Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 344

Từ sự nghi ngờ ban đầu cho đến khi chính tai nghe đài phát thanh thông báo, mười mấy hai mươi phút trôi qua, toàn thể gia đình quân nhân mới tin tưởng, kỳ thi đại học thật sự đã được khôi phục lại.

Lúc này mấy nhà có con cái đều ngóng trông con mình nhanh tan học về nhà. Tuy khó đậu đại học, nhưng trong khu người này, tư tưởng giác ngộ của mọi người đều không thấp, không có bất kì cha mẹ nào cho rằng thi đại học không liên quan đến gia đình mình.

Nếu có thể thi đậu đại học, trở thành một sinh viên, vinh quang biết bao.

Đổng Tinh Mai và chủ nhiệm Bạch đứng chung một chỗ, hai đồng chí nữ thảo luận phải cho con cái nhà mình vào đại học.

Con của Đổng Tinh Mai, có đứa kết hôn, có đứa có công tác ổn định, ngay cả con trai út ồn ào muốn mua xe đạp mới chịu đi học phổ thông cũng đã có tin tức. Có điều đối với người luôn có chấp niệm với văn bằng như Đổng Tinh Mai thì vẫn cho rằng hẳn là nên cổ vũ bọn nhỏ đi thi đại học, tuy rằng không ai biết ý nghĩa của sau khi vào đại học là gì, nhưng có người loáng thoáng cảm thấy, bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào khuôn viên trường đại học thì cuộc đời sẽ bước sang một trang mới.

Mấy năm trước, con của chủ nhiệm Bạch hưởng ứng lời kêu gọi, mà xuống nông thôn. Lúc đi còn rất có chí khí, nhưng mấy năm nay thường xuyên viết thư về nhà, nhờ cha mẹ tìm các mối quan hệ xem có thể trở về thành không. Chủ nhiệm Bạch đương nhiên là đau lòng con cái, hiện giờ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng một lát sau lại thấp thỏm bất an: “Đại học dễ thi đậu vậy sao, mấy năm nay bận việc tay chân, làm xong liền chạy nhanh về nghỉ ngơi, sợ đi nhiều vài bước, phỏng chừng kiến thức học mấy năm trước đã sớm trả lại thầy cô hết cả rồi.”

“Không thi đậu, cũng phải thi.” Đổng Tinh Mai nói, “Tốt xấu gì cũng có hy vọng.”

Chủ nhiệm Bạch đoán con của mình đã nghe nói chuyện thi đại học được khôi phục lại, bà ta vội vã về nhà muốn gửi một phong thơ, đốc xúc con cái chăm chỉ ôn tập.

“Đúng rồi, khi nào thi đại học?” Chủ nhiệm Bạch hỏi.

“Không nghe nói.” Đổng Tinh Mai quay đầu hỏi mọi người, “Khi nào thi đại học?”

“Để tôi nhớ lại, vừa rồi phát thanh nói, hình như là ——”

“Ai da, là ngày nào ta?”

“Cuối tháng 11.” Ninh Kiều lên tiếng.

Đổng Tinh Mai sửng sốt một chút: “Cuối tháng 11 của năm nào?”

“Tháng sau?” Chủ nhiệm Bạch kinh hô một tiếng.

“Đúng đúng đúng, chính là cuối tháng 11 năm nay.”

“Vừa rồi phát thanh nói, tôi chưa kịp lấy lại tinh thần.”

“Tháng sau đã thi đại học, vậy sao kịp ôn tập?”

Rất nhiều người nhà không kìm nén được, vội vàng chạy đi tìm con cái nhà mình.

Tháng sau đã phải thi đại học, mỗi một phút một giây đều không thể chậm trễ. Tuy rằng ai cũng biết thi đậu đại học là hy vọng vô cùng xa vời, nhưng nhỡ đâu?

Không ít nhà có con cái đang làm bán thời gian ở đơn vị, lúc này bọn họ nhanh chân chạy đến đơn vị tìm.

Trong khu người nhà lại yên tĩnh lại, Đổng Tinh Mai phát hiện Ninh Kiều cũng chú ý đến tin tức thi đại học, năm nay bọn nhỏ nhà họ Giang đều còn đi học, không có tư cách thi đại học, cô chú ý như thế, phỏng chừng là bản thân cũng hướng tới trường đại học.

Đổng Tinh Mai hỏi: “Đồng chí Tiểu Ninh, cô cũng chuẩn bị thi đại học sao?”

Ninh Kiều đợi quá nhiều năm.

Ngay từ đầu, trong lòng cô tràn đầy chờ mong, xem tới xem đi giáo án, chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ tin tức này được công bố. Nhưng tháng mười mỗi năm đều khiến cô thất vọng, trước sau đợi mấy năm, Ninh Kiều đã sớm nhận định biến hoá trọng đại này trong cốt truyện là lời nói vô căn cứ.

Không nghĩ tới, khi Ninh Kiều đã từ bỏ, ngày này lại đến.

Ninh Kiều không biết hình dung tâm trạng của mình như thế nào, nhất thời không nói ra lời.

“Thi.” Giang Hành nói.

Ninh Kiều ngẩn ra.

Chủ nhiệm Bạch cũng nhìn về phía Giang Hành.

Năm đó khi mới vừa kết hôn, mỗi người trong khu người nhà đều không xem trọng đôi vợ chồng mới cưới này. Bọn họ đều cho rằng mỗi ngày nhà họ Giang sẽ ồn ào nhốn nháo đến gà bay chó sủa, cô dâu mới vào cửa yểu điệu mong manh chắc chắn sẽ không trị được đám em trai em gái nghịch ngợm của Giang Hành, nhưng không nghĩ tới, 5 năm nay, cuộc sống của gia đình anh càng ngày càng tốt, cho dù là một phút hai vợ chồng cũng không lìa xa, mỗi một lần phó đoàn trưởng Giang đi ra ngoài làm nhiệm vụ, khi trở về hai người bọn họ đều là tiểu biệt thắng tân hôn*, xe quân dụng còn chưa tới bộ đội, Ninh Kiều cũng đã đến đón.

*Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Bình Luận (0)
Comment