Trương Mỹ Phượng làm bộ giận dỗi, lườm cô một cái: “Nhìn em kìa, chuyện nhỏ thế này mà còn khách sáo với chị. Lần sau không được như vậy nữa, nghe chưa?”
Cô bật cười, gật đầu: “Vâng, em sẽ không khách sáo nữa.”
“Thế mới đúng chứ.” Trương Mỹ Phượng hài lòng gật đầu rồi quay người rời đi.
Tần Chiêu Chiêu trở về phòng, cẩn thận mở phong bì, lấy lá thư bên trong ra.
Nội dung lá thư chủ yếu là lời hỏi thăm về cuộc sống của cô sau khi theo Lục Trầm nhập ngũ. Trong thư, cha cô nhắc lại những chuyện trước đây khi cô còn ở nhà chồng, vì quá bướng bỉnh mà gây ra bao chuyện rắc rối, khiến cha mẹ vô cùng lo lắng. Họ sợ cô sẽ không biết cách cư xử mà bị đuổi ra khỏi nhà.
Ông dặn dò cô phải biết trân trọng cơ hội này, phải thay đổi tính cách, sống hòa thuận với Lục Trầm. Ông còn nói rằng Lục Trầm là một người đàn ông tốt, khó tìm, cô nhất định không được làm chuyện khiến người ta thất vọng.
Ở đoạn cuối thư, cha cô còn nhắc đến mẹ, bảo rằng bà vì lo lắng cho cô mà sinh bệnh.
Những lời nhắn nhủ cuối cùng lại là lời cảnh cáo. Nếu cô vẫn không biết sửa đổi, bị nhà chồng đuổi đi một lần nữa, thì cha mẹ sẽ không nhận cô về nữa.
Mặc dù giọng điệu lá thư có phần nghiêm khắc, nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng và thất vọng của cha mẹ đối với cô. Dường như họ đã hoàn toàn mất hy vọng, chỉ có thể bất lực mà cảnh báo cô lần cuối.
Họ cũng hy vọng cô có thể viết thư về nhà, kể cho họ nghe về cuộc sống hiện tại.
Đọc xong, lòng Tần Chiêu Chiêu tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Người con gái thật sự đã chết rồi. Nếu cha mẹ của nguyên chủ biết được sự thật này, họ chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.
Cô bất giác nhớ đến cha mẹ, ông bà nội của mình ở kiếp trước.
Cô cũng là con một, là bảo bối được cả gia đình nâng niu.
Ông nội đã truyền dạy hết y thuật gia truyền cho cô, hy vọng cô sẽ kế thừa và phát huy.
Cô chính là niềm tự hào của cả nhà.
Vậy mà, cô lại ra đi theo cách bi thương nhất.
Nghĩ đến cảnh cha mẹ mình đau khổ khi mất đi đứa con duy nhất, lòng cô chợt nhói lên từng cơn.
Nhưng dù có đau lòng đến đâu, cô cũng không thể thay đổi sự thật.
Bây giờ, cô là Tần Chiêu Chiêu. Cha mẹ của nguyên chủ, từ nay về sau, cũng chính là cha mẹ của cô.
Cô đã chiếm lấy thân xác của Tần Chiêu Chiêu, vậy nên cô cũng phải có trách nhiệm với cha mẹ của cô ấy.
Nghĩ vậy, cô tìm giấy bút, cẩn thận viết một bức thư hồi âm.
Trong thư, cô viết những lời chân thành, trấn an họ rằng cô đang sống rất tốt, bảo họ đừng lo lắng. Cô cũng hứa rằng sẽ thay đổi, sẽ sống thật tốt cùng Lục Trầm. Cuối thư, cô mong cha mẹ hãy giữ gìn sức khỏe, sống vui vẻ và yên tâm về cô.
Viết xong, cô gấp lá thư lại, đặt vào ngăn kéo. Đợi khi Lục Trầm trở về, cô sẽ hỏi anh lấy một chiếc phong bì rồi nhờ anh gửi giúp.
