Thập Niên Quân Hôn: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ

Chương 85

Mùi thơm ngào ngạt của thịt lan tỏa khắp không gian.

Tiểu Bảo ngửi thấy, hai mắt sáng rỡ, quay sang nói với mẹ:

“Thơm quá! Mẹ ơi, con cũng muốn ăn thịt.”

Lúc đi chợ, Trương Mỹ Phượng cũng thấy quầy bán sườn, nhưng vì thấy nhiều xương, ít thịt nên tiếc tiền, không nỡ mua.

“Mẹ đến chợ trễ quá, người ta bán hết thịt ngon rồi. Chờ ba con về, nhờ ba đi mua cho con nhé.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Vừa tắm xong cho Tiểu Bảo, còn chưa kịp mặc quần áo xong, Trương Mỹ Phượng đã thấy Tần Chiêu Chiêu mang một bát sườn đến.

Cô ngạc nhiên, vội nói:

“Chị nấu cơm xong rồi, cũng có món xào nữa. Em mau mang về đi.”

Tần Chiêu Chiêu đặt bát sườn vào tay chị, cười nhẹ:

“Chị chẳng bảo là không biết nấu sườn ngon sao? Em mang qua cho chị nếm thử. Ngon hơn thịt mỡ đấy. Món này có vị chua chua ngọt ngọt, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ thích.”

Trương Mỹ Phượng biết Tần Chiêu Chiêu tính tình rộng rãi, nhưng nhìn bát sườn đầy ắp, ít nhất cũng phải hơn một cân, cô vẫn ái ngại:

“Nhiều quá, Tiểu Bảo ăn hai miếng là đủ rồi, em mang phần còn lại về đi.”

Tần Chiêu Chiêu cười lắc đầu:

“Phần còn lại chị và liên trưởng Lý cùng ăn thử nhé, xem tay nghề của em thế nào.”

“Nhưng mà nhiều quá…”

“Chị cứ cầm lấy đi, bếp em còn đang nấu.”

Nói xong, Tần Chiêu Chiêu xoay người rời đi, không để chị từ chối thêm nữa.

Trương Mỹ Phượng nhìn bát sườn đầy ắp trong tay, không biết nói gì.

Cô gắp một miếng sườn, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng Tiểu Bảo:

“Con không muốn ăn thịt sao? Thím cho con rồi đấy. Nếm thử xem có ngon không?”

Tiểu Bảo há miệng cắn một miếng lớn.

Đôi mắt cậu bé sáng rực, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ nói:

“Ngon quá! Thơm lắm mẹ ơi! Thím nấu ngon hơn mẹ nữa!”

Cậu bé vừa nói vừa nhai ngấu nghiến, miệng nhỏ bóng loáng vì nước sốt.

“Mẹ, mẹ cũng thử đi! Món của thím ngon lắm!”

Trương Mỹ Phượng ban đầu không quá để ý, cô chưa từng nấu sườn, cũng ít khi ăn, nên vẫn nghĩ sườn cũng chỉ là thịt heo bình thường, chắc cũng không khác mấy.

Nhưng khi cắn thử một miếng, cả khoang miệng cô như bùng nổ vị giác.

Hương vị này trước nay cô chưa từng nếm thử. Vị chua chua, ngọt ngọt hòa quyện hoàn hảo, miếng sườn mềm thơm, béo ngậy mà không hề ngấy, nước sốt óng ánh quyện chặt vào từng thớ thịt, khiến mỗi miếng ăn đều đậm đà, ngon đến khó tin. Hóa ra, sườn cũng có thể ngon đến như vậy.
 

Tiểu Bảo ăn xong một miếng sườn, lại chìa tay ra, đôi mắt sáng rực đầy mong chờ:

"Mẹ, con muốn ăn thêm!"

Trương Mỹ Phượng dịu dàng gắp thêm một miếng bỏ vào bát cho con, rồi dỗ dành:

"Ăn xong miếng này rồi chờ ba về, ăn cùng ba có được không?"

"Dạ!"

Thấy con trai ngoan ngoãn nghe lời, Trương Mỹ Phượng đặt bát thịt lên bàn rồi quay sang tiếp tục dọn dẹp.

Tần Chiêu Chiêu cũng không chậm trễ, cô quay lại bếp, tiếp tục nấu món canh sườn củ sen. Sau đó, cô còn đun thêm một nồi nước sôi, rót đầy hai bình thủy. Phần nước còn lại cô để dành cho việc tắm rửa.

Cẩn thận mang bình thủy vào phòng, đặt lên bàn, cô chợt nghe thấy tiếng động ngoài sân.

Bất giác ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Lục Trầm đang xách một túi đồ lớn bước vào.

Anh thật sự mang đồ về rồi sao?

Cô không khỏi bất ngờ, vội vàng bước ra khỏi phòng, tò mò hỏi:

"Anh mang gì vậy? Sao gói đồ lớn thế?"

Lục Trầm mỉm cười, giơ túi lên:

"Quần áo, giày dép của anh. Cả những đồ anh thường dùng nữa, anh mang hết về rồi."

Tần Chiêu Chiêu đứng sững lại.

Hóa ra cô đoán đúng. Người đàn ông này thực sự nói được làm được.

Nhìn túi đồ lớn trên tay anh, cô bất giác có chút căng thẳng. Vậy là từ nay, anh sẽ ở chung với cô thật sao? Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này…

Thấy cô có vẻ lưỡng lự, Lục Trầm nhướng mày, cười hỏi:

"Sao vậy? Em không muốn anh dọn về à?"

Tần Chiêu Chiêu thoáng chột dạ, vội vàng lảng tránh ánh mắt anh:

"Em tưởng anh chỉ nói thế thôi chứ. Đây là nhà của anh, anh muốn chuyển về hay không là quyền của anh. Cơm chín rồi, ăn cơm trước đã."

Nói xong, cô quay người vào bếp múc cơm, không dám nhìn anh thêm nữa.

Lục Trầm không nói gì thêm, chỉ mỉm cười rồi xách túi đồ đi thẳng vào phòng của cô.

Anh muốn treo quần áo của mình chung với cô, như vậy mới thực sự là vợ chồng.

Vừa bước vào phòng, anh liền mở tủ quần áo ra.

Quần áo của cô được gấp gọn gàng, bên trong vẫn còn chỗ trống, vừa đủ để treo đồ của anh.

Anh định treo quần áo vào tủ thì ánh mắt chợt lướt qua một góc ngăn tủ.

Hai chiếc quần lót mới tinh đặt ngay ngắn cạnh nhau. Một chiếc dành cho nam, một chiếc màu hồng dành cho nữ.

Anh chầm chậm cầm lên chiếc quần lót nam, nhẹ nhàng đưa lên mũi.

Mùi thơm của xà bông vương vấn, len lỏi vào từng giác quan.

Đây là quần mới.

Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh buổi chiều ở cửa hàng bách hóa. Khi đó, sau khi mua xong mọi thứ, Tần Chiêu Chiêu nói cô còn có chút việc riêng, không cho anh đi cùng.

Hóa ra là cô đã lén đi mua quần lót cho anh.

Lục Trầm khẽ cong môi.

Cô gái này… Đến cả đồ dùng cá nhân của anh mà cũng nghĩ đến.

Nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt anh.

Khoảnh khắc này, anh cảm thấy cuộc sống hôn nhân đầy ngọt ngào sắp chính thức bắt đầu.

 
Bình Luận (0)
Comment