”

“Là xe của anh.”

Anh nói: “Nhưng vẫn luôn để ở công ti, rất ít khi lái về.”

Vì ở gần công ti nên không cần thiết, để xe ở công ti, những người khác có nhu cầu cũng có thể trực tiếp lái đi.

Lâm Khê leo lên xe, quả thực rất hưng phấn.

Mặc dù kiểu xe này có hơi cũ, nhưng vẫn là ô tô nha.

Cô nhìn chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút, đợi sau khi anh ngồi lên ghế lái, đóng cửa xe lại, cô quay đầu sang nhìn anh: “Sao cuối tuần anh không lái xe về, chúng ta có thể ra ngoài chơi, em chưa từng ra ngoài bao giờ.”

Lương Triệu Thành nhìn cô.

Anh có thể nói là anh không muốn không?

Cô đưa tay kéo lấy anh, sau đó thò đầu lên hôn anh: “Sao bỗng nhiên lại đến trường học đón em, có phải nhớ em rồi không?”

Lương Triệu Thành kéo cô ngồi xuống: “Ngồi yên, đợi một chút.”

Lâm Khê còn đang suy nghĩ câu ‘đợi một chút’ của anh là ý gì thì đã thấy hướng lái xe của anh không phải là về nhà của bọn họ.

Anh đưa cô đi ra bờ biển.

Ngoài xe là một khu vực bờ biển hoang vắng ít dân cư, có thể nhìn thấy đá ngầm và vách núi không trông thấy bến bờ, còn có cả sóng biển, còn có ánh nắng chiều tà chiếu vào trong biển kéo dài ra rất xa. Lâm Khê vô cùng kinh ngạc, đợi đến khi xe dừng lại, cô có chút không chờ được mà mở cửa xe ra, muốn đi xem một chút, nhưng lại bị anh kéo vào trong lòng, khảm vào trong n.g.ự.c anh. Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã chặn môi cô lại, vừa vội vàng vừa mãnh liệt hôn lên môi cô.

Ban đầu Lâm Khê có hơi ngẩn ra.

Nhưng hơi thở của anh đè xuống như dời núi lấp biển, còn có nụ hôn của anh, vừa mạnh vừa bạo, mút lấy cô, khiến cô thậm chí có chút sợ hãi. Nhưng vì là anh, hơi thở của anh nặng nề như vậy nhưng cũng rất quen thuộc, cô sợ nhưng vẫn ôm lấy anh, cố gắng tiếp nhận nụ hôn này. Chỉ khi bị đè có hơi đau, cô mới lẩm bẩm một tiếng, kéo lấy anh, anh sẽ ôm cô sang bên cạnh một chút, điều chỉnh cho cô một vị trí thoải mái.

Đợi đến khi anh trút ra hết xong mới dừng lại.

Ôm cô vào trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn mặt bên bên ngoài càng lúc càng tối đen, đang là lúc thủy triều lên, sóng biển cuồn cuộn, cho đến khi chiếm đoạt hết tất cả mọi tia nắng.

Bên tai anh lại vang lên lời của Hạ Hướng Viễn: “Tổng giám đốc Lương, tôi biết đối với anh mà nói đây chỉ là một cái cây mà thôi, đối với những công nhân trong nhà máy mà nói cũng như vậy, cũng chỉ là một cái cây đã đứng ở đó vài tháng, có thể có ý nghĩa đến đâu cơ chứ?”

“Bỏ hay không bỏ cũng chẳng sao, nhưng đối với người chú trong tộc tôi, cái cây này đã lớn lên cùng chú ấy, là bảo bối của chú ấy. Nếu nó không còn thì giống như sự tưởng niệm suốt nửa đời người cũng không còn nữa, ngay cả sức sống cũng bị chặt đi theo cùng.”

Những lời này giống như một nhát búa khó chịu.

Ban đầu bị đánh trúng cũng chỉ có chút bực mình, nhưng mỗi phút mỗi thời khắc trôi qua, cảm giác bực mình đó lại tăng thêm hơn một chút.

Cho đến cuối cùng anh không nhịn được nữa, trực tiếp lái xe đến trường học đợi cô.

Lâm Khê nhìn ra tâm trạng của anh không tốt.

Mặc dù thường ngày anh cũng rất nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cảm giác lại không giống như lúc này.

Vẻ mặt anh lúc này rất âm u, dồn nén đến mức khiến trong lòng người ta rất khó chịu.

Nhưng cơ thể anh vẫn rất nóng bỏng.

Lâm Khê gối đầu lên n.g.ự.c anh, nghe tiếng tim đập của anh, một lúc sau cảm thấy có chút bực bội, nhìn kỹ anh hỏi: “Anh Lương, hôm nay anh có chuyện gì không?”

Lương Triệu Thành cúi xuống nhìn thẳng vào cô.

Hạ Hướng Viễn nói, đối với những công nhân trong nhà máy đó chỉ là cái cây đứng ở đó vài tháng, có thể có ý nghĩa đến đâu?

Trước đây anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Bởi vì không cần thiết.

Cô đã là vợ của anh, vốn dĩ quan hệ này còn có chút miễn cưỡng, thực ra là một bọc quần áo được nhét vào, nhưng sau đó phát hiện ra cũng ổn, hai người sống chung với nhau không hề khó chịu. Mãi đến khi anh phát hiện mình cũng rất thích cô xuất hiện ở trước mặt, khi gặp được cô tâm trạng sẽ thả lỏng, lúc cô cười với anh tâm trạng của anh trong thoáng chốc cũng trở nên tốt hơn. Cho đến khi cô kéo lấy anh, hôn anh, nơi nào đó của anh như bị thức tỉnh, một khi đã phát ra thì không thể thu về được nữa.

Nhưng anh không cần cố ý đi đọc hiểu ý nghĩa của cô đối với anh.

Vì cô là vợ anh, nên những thứ đó đều là chuyện rất tự nhiên.

Nhưng Hạ Hướng Viễn đi đến, nhìn anh nói: “Đối với anh mà nói, chỉ là vài tháng, có thể có ý nghĩa đến đâu? Bỏ hay không cũng không có vấn đề gì. Nhưng đối với tôi, cô ấy là người lớn lên cùng tôi, là bảo bối của tôi, nếu như không còn nữa thì sự nhớ nhung suốt nửa đời người cũng biến mất, ngay cả sức sống cũng bị chặt đi theo.”

Anh hiểu được ánh mắt của anh ấy.

Anh ấy đang xin anh trả lại cô cho anh ấy.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của anh ấy không hề có chút điên cuồng và kịch liệt, chỉ vô cùng bình tĩnh mà nói ra sự thật.

Nhưng cũng vì sự bình tĩnh này lại càng thể hiện rõ trọng lượng, càng g.i.ế.c c.h.ế.t lòng người.

Hai người chỉ là sống chung với nhau vài tháng.

Ban đầu anh đã đồng ý với bà nội của cô, chỉ nên bảo vệ cô bình an.

Cô đối với anh chỉ là một trách nhiệm.

Như vậy mà thôi.

Còn đối với anh ấy, cô đã cùng anh ấy lớn lên, là bảo bối khảm vào trong tâm trí của anh ấy, là sự nhớ nhung suốt nửa đời người của anh ấy. Không có cô, sự nhớ nhung không còn nữa, ngay cả sức sống cũng không còn.

Nhưng anh có thể buông tay cô sao?
Bình Luận (0)
Comment