Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 336

Ngày thường Giang Nguyên không nói nhiều như Giang Kỳ và Giang Quả Quả, cũng ổn trọng hơn bọn họ, nhưng trong nhà thiếu vắng cậu ấy, mọi người cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không khí trở nên quạnh quẽ hơn không ít. Trong nhà vốn có ba đứa trẻ, bây giờ chỉ còn có hai, thỉnh thoảng Giang Quả Quả sẽ vào phòng của anh hai ngồi, nhìn vào bàn sách chỉnh tề, gọn gàng, cô bé thật sự có chút cô đơn.

Nhưng thời gian cứ theo lẽ thường mà trôi qua.

Nếu Giang Nguyên muốn về nhà thì phải hao phí một ít thời gian chuyển tàu, cũng không tính là quá vất vả. Nhưng Giang Nguyên rất ít trở về, cậu thiếu niên mười lăm tuổi đã xem bản thân là một người đàn ông trưởng thành, ghi tạc lời hứa với anh cả dưới đáy lòng, nhất định sẽ nỗ lực gấp đôi, sau khi tốt nghiệp trở thành một người công an chân chính phục vụ cho nhân dân.

Trong nội dung thư Giang Nguyên viết gửi về nhà có nói người chậm thì cần bắt đầu sớm.

Nhưng trên thực tế, Ninh Kiều mới không cho rằng Giang Nguyên ngốc, chỉ là năm đó mẹ cậu ấy quả quyết dứt áo ra đi tạo thành một ít bóng ma tâm lý cho cho cậu ấy, hơn nữa mấy năm sau lá thư giả của Tô Thanh Thời kia khiến cậu ấy chịu đả kích sâu sắc, hoài nghi bản thân.

Nhưng bây giờ, tất cả đều đã qua. Giang Nguyên bước ra khỏi bóng ma và tiếc nối của năm đó, tìm được phương hướng, chân chính trở thành tấm gương cho em trai và em gái.

——————————————

Đến cuối năm, nhà của chính uỷ Phó truyền tới tin tức tốt. Mấy tháng trước, Phó Thiến Nhiên đến bệnh viện quân khu xem bệnh, quen với một vị bác sĩ họ Hồ, hai người ở chung hòa hợp, nói là đang hẹn hò, phỏng chừng năm sau liền kết hôn.

Đã rất lâu rồi khu người nhà quân khu chưa có chuyện vui, quân nhân cùng người nhà trong khu người nhà đều ngóng trông kẹo cưới của Phó Thiến Nhiên. Một lần, Phó Thiến Nhiên đưa bác sĩ Hồ về nhà gặp mặt cha mẹ, mọi người đều vây lại xem, không xem không biết, vừa thấy liền cảm thấy thật quen mắt. Ngoại hình của bác sĩ Hồ rất giống với thanh niên trí thức Trần Văn, làn da rất trắng, mang một cặp kính, thoạt nhìn hào hoa phong nhã.

Đã nhiều năm trôi qua, Phó Thiến Nhiên thích, trước sau là cùng một phong cách.

Đương nhiên, mọi người đều không phải người không biết điều, chuyện năm đó, không ai chủ động nhắc tới.

Ninh Kiều mơ hồ nghe nói Phó Thiến Nhiên dẫn bác sĩ Hồ về nhà ra mắt gia đình.

Chẳng qua, thời gian tan làm của trường tiểu học quân khu khác với đơn vị của cô, mặc dù cùng một khu người nhà, nhưng hai người rất hiếm khi gặp nhau.

Tết năm nay, nhà mẹ đẻ của Ninh Kiều sẽ đến hải đảo.

Mỗi ngày hai vợ chồng đều bận công việc, ngoài cùng đi đến Cung Tiêu Xã tìm xem có gì thú vị mua về cho cháu ngoại ra thì còn thường xuyên mang thùng nước đến bờ biển, học Giang Nguyên và Giang Kỳ, vớt một ít hải sản.

Tôm tích, con cua còn có tôm biển đều tung tăng nhảy nhót, vào thùng liền bắt đầu nhảy nhót, Ninh Kiều bị b.ắ.n dính nước biển đầy mặt, Giang Hành đứng ở bên cạnh cười.

Ninh Kiều vẫy tay, bảo phó đoàn trưởng Giang lại xem.

Giang Hành thò qua, tôm biển thiếu chút nữa nhảy lên mặt anh, cô cười ra tiếng, lần nữa nhét thùng nước trở lại cho Giang Hành.

Mặt trời lặn trên bờ biển vô cùng xinh đẹp.

Hai vợ chồng thường xuyên ngồi trên bờ cát, nhìn mặt trời chậm rãi xuống núi, thùng nước bị Ninh Kiều vô ý làm đổ, hải sản tươi sống dùng sức bò ra ngoài, sức sống mười phần, cô xua xua tay, nói với chúng nó: “Trở về đi, ngày mai lại đến bắt tụi mày.”

Phó đoàn trưởng Giang bật cười.

Vợ anh đây là cho tôm tích, con cua cùng tôm biển nghỉ phép một ngày?

Sau khi mặt trời xuống núi, hai vợ chồng liền nắm tay nhau về nhà.

Khi sắp đến khu người nhà quân khu, Ninh Kiều dừng chân, nói với Giang Hành: “Anh xem bên kia.”

Trước cửa khu người nhà, bọn họ thấy Phó Thiến Nhiên.

Cô ta đang đứng cùng bác sĩ Hồ dưới gốc cây lớn.

Mấy năm nay, Phó Thiến Nhiên vẫn luôn một mình, một lần nữa biến thành con gái ngoan của cha mẹ, ở bên cạnh bọn họ, nhưng chính uỷ Phó và Lạc Thư Lan lại không yên lòng, hăng hái giới thiệu đối tượng cho Phó Thiến Nhiên. Cha mẹ chính là như thế, khi con gái có đối tượng thì lòng đầy lo lắng, mà khi con gái không có đối tượng thì lại càng nhọc lòng.

Lúc này tự Phó Thiến Nhiên tìm được đối tượng, cuối cùng Lạc Thư Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc nào cũng thần thái sáng láng, mừng rỡ vô cùng.

Bác sĩ Hồ nhìn Phó Thiến Nhiên hồi lâu, mới mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment