Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 347

Vài thanh niên trí thức thấy Ninh Kiều cười, cũng không giận, cô gái kia còn duỗi tay xoa xoa khuôn mặt của mình, lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Toàn bộ quán trà, gương mặt nào gương mặt nấy đều như được tin tức thi đại học khôi phục lại thắp sáng lên, trở nên sức sống mười phần, tinh thần tràn ngập phấn chấn.

“Ăn nhanh chút đi, còn nhanh chân trở về làm việc.”

“Sắp thi đại học rồi, còn làm việc chi nữa!”

“Cậu không nghe đội trưởng đội sản xuất nói sao? Cán bộ thôn chúng ta nhờ người ở địa phương khác gửi sách vở ôn tập qua bưu điện, đội trưởng nói, đến lúc đó người nào ra sức làm việc nhiều nhất thì sẽ cho người đó mượn sách!”

Trên đảo không có nhà sách Tân Hoa, chỉ có trong thành phố mới có, nhưng phải đi tàu hai tiếng mới có thể đến, bọn họ không có nhiều thời gian lăn lộn qua lại như vậy. Lần trước có một thanh niên trí thức giả bệnh lừa dối, đại diện cho mọi người đi mua sách, người đó đã trở lại nhưng hai tay lại trống trơn. Người thanh niên trí thức này nói, hiện giờ nhà sách Tân Hoa cung không đủ cầu, sách vừa mới về, liền lập tức bị người ta tranh nhau mua, căn bản là mua không được. Một vài thanh niên trí thức còn không tin, cho rằng là người đó có tâm tư khác, mua được sách mà giấu làm của riêng, không muốn mọi người trở thành đối thủ cạnh tranh của mình. Nhưng sau lại mấy thanh niên trí thức chạy đến thành phố nhìn một cái, thật đúng là có chuyện như vậy.

Giờ phút này, mấy cái thanh niên trí thức nghe lời này xong, lập tức đem bánh ngọt còn chưa ăn xong nhét vào trong miệng.

Bọn họ phải làm việc cho tốt mới được, mới có thể được đến sách vở ôn tập!

Vài thanh niên trí thức lập tức vội vã lên.

Nhìn theo bóng bọn họ, Ninh Kiều không khỏi nhớ tới lời viện trưởng Nhiếp nói với mình.

Gần nhà trẻ quân khu, có một cái thôn. Thôn này không tính xa, đi bộ chỉ mất 30 phút, có một lần viện trưởng Nhiếp nghe nói trong thôn có một ít thôn dân vừa cõng em bé gào khóc đòi ăn trên lưng vừa kiếm công điểm, trong lòng bà ta không đành lòng. Ninh Kiều thương nghị với bà ta, giữ lại mấy vị trí trong nhà trẻ để lại cho thôn dân thật sự cần giúp đỡ.

Ninh Kiều và viện trưởng Nhiếp cùng đi một chuyến đến thôn này, dưới ánh mặt trời chói chang, mấy người phụ nữ dùng móc treo cột em bé lên trên lưng, em bé ở trên lưng, vất vả lao động, khiến bọn họ gầy trơ xương, em bé cũng bị phơi đến khuôn mặt nhỏ đen lại.

Viện trưởng cùng phó viện trưởng ở nhà trẻ quân khu nói có thể miễn phí để mấy đứa nhỏ vào nhà trẻ, vài vị đồng chí vui mừng khôn xiết, cảm động đến rơi nước mắt. Rồi sau đó Ninh Kiều cùng viện trưởng Nhiếp, còn thấy rất nhiều đồng chí thanh niên trí thức trong đất. Bọn họ một lần lại một lần múa may cái cuốc trong tay, sắc mặt c.h.ế.t lặng, khi mồ hôi như hạt đậu nhỏ giọt xuống, thậm chí không có giơ tay đi lau.

Lúc ấy viện trưởng Nhiếp nói, đối với những người thanh niên trí thức này mà nói, lao động lại khổ lại mệt, kỳ thật cũng sẽ không đánh mất ý chí của bọn họ. Chân chính khiến lòng bọn họ vô vọng, là sự mê mang đối với tương lai.

Mà hiện giờ, tương lai của bọn họ, cuối cùng cũng không còn mê mang nữa.

—————————————————

Ra khỏi quán trà, Ninh Kiều về đơn vị, báo cho viện trưởng Nhiếp tin cô đã tham gia báo danh thi đại học.

Cửa văn phòng viện trưởng rộng mở, lời Ninh Kiều nói, các đồng nghiệp khác đều có thể nghe thấy. Mọi người lẩm nhẩm lầm nhầm, nói là viện trưởng Nhiếp bồi dưỡng vị phó viện trưởng trẻ tuổi này một cách tỉ mỉ, hiện tại Ninh Kiều nói đi là đi, chỉ sợ viện trưởng Nhiếp sẽ hoàn toàn thất vọng.

“Thi đại học?” Viện trưởng Nhiếp nghiêm túc nghe Ninh Kiều nói xong, cười nói, “Đây là chuyện tốt nha!”

Ninh Kiều chần chờ nói: “Viện trưởng Nhiếp, bà cứ yên tâm, trong lúc ôn tập, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc của đơn vị.”

Viện trưởng Nhiếp đứng dậy, đi đến bên cạnh Ninh Kiều.

Năm đó lựa chọn đồng chí trẻ tuổi này trở thành phó viện trưởng của đơn vị, không ít công nhân đều ngầm nghị luận bà ta quá hồ đồ, đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy. Nhưng sau đó, Ninh Kiều một mình trụ vững trước áp lực, dùng năng lực chứng minh cho toàn bộ công nhân trong đơn vị thấy cô hoàn toàn xứng đáng với chức vị phó viện trưởng này.

Sau khi nhậm chức, Ninh Kiều vì nhà trẻ quân khu làm không ít cống hiến, cô tổ chức hoạt động từ lớn đến bé, còn cải cách phương thức giáo dục của giáo viên với bọn nhỏ, ngay cả để phần cho mấy đứa trẻ của thôn dân trên đảo, đều là ý tưởng của cô.

Bình Luận (0)
Comment