Bởi vậy, bọn họ là người lấy lại tinh thần nhanh nhất, sau khi phản ứng lại, bắt đầu có việc vui mới.
“Trong khu người nhà của chúng ta chắc sẽ có không ít đồng chí tham gia báo danh nhỉ?”
“Thiến Nhiên là chắc chắn rồi, lần trước con bé lại ồn ào chia tay với đối tượng, đoán chừng là đã sớm không muốn ở lại quân khu của chúng ta nữa, ước gì thi đậu đại học có thể chạy xa bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu.”
“Thi đại học lại không phải chuyện dễ dàng, thật cho rằng một khi khôi phục thi đại học là người nào đều có thể đậu sao? Hơn nữa, Thiến Nhiên với bác sĩ Hồ của bệnh viện quân khu không có ồn ào đến mức khó coi như thanh niên trí thức lần trước, không đến mức vì anh ta mà chạy xa như vậy.”
“Dù sao Thiến Nhiên chắc chắn sẽ đi, nếu cả Thiến Nhiên đều không đi thì trong khu người nhà sẽ không còn mấy người đi báo danh tham gia kỳ thi đại học.”
Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng dựng lỗ tai lên nghe.
Sau khi mấy thím phân tích tình huống thì Đinh Lệ Quyên mới biết được, thì ra con của Thẩm Ngọc Tuyết đều sáu bảy tuổi, chỉ là vì cô ta thích trang điểm nên trông trẻ hơn tuổi, Đinh Lệ Quyên mới không nhận ra.
Hiện tại Đinh Lệ Quyên loáng thoáng cảm giác được ý tưởng tranh sinh con trước người ta như là người đầu óc vấn đề mới nghĩ ra được, nhưng cũng may, may là cô ta không chạy đến trước mặt Thẩm Ngọc Tuyết đỡ eo khoe khoang, bằng không chắc chắn là người ta sẽ cảm thấy không thể hiểu được.
Phương Kỳ Thắng lộ ra nụ cười thư thái.
Phương Kỳ Thắng nói: “Nghe thấy chưa? Ngoài con gái nhà chính uỷ Phó, mấy người còn lại đều không thể đi tham gia kỳ thi đại học.”
“Đồng chí Thẩm làm việc ở ngân hàng, cô ta gần 30 tuổi rồi, trong nhà còn con nhỏ cần chăm sóc, sao có thể chạy đi thi đại học chứ? Nếu cô ta đi thi đại học, con nhỏ trong nhà làm sao bây giờ, để chồng cô ta lo sao?”
“Đồng chí La nhà phó doanh trưởng Hạ, cũng sẽ không báo danh. Cô ta cùng phó doanh trưởng Hạ mới kết hôn bao lâu? Còn chưa đến một tháng! Hai vợ chồng đang trong thời gian tân hôn, đúng lúc ân ái ngọt ngào nhất, nếu đồng chí La thi đậu đại học, phó doanh trưởng Hạ phải làm sao bây giờ?”
Đổng Tinh Mai liền ở cạnh nhà Hạ Vĩnh Ngôn, nghe thấy lời này, thật sự là không dám gật bừa.
Phó doanh trưởng Hạ cùng đồng chí La Cầm đang lúc ân ái ngọt ngào nhất? Đây là có hiểu lầm gì với hai người bọn họ sao?
“Nhà của phó đoàn trưởng Giang thì càng không thể đi thi đại học, một là tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ rất tốt, thứ hai là, tốt xấu gì đồng chí Ninh cũng là phó viện trường của nhà trẻ, nhà trẻ lại xây dựng thêm, bắt đầu nhận càng nhiều bọn nhỏ trên đảo, đơn vị tốt như vậy, đồng chí Ninh sao nỡ rời đi được? Chẳng lẽ muốn từ chức thật sao?”
Đôi mày của Đinh Lệ Quyên không hề nhíu chặt.
Nói như vậy cũng có lý.
Thế thì có nghĩa là, mặc dù kỳ thi đại học được khôi phục lại, cũng không liên quan gì đến nhóm người nhà trong khu người nhà quân khu.
Cô ta cũng không cần lại cảm thấy tiếc nuối!
Không chỉ có hai người Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng, mà đại đa số người nhà trong khu người nhà đều không cho rằng đồng chí nữ đã kết hôn sẽ đi thi đại học.
Tham gia kỳ thi đại học, vốn dĩ chính là chuyện của học sinh, nhiều nhất cũng chỉ liên quan đến thanh niên trí thức trong công xã đang vất vả lao động. Các đồng chí nữ đã kết hôn trong khu người nhà quân khu có cuộc sống dễ chịu như vậy, căn bản sẽ không suy xét đến phương diện này.
Nói nữa, muốn thi thật thì bọn họ có thể thắng được học sinh sao?
Nghe âm thanh nghị luận của bọn họ, Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng đều thở phào một hơi, lại ngước mắt nhìn Ninh Kiều và Giang Hành.
Phó viện trường Ninh mong manh yếu đuối tất nhiên luyến tiếc rời xa chồng, càng không dám một mình đi xa nhà.
Phó đoàn trưởng Giang cũng sẽ không đồng ý vợ mình chạy đi thi cái gì đại học.
“Yên tâm đi vợ.” Phương Kỳ Thắng nói.
“Có thể yên tâm thật sao?” Đinh Lệ Quyên hỏi.
“Ổn.” Phương Kỳ Thắng hất cằm.
Phương Kỳ Thắng tiếp tục đỡ Đinh Lệ Quyên chậm rãi đi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Vợ anh ta mang thai là chuyện lớn, phải cho toàn bộ khu người nhà đều biết!
Rốt cuộc, nghe nói khu người nhà đã lâu không có tin tức tốt, đây là năng lực của vợ anh ta, càng là bản lĩnh của anh ta!
Cho đến lúc này, mấy thím mới lại lần nữa chú ý tới hai vợ chồng bọn họ.
Mọi người duỗi dài cổ nhìn.
“Đồng chí Tiểu Đinh của đoàn văn công bị làm sao vậy?”
“Đây là trẹo chân sao, trẹo chân thì cũng đừng dạo tới dạo lui, về phòng nghỉ ngơi đi!”
Phương Kỳ Thắng đỡ vợ, vẻ mặt mờ mịt mà quay đầu lại.
“Thương gân động cốt phải nghỉ ngơi một trăm ngày nha!” Một thím nhiệt tình nhắc nhở.