Giang Nguyên thi đậu trường công an, rời nhà hai năm, rồi sau đó trực tiếp ở lại Tây Thành làm việc, hai vợ chồng còn cảm thấy trong nhà vắng vẻ. Hiện giờ, nữ chủ nhân này muốn thi đại học, nếu thi đậu thật, vừa rời nhà chính là suốt bốn năm, như vậy không ổn.
Chủ nhiệm Bạch nghĩ, Giang Hành có cưng chiều vợ, cũng không tới mức này.
Nhưng mà ai biết, phó đoàn trường Giang thế nhưng trước một bước, giúp cô quyết định.
“Đồng chí Tiểu Ninh, cô muốn thi đại học thật sao?” Đổng Tinh Mai kinh ngạc nói.
Ninh Kiều quay đầu nhìn Giang Hành.
Ánh mắt của anh, kiên định bình thản.
Ninh Kiều không khỏi nhớ tới mấy năm trước, bọn họ từng nói qua chuyện thi đại học. Lúc ấy thi đại học căn bản còn chưa có tung tích, cô chỉ là nhớ rõ tình tiết trong cốt truyện, hỏi ý nghĩ của anh. Giang Hành nói, nếu cô thi đậu đại học, thì cứ học, mặc dù hai người hai nơi, anh cũng sẽ tìm mọi cách đi đến bên cạnh cô.
Lúc ấy Ninh Kiều chỉ xem như là anh thuận miệng thôi, trong lòng tuy hơi xúc động, nhưng năm đó tình cảm của hai vợ chồng bọn họ còn chưa tới trình độ chẳng phân biệt là anh hay em, cô cũng không cho rằng rời nhà là lựa chọn rất gian nan.
Hiện tại, 5 năm trôi qua.
Bọn họ trở nên không thể tách rời.
Vợ chồng hẳn là tôn trọng lẫn nhau, Ninh Kiều cho rằng nên thương lượng với anh trước.
Lại không nghĩ rằng, Giang Hành biết ý nghĩ của cô, trực tiếp giúp cô đưa ra quyết định gian nan này.
Các góc trong khu người nhà, đều trải rộng bóng dáng của gia đình quân nhân.
Đinh Lệ Quyên và Phương Kỳ Thắng đang chậm rãi đi dạo.
Khi đi qua Ninh Kiều và phó đoàn trưởng Giang, bước chân của bọn họ chậm lại.
Chủ nhiệm Bạch và Đổng Tinh Mai bà một lời tôi một ngữ, thực rõ ràng, phó đoàn trường Giang cũng không có ý ngăn cản vợ mình đi thi đại học.
Đinh Lệ Quyên nghẹn họng nhìn trân trối, nện bước nhanh hơn, kéo chồng cô ta sang một bên: “Anh có nghe thấy không?”
“Vợ, chậm một chút.” Phương Kỳ Thắng vội nói, “Cẩn thận em bé trong bụng.”
“Em bé! Em bé! Em bé! Anh chỉ biết đến con, không thèm quan tâm đến cảm xúc của em sao?” Đinh Lệ Quyên ấm ức nói, “Em hỏi anh, nếu bây giờ em không mang thai, anh có đồng ý hay cho em đi thi đại học không?”
“Thi cái gì, cuộc sống hiện tại của chúng ta không tốt sao, em đi thi đại học, vậy anh phải làm sao bây giờ?” Phương Kỳ Thắng hỏi lại.
“Phó đoàn trường Giang cùng vợ anh ta sống kém hơn chúng ta sao? Người ta đều bằng lòng cho vợ mình đi học đại học!” Đinh Lệ Quyên trừng mắt, “Chỉ vì anh ích kỷ mà thôi!”
Phương Kỳ Thắng bị vợ đổ ập xuống mắng một hồi, cúi đầu đuổi kịp bước chân của vợ, kiên nhẫn dỗ dành.
Nhưng lần này, dỗ thế nào cũng không thấy hiệu quả.
“Anh ta chỉ nói ngoài miệng mà thôi, người ta còn không thật sự đi báo danh.” Phương Kỳ Thắng nói, “Ở bên ngoài thì giữ thể diện cho vợ, về nhà kêu vợ chủ động từ bỏ cơ hội này, người ngoài sẽ không chỉ chỉ trỏ trỏ.”
“Anh ghen ghét! ” Đinh Lệ Quyên tức giận nói.
“Chờ vợ anh ta thi đậu đại học, rời đảo đi học đại học thật, em lại gấp gáp.”
“Phi, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”
Phương Kỳ Thắng bị mắng đến héo rũ, quay đầu lại liếc phó đoàn trường Giang một cái.
Xích mích càng lớn!
——————————————
Ninh Kiều cũng lo lắng Giang Hành là ở trong khu người nhà bị không trâu bắt chó đi cày, ngại ngăn cản cô.
Về nhà đóng cửa lại, Ninh Kiều mới nghiêm túc nói: “Em có thể hiểu, nếu anh cảm thấy việc này thật sự không ổn, chúng ta liền bàn bạc kỹ hơn.”
“Bàn bạc kỹ hơn……” Giang Hành trầm ngâm một lát, “Không thi?”
Ninh Kiều mím môi, nhất thời không đáp.
Lại nâng mắt, thấy dưới đáy mắt của phó đoàn trường Giang chứa ý cười, mới biết được anh chỉ là đang trêu mình.
“Anh thật sự đồng ý sao?”
“Đồng ý, nhưng không nỡ.”
Lời Giang Hành nói chính là lời nói thật.
Nhưng tạm dừng một lát, Giang Hành lại bình tĩnh nói: “Không nỡ thì có thể khắc phục được, nhưng nếu từ bỏ cơ hội thi đại học, em sẽ hối hận.”
Năm nay, Ninh Kiều đã 23 tuổi.
Tuổi tác thi đại học không được quy định quá nghiêm khắc, chưa đến 31 tuổi đều có thể báo danh, nhưng đây là bởi vì, lần này là năm đầu tiên khôi phục kì thi đại học. Ai cũng không biết chờ tới sang năm, năm sau, có còn được như năm nay hay không, nếu tới lúc đó, cô không có tư cách ghi danh, cả đời này liền không có duyên với trường đại học.
Tin tức này tới đột nhiên, Giang Hành tạm thời không có thời gian suy nghĩ tới cảm giác bị nhớ nhung tra tấn sẽ khổ sở đến mức nào.