Giang Hành chỉ biết, vợ anh là cái người đọc sách. Nếu không, công việc ở nhà trẻ bận rộn như thế, sau khi về đến nhà phải lập tức nghỉ ngơi, chứ không thường xuyên lấy sách vở ra nghiên cứu.
Phó đoàn trường Giang không muốn cô hối hận.
Giang Hành nói rất nhiều lời, phân tích cái lợi và hại cho vợ nghe, đến cuối cùng, anh cười nhẹ nói: “Như thế nào mà biến thành anh thuyết phục em rồi?”
“Thật sự có thể đi báo danh sao?” Ninh Kiều nhẹ giọng hỏi.
“Mau lên.” Giang Hành nói.
“Vì sao?”
“Nếu không anh sẽ….” Giang Hành thấp giọng nói, “Đổi ý?”
Ninh Kiều mỉm cười nhào vào lòng anh: “Vậy ngày mai em sẽ đi báo danh ngay!”
Lúc ôm anh, Ninh Kiều nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh, liền trở nên an tâm.
Giang Hành nói anh sẽ đổi ý, nhưng Ninh Kiều biết, anh sẽ không.
Mấy năm nay, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô một cách vô điều kiện.
Mà Ninh Kiều cũng hạ quyết tâm, không vì do dự mà quấy rầy bước chân của mình.
——————————————
Hạ Vĩnh Ngôn nghe tin Ninh Kiều muốn tham gia thi đại học, trở nên tâm thần không yên.
Sau khi Hạ Vĩnh Ngôn kết hôn với La Cầm, phần lớn thời gian tình cảm giữa hai vợ chồng vẫn là khá tốt. Nhưng cũng không biết vì cái gì, La Cầm lại có chút không tự nhiên, khiến anh ta không nhìn ra tâm tư của cô ta.
Đã bắt đầu báo danh thi đại học, Hạ Vĩnh Ngôn muốn hỏi La Cầm xem cô ta có hứng thú đi tham gia không, nhưng lại không dám hỏi.
Sợ hỏi xong ngược lại thành ra là nhắc nhở cô ta.
Hai ngày này, La Cầm chưa từng chủ động đề cập đến chuyện thi đại học.
Nhưng đơn vị công tác của La Cầm rất bận, đi sớm về trễ, thường xuyên không thấy bóng người. Khó được nghỉ ngơi một ngày, Hạ Vĩnh Ngôn cũng dời kỳ nghỉ của mình đến cùng một ngày với cô ta, lại không ngờ sáng sớm tỉnh lại, La Cầm trang điểm xinh đẹp, nói muốn cùng Ninh Kiều đi ra ngoài.
“Em đi đâu?”
“Giáo ủy.”
Bầu trời của Hạ Vĩnh Ngôn sắp sập.
La Cầm muốn đến giáo ủy tham gia báo danh thi đại học sao?
“Em muốn đi ——”
“Trở về rồi nói sau.” La Cầm chỉ ngoài phòng, “Ninh Kiều tới rồi, đừng để cô ấy chờ lâu.”
Hạ Vĩnh Ngôn tiến lên trước một bước, giữ chặt La Cầm.
La Cầm thấy thế, dùng tay vỗ bờ vai của Hạ Vĩnh Ngôn.
Hạ Vĩnh Ngôn:!!!
Ngày thường Hạ Vĩnh Ngôn đều làm thế với chiến hữu ở bộ đội.
Chẳng lẽ, vợ anh ta cũng xem anh ta là anh em?
Hạ Vĩnh Ngôn nhớ tới thái độ do dự của La Cầm lúc đồng ý kết hôn với anh ta, trong lòng lạnh đi một nửa.
Chờ La Cầm đi ra ngoài, Hạ Vĩnh Ngôn cũng không nghỉ mà trở lại sân luyện binh, thở dài một hơi với phó đoàn trường Giang.
“Thật vất vả mới cưới được vợ về nhà, bây giờ lại muốn “bay” mất.”
Giang Hành dùng giọng trầm tĩnh nói: “Sẽ không, đại học có nghỉ đông và nghỉ hè, vợ tôi sẽ trở về. Quanh năm suốt tháng tôi cũng có ngày nghỉ, có thể đến trường học thăm cô ấy.”
Lời này, phó đoàn trưởng Giang còn chưa nói xong, nhưng việc này còn chưa có kết quả, anh cũng không có thói quen nhắc tới quá sớm.
“Không phải vợ của cậu!” Hạ Vĩnh Ngôn u oán nói, “Là vợ tôi kìa.”
Giang Hành:?
Có phải anh hiểu lầm cái gì không?
Trước cửa giáo uỷ, đã có không ít người xếp hàng báo danh.
Đồng chí giáo uỷ phát đơn đăng ký cho bọn họ, đồng thời hướng dẫn cách điền như thế nào. Một ít người không nghe rõ nội dung điền, cũng ngượng ngùng hỏi nhiều. Ninh Kiều thấy, liền nhẹ nhàng nhắc nhở, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.
Khi nộp đơn đăng ký, Ninh Kiều hoàn toàn kiên định.
Bước chân của Ninh Kiều uyển chuyển nhẹ nhàng ra khỏi giáo uỷ, vừa nói vừa cười với La Cầm suốt đoạn đường, hai người còn cùng nhau đến quán trà ăn bánh táo.
Nơi nơi đều là đồng chí tới báo danh, trong đó có vừa thấy liền biết là học sinh non nớt, cũng có thôn dân trên đảo cùng thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức thường là có chút tiền, khó được xin đại đội nghỉ ra ngoài, ngang qua quán trà, liền hẹn nhau vào ăn một ít bánh ngọt. Tin tức thi đại học được khôi phục lại đã được công bố mấy ngày, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không đủ chân thật, một cô gái mặt tròn tròn nhìn về phía người bên cạnh nói: “Cậu véo tôi một cái xem, nhìn xem có phải tôi đang nằm mơ hay không?”
“Đã véo bao nhiêu lần rồi, mặt sưng lên hết rồi nè!” Đối phương nói.
“Nói bậy!” Cô gái mặt tròn tròn thở phì phì nói, “Mặt của tôi không phải bị véo sưng mà vốn dĩ đã béo!”
Ninh Kiều nghe đối thoại của bọn họ, không khỏi cười ra tiếng.