“Thiến Nhiên, mẹ anh nói, tốt nhất là chúng ta nên sinh ba đứa, đứa đầu là con trai, đứa thứ hai cùng thứ ba là con gái. Mẹ nói, sinh con trai là danh khí, sinh con gái là phúc khí, cứ như vậy, cả danh khí phúc khí chúng ta đều chiếm.”
Ninh Kiều không có cố tình nghe, nhưng đường về khu người nhà, cần phải vòng qua sau bọn họ.
Lời của bác sĩ Hồ nói bay tới bên tai cô, mày đẹp hơi chau, suy nghĩ có nên đổi hướng khác hay không, cùng Giang Hành dạo một lát, trễ chút lại về nhà.
“Mẹ anh còn hỏi, sau khi mang thai, có thể nhường công việc bây giờ cho em trai anh không? Em anh ở nhà rất nhiều năm, vẫn chưa tìm được công việc thích hợp.”
Mày Ninh Kiều nhíu chặt hơn.
“Nhường việc cho em trai anh, vậy còn tôi thì sao?”
“Thiến Nhiên, em đừng hiểu lầm. Mẹ anh chỉ sợ em sẽ vất vả, vừa lên lớp, vừa chăm sóc con cái, sợ sức khoẻ em không chịu nổi. Mẹ anh là thiệt tình muốn tốt cho hai chúng ta, mẹ nói sau khi sinh con xong em mới hai mươi tuổi, muốn tìm việc cũng không khó. Dù sao em cũng có văn bằng phổ thông, còn có kinh nghiệm dạy học bao năm nay, mẹ anh nói, đừng nói là tiểu học quân khu, ngay cả trung học cùng phổ thông quân khu cũng bằng lòng nhận em, đến lúc đó phúc lợi, đãi ngộ càng cao.”
Phó Thiến Nhiên nhìn bác sĩ Hồ.
Bác sĩ Hồ nói chuyện thong thả ung dung, tươi cười ôn nhuận, gằn từng chữ một, chậm rãi nói đạo lý với Phó Thiến Nhiên.
Phó Thiến Nhiên đúng là thích bác sĩ Hồ thật.
Cảm giác rung động như vậy lâu rồi mới xuất hiện, Phó Thiến Nhiên rất quý trọng, nhưng có quý trọng thì có vết xe đổ lần trước, Phó Thiến Nhiên cũng nên tỉnh táo.
Ninh Kiều định tiến lên.
Đi chưa được hai bước, lại do dự, chần chờ một lát, vẫn là quyết định không lo chuyện bao đồng.
Mấy năm trước, chính là vì quản Phó Thiến Nhiên và Trần Văn, mới khiến cho hai người cả bạn bè cũng không làm được.
Hiện giờ nhiều năm qua đi, cô không hề dừng chân tại chỗ, Phó Thiến Nhiên cũng trưởng thành, nên tự mình lựa chọn con đường tương lai. Làm người ngoài, Ninh Kiều không có tư cách nhúng tay, càng không quản được nhiều như vậy.
“Tôi rất thích công việc này, sẽ không nhường cho em trai anh.” Phó Thiến Nhiên nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ Hồ sửng sốt một chút, cười nói: “Mẹ anh không có ý khác, chủ yếu là ——”
“Còn có, việc kết hôn, hoãn lại đi.” Phó Thiến Nhiên lại nói.
Bác sĩ Hồ cho rằng bản thân nghe lầm, nụ cười trên miệng cứng đờ lại: “Kết hôn không phải trò đùa, em bị sao vậy?”
“Mẹ tôi nói kết hôn không phải trò đùa.” Phó Thiến Nhiên nói, “Cho nên phải suy nghĩ cặn kẽ.”
“Mẹ em nói khi nào?”
“Chính là lúc mẹ anh lảm nhảm không ngừng.”
“Mẹ anh như thế là muốn tốt cho chúng ta!”
“Mẹ tôi cũng thế.”
Phó Thiến Nhiên nghiêm túc, khi nói tới đây vừa lúc quay đầu lại, dư quang nhìn đến Ninh Kiều.
Cô ta có chút ngượng ngùng.
Lại để Ninh Kiều thấy cảnh tượng như vậy.
Nhưng cùng loại sai lầm, ít nhất cô ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.
Dưới tranh chấp, Phó Thiến Nhiên phát hiện bác sĩ Hồ bắt đầu tức tối.
Nhìn biểu cảm thất thốn lúc này của anh ta, Phó Thiến Nhiên nhẹ nhàng thở dài.
Có lẽ ánh mắt của cô ta, chẳng ra gì thật.
Nhưng cũng may, lần này cô ta không muốn sống muốn c.h.ế.t giống như lần trước.
Ít nhiều cũng trưởng thành chút ít.
———————————————
Tân niên năm 1976, cha mẹ Ninh Kiều cùng anh trai chị dâu dẫn theo Nam Nam đế hải đảo.
Ở trên đảo nhiều năm như vậy, Ninh Kiều đã sớm khắc phục cảm giác say tàu, nhưng mà nhà mẹ đẻ cô còn chưa thích ứng, đâu là lần đầu tiên Thường Phương Trạch và Tiêu Xuân Vũ ngồi thuyền, nôn đến không thấy mặt trời, khi đến bến tàu, hai chân đều nhũn ra.
Ninh Trí Bình đỡ Thường Phương Trạch, Ninh Dương đỡ Tiêu Xuân Vũ, Ninh Kiều đứng ở xa vẫy tay tới bọn họ, mấy người bọn họ mang hơi thở mong manh kéo kéo khóe miệng.
Giang Hành vội vàng tiến lên, cầm hành lý giúp.
Ninh Kiều tìm cháu trai nhỏ của mình, ánh mắt dừng trên người cậu bé, còn không dám xác định. Lần trước thấy ảnh Nam Nam là hồi tết năm trước, nhưng nhóc con mỗi ngày một dạng, biến hóa rất lớn, cô sợ bản thân nhận sai người.
“Cô út!”
Là Nam Nam mở miệng gọi Ninh Kiều trước.
Cậu bé không sợ người lạ chút nào, nhảy nhót tăng cảm giác tồn tại, chân nhỏ “hưu” một chút liền xông tới.
Cậu bé tuy nhỏ, nhưng chạy như bay lao tới thì sức lực cũng không nhỏ, Ninh Kiều thiếu chút nữa liền không đứng vững.
Nam Nam đứng yên trước mặt cô út, tay nhỏ đỡ cô, chớp mắt tò mò nhìn chằm chằm.