Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 72

Nếu như là mấy tháng trước, Hạ Hướng Viễn đã là Hạ Hướng Viễn của lúc này, cô cũng vẫn còn nhớ mãi không quên anh ấy, anh sẽ trực tiếp giải trừ quan hệ giữa hai người.

Nhưng bây giờ đừng nói đến chuyện buông bỏ cô.

Chỉ là lúc Hạ Hướng Viễn đến nói những lời này với anh, anh nghe được, trong lòng đều như đang có lửa đốt.

Chuyện này không liên quan đến gần gũi da thịt.

Anh chỉ cần nghĩ đến suy nghĩ đó là không kìm được mà nóng ruột.

Anh không biết rằng đây rốt cuộc là chuyện gì.

Anh đưa tay xoa xoa lên má cô, nhìn cô dẩu môi như thường ngày, không vui quay mặt sang chỗ khác, khóe miệng anh hơi kéo lên: “Trước kia em rất sợ anh.”

Dừng một chút, lại nói: “Trước kia em vẫn luôn muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này với anh đúng không? Tại sao bỗng nhiên lại thay đổi? Còn nói chuyện chúng ta đã kết hôn cho bạn học của em?”

Lúc này tâm trạng của anh không tốt, nhưng lúc nói chuyện với cô, giọng nói vẫn dịu dàng hiếm thấy.

Nhất là ở câu cuối cùng, thật sự có thể nói là ngọt ngào.

Cô vậy mà lại nghe được cảm giác ngọt ngào từ trong lời của anh.

Lâm Khê nghiêng đầu, đôi lông mi như lông vũ của cô run rẩy nhìn anh, nói: “Anh muốn nghe lời thật hay là giả?”

Trong lòng anh thầm nghĩ, đương nhiên là lời thật.

Nhưng im lặng một chút, lại nói: “Đều nói đi, anh muốn nghe hết.”

Nói dối đương nhiên là những lời dỗ dành anh, anh bỗng nhiên cảm thấy, nghe những lời ngon ý ngọt của cô đối với anh một chút cũng không sao, anh vẫn muốn nghe.

Lâm Khê mím môi bật cười: “Trước kia sợ anh là vì anh thực sự luôn hung dữ, đương nhiên là em phải sợ anh rồi, bây giờ có lúc vẫn sợ anh. Sau đó tại sao bỗng nhiên lại thay đổi à? Nói dối là, vì biết được nhân phẩm anh quý giá, đáng để phó thác, đây là một cuộc hôn nhân tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, cho nên cảm thấy vẫn nên gả cho anh.”

“Còn nói thật?”

“Nói thật?”

Lâm Khê lại cười, đưa tay đặt lên bả vai anh, ôm lấy cổ anh, gương mặt dán lên cổ anh, hạ giọng nói: “Nói thật là em rất thích anh, nhìn thấy anh sẽ không kìm được nhịp tim, rất muốn hôn anh, cũng muốn anh hôn em. Trước kia đối với người khác em chưa từng có cảm giác này, sau này không biết sẽ có không, có thể là sẽ có, nhưng đó là chuyện sau này rồi, bây giờ chỉ có một mình anh, lấy anh làm chồng hình như vẫn được.”

Anh lập tức ôm lấy cô, sau đó lại tách ra, ép xuống hôn lên môi cô.

Khắc chế, nhưng so với ban đầu còn mãnh liệt hơn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh mới buông cô ra, ôm cô vào trong lòng: “Sau này nếu em dám hôn người khác, anh sẽ bóp c.h.ế.t em.”

Chuyện trước kia anh không quản được.

Nhưng chuyện của sau này tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Ban đầu Lâm Khê bị hôn đến mơ màng, nghe thấy câu này xong lại bị dọa sợ hết hồn.

Cô giương mắt lên nhìn anh, đối mặt với ánh mắt của anh, trong ánh mắt u tối nặng nề lại mang theo sóng lớn mãnh liệt. Cô giật mình, điều anh nói e là thật.

Cô kéo lấy áo anh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu như kiếp trước có người đàn ông nào nói như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy sợ tên này có bệnh, đương nhiên là sẽ chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng vào lúc này, hình như lại không phải như vậy.

Cô muốn nói, anh sẽ không làm vậy.

Nhưng nếu nói như vậy, chẳng phải nói rằng cô sẽ hôn người khác sao? Vẫn nên đừng khiêu khích anh thì hơn.

Cô như vô ý mà kéo lấy áo anh, một lúc sau mới mềm mại nói: “Anh vẫn chưa nói với em hôm nay đã có chuyện gì. Thường ngày anh không như vậy, bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, trước kia lúc ở bên ngoài em muốn hôn anh một chút anh sẽ khiển trách em.”

“Không có chuyện gì.”

Anh vỗ về cô: “Chỉ là quá bận rộn, nhớ đến em nên muốn đưa em ra ngoài đi dạo một chút.”

Tại sao bỗng nhiên lại muốn đưa cô ra ngoài đi dạo một chút chứ?

Anh cũng không phải người lãng mạn gì.

Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Lâm Khê ngẩng đầu lên nhìn cằm của anh, vì có râu mọc nên có màu xanh đen một chút. Cô nghĩ đến cảm giác vừa đau vừa nhột khi cằm của anh đ.â.m lên người mình, tim đập hơi nhanh, đưa tay lên sờ: “Có phải anh để ý chuyện trước kia của em không?”

Lâm Khê là người thông minh đến nhường nào.

Anh bỗng nhiên đến tìm cô, tâm trạng lại khác thường như vậy, còn hỏi cô tại sao trước kia sợ anh mà bây giờ lại thay đổi.

Người như anh, cô cảm thấy chuyện công việc rất khó để khiến anh trở nên như vậy.

Vậy thì chính là vì cô rồi.

Nhưng bản thân cô không hề đắc tội anh mà, còn công khai với bên ngoài rằng hai người đã kết hôn.

Vậy chỉ có thể là chuyện của trước kia.

Chuyện trước kia, thực sự là không có cách nào.

Cô trở thành Lâm Khê, phải chấp nhận toàn bộ tốt và xấu của ‘Lâm Khê’, chuyện này không là gì cả.

Nhưng cô cũng không muốn những thứ đó trở thành chướng ngại giữa hai người.

Trước kia anh còn nói cô là ‘quan hệ nam nữ tùy tiện’, luôn nhấn mạnh bảo cô cách xa người đàn ông khác một chút, có lẽ là vì chuyện của ‘cô’ và Hạ Hướng Viễn khiến anh băn khoăn trong lòng.

Vốn dĩ cô cảm thấy đây là chuyện không thể giải quyết, chỉ có thể giao cho thời gian.

Nhưng bây giờ cô lại rất muốn nói gì đó.

Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện trước đây của em và Hạ Hướng Viễn, hoặc là chuyện rõ ràng trước đây em rất sợ anh, nhưng lần này anh quay về lại rất thích anh?”

Cô nói xong, cũng cảm nhận được cơ thể của anh hơi cứng đờ.

Anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô.

Lâm Khê cắn môi: “Thực ra có rất nhiều chuyện của trước kia em không còn nhớ nữa.”

“Khoảng thời gian anh đi thành phố Bắc, em bị bệnh nặng, thường xuyên mơ mơ hồ hồ, sau đó có lẽ là khoảng vài ngày trước khi anh quay về. Sau khi em tỉnh lại, đã quên đi rất nhiều chuyện của trước đây, nhớ được một chút, nhưng hình như lại không nhớ được. Nhìn những chuyện trước đây như là nhìn những chuyện đã xảy ra trên một thân thể khác vậy, rất kì lạ.”

Cô rời khỏi lòng anh, cũng nhìn theo anh ra ngoài, nhìn về phía sóng biển cuốn đến bờ cát rồi lại rút ra biển. Nhìn một lúc rồi nói: “Lâm Khê trước đây thì em không biết, nhưng em thực sự không thích Hạ Hướng Viễn, không hề thích một chút nào. Thật ra nếu như em thực sự đã từng thích anh ấy cũng không có gì là không thể thừa nhận, nhưng em không thích, nên cũng không muốn nói là có.”

Cô hơi nhíu mày.

Giống như đang rất nhức đầu.

“Được rồi.”

Anh đưa tay kéo cô về: “Anh biết rồi, sau này em đừng lo chuyện này nữa, anh sẽ xử lý.”

Cô đã nói rất nhiều lần rằng cô thích anh.

Cô tựa vào trong lòng anh, nghe nhịp tim đập của anh, nghe hơi thở của anh, muốn hỏi anh anh thích cô đến nhường nào?

Nhưng lời đến khóe môi lại không muốn hỏi nữa.

Cô cũng không phải kẻ ngốc.

Bây giờ tính chiếm hữu của anh đã như vậy, nếu như thích nhiều hơn chút nữa, hình như cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Vậy thì cứ như bây giờ đi.

Đối với cô mà nói, vậy đã đủ rồi.

Sau lần này quan hệ của hai người dường như đã ổn định hơn rất nhiều.

Lâm Khê nói chuyện mình đã kết hôn ở trường học, cũng sẽ không tránh nghi ngờ mà nói với người ngoài, người trong thôn rất nhanh đã biết được, vì chuyện này mà ai nấy đều đến nhà họ Lâm chúc mừng một phen.

Mặc dù nhà họ Hạ đã chuyển ra ngoài, nhưng Hà Quế Phân vẫn thường xuyên quay về thôn, Hạ Hướng Viễn cũng luôn giữ liên lạc với một số người trong thôn và trong ủy ban thôn.

Anh ấy nghe được chuyện này từ chỗ bí thư chi bộ thôn, Hạ Đông Điền.

Hạ Đông Điền nói với anh ấy xong, còn vỗ vai anh ấy, thở dài: “Qua rồi thì cứ để nó qua đi, nhìn về phía trước, chú nhìn ra được cháu là người có tiền đồ rộng lớn.”

Lúc đó anh ấy không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt, chuyện cô và Lương Triệu Thành kết hôn kiếp trước đã xảy ra rồi.

Anh ấy đã sớm biết.

Anh còn nói chuyện vài câu với Hạ Đông Điền rồi mới rời đi.

Dọc đường đi còn gặp phải không ít người, vẫn chào hỏi từng người một, vẻ mặt không thay đổi.

Nhưng về đến nhà, đi vào phòng mình, anh ấy bỗng nhiên lại gạt hết những thứ trên bàn xuống, sách vở, bình mực, ly trà đều rơi loảng xoảng xuống đất, giống như đang đập vào trong tim, đ.â.m ra rất nhiều lỗ thủng. Chỉ vậy thôi chưa đủ, anh ấy còn đá lật cả cái bàn.
Bình Luận (0)
Comment