Làm xong tất cả, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài đã dần tối. Nhìn đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi.
Cô đứng dậy, bước ra sân.
Tiện tay sờ vào chiếc quần lót đã giặt lúc trưa, thấy chúng đã khô hoàn toàn.
Bộ quần áo thay ra sau khi tắm vẫn còn ướt, nước vẫn đang nhỏ giọt. Cô quyết định để chúng ngoài sân qua đêm, đợi sáng mai thu vào.
Quay trở lại phòng, Tần Chiêu Chiêu tiện tay đặt chiếc quần lót đã giặt sạch vào tủ quần áo, sau đó nhanh chóng đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Cô lấy một bát gạo, vo sạch rồi đổ nước vào nồi, canh lượng nước vừa đủ. Đậy nắp nồi lại, cô nhóm lửa, cho củi vào để giữ lửa lâu hơn, tránh phải thường xuyên châm thêm rơm, giúp tiết kiệm thời gian khi xào nấu.
Sau đó, cô đặt một chiếc chảo lên bếp, bắt đầu làm món sườn xào chua ngọt.
Khi chảo nóng, cô đổ dầu hạt cải vào, đợi dầu sôi thì cho một ít đường phèn vào đun chảy. Đường dần tan ra, chuyển màu cánh gián đẹp mắt, cô liền cho sườn vào đảo đều, để lớp nước đường bao phủ và tạo màu cho từng miếng thịt. Tiếp theo, cô thêm một chút xì dầu và giấm gạo, đảo kỹ để sườn thấm đều gia vị.
Khi miếng sườn đã chuyển sang màu đỏ nâu óng ánh, cô đổ nước ngập thịt, rắc thêm ít muối rồi đậy nắp lại. Chờ nồi sườn sôi lăn tăn, cô giảm nhỏ lửa, để liu riu trong khoảng nửa tiếng để thịt chín mềm, thấm đẫm hương vị.
Lúc này, nồi cơm cũng đã chín.
Cô nhanh tay gạt hết than củi dưới đáy bếp ra, đặt cạnh bể nước ngoài sân rồi dùng nước dập lửa.
Loại than củi này thực ra còn là một vị thuốc trong Đông y, thuộc tâm, can, vị kinh, có tác dụng điều hòa khí huyết, giảm đau, tan ứ. Nó thường được dùng để chữa các chứng đau ngực, đau bụng, chấn thương, sưng đau hay đau do phong thấp.
Chờ than khô, cô sẽ thu lại để dành dùng sau.
Sườn trong nồi đun được hơn mười phút, cô lại thêm nước vào một lần nữa, tiếp tục đun đến khi thịt mềm nhừ, sắp rời khỏi xương. Khi nước trong nồi đã cạn dần, sệt lại thành một lớp sốt óng ánh bao quanh từng miếng sườn, cô nhanh tay thêm chút mì chính, đảo đều rồi tắt bếp.
Món sườn xào chua ngọt kiểu Tần cuối cùng cũng hoàn thành.
Cô múc sườn ra đĩa, tiện tay đổ nước vào chảo còn nóng để tránh cháy khô. Sau đó, cô rửa sạch chảo, đong ba bát nước đổ vào, thả vào năm miếng sườn đã chín sơ, một quả hồi, vài lát hành, gừng, chút tiêu và giấm gạo, rồi đậy nắp lại.
Tiếp đó, cô lấy củ sen, cẩn thận gọt vỏ, cắt thành từng khối vuông nhỏ khoảng hai centimet, rửa sạch tinh bột bám bên ngoài rồi thả vào nồi sườn. Để tất cả ninh cùng nhau trong khoảng hai mươi phút, giúp món canh có vị ngọt tự nhiên.
Sau khi nhóm thêm củi vào bếp, cô múc một bát sườn xào chua ngọt, cẩn thận đậy nắp rồi mang sang nhà Trương Mỹ Phượng.
Khi cô đến nơi, Trương Mỹ Phượng đã nấu cơm xong, đang tắm cho Tiểu Bảo trong nhà, chờ chồng về ăn cơm cùng.