Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 348

Chỉ mấy năm ngắn ngủi, dưới sự dìu dắt của phó viện trưởng, đồng chí các bộ phận hợp tác, sóng vai chiến đấu, nụ cười ngây ngô trong sáng trên mặt bọn nhỏ, cùng bài thi của đội ngũ đầu năm nay tham gia tuyển dụng nộp cho viện trưởng Nhiếp đều đạt điểm tối đa.

Trong lúc công tác ở đơn vị, Ninh Kiều tận tâm tận lực.

Mà hiện giờ, người trẻ tuổi đối mặt với cơ hội tốt hơn, đương nhiên viện trưởng Nhiếp tán thành Ninh Kiều phải năm chặt cơ hội, cố gắng tranh thủ.

“Không cần nhọc lòng công việc của đơn vị, thời gian ôn tập chỉ còn lại có một tháng, cô cố gắng đặt hết tâm sức vào ôn tập đi.” Viện trưởng Nhiếp nói, “Tôi chờ mong đơn vị của chúng ta có một sinh viên chân chính.”

Ninh Kiều cũng cười nói: “Viện trưởng Nhiếp, bà đừng làm tôi áp lực, rất có thể là thi không đậu.”

“Có áp lực liền có động lực.” Viện trưởng Nhiếp cười nói, “Nhất định có thể thi đậu.”

Cửa văn phòng, từ đầu đến cuối đều mở.

Mấy đồng nghiệp quen thuộc với Ninh Kiều cũng cười cổ vũ.

“Đừng ở chỗ này trì hoãn làm gì, nhanh về nhà ôn tập đi!” Viện trưởng Nhiếp thúc giục.

Chờ đến khi Ninh Kiều đi xa, đáy mắt viện trưởng Nhiếp có vui mừng, càng có rất nhiều cảm thán.

Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn.

Dù viện trưởng Nhiếp không muốn buông tay, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, phó viện trưởng của bọn họ, có đủ năng lực cùng quyết đoán.

Ninh Kiều hẳn là đi tìm phương trời rộng lớn hơn.

———————————————

Từng nhà trong khu người nhà, đều chìm đắm trong bầu không khí học tập.

Có nhà có con cái muốn ôn tập, có còn lại là lại qua hai ba năm phải tham gia thi đại học, phải vun đắp cơ sở vững chắc.

Ngoài bọn nhỏ tham gia báo danh thi đại học, trong khu người nhà, thế nhưng cũng có không ít vợ của quân nhân tham gia báo danh.

Lúc này La Cầm nói chuyện này với Hạ Vĩnh Ngôn.

“Mấy thím trong khu người nhà còn nói vợ của quân nhân sẽ không tham gia báo danh, dù sao trợ cấp của chồng bọn họ cao, ăn ngon ở tốt, ăn mặc không lo, không cần thiết mù quáng lăn lộn. Thật là nói bừa, ngày đó em đều thấy, không ít người báo danh, như là Hạo Trúc, Tân Nhu, gần đây đều đang xem sách vở.”

Sắc mặt Hạ Vĩnh Ngôn ảm đạm ngẩng đầu lên.

La Cầm tiếp tục nói: “Có rất nhiều người cảm thấy đây là cơ hội khó được, chính mình tốt xấu cũng tốt nghiệp trung học cơ sở, tuổi tác cũng không qua 31 tuổi, có tư cách ghi danh, đi thi thử xem, nói không chừng liền mèo mù gặp phải chuột chết.”

“Còn có người, là vì thoát khỏi tình cảnh hiện tại.” La Cầm đè thấp thanh âm, “Anh biết cô vợ Tiểu Sương của Thi Kiến Thiết không?”

“Cô ta bị sao vậy?”

Tuổi tác của Thi Kiến Thiết không nhỏ, trước đây là người độc thân có tiếng trong là bộ đội. Thật vất vả đợi đến thời gian nhập ngũ mười lăm năm, mới có tư cách cho người nhà theo tuỳ quân, lúc này mới chạy nhanh trở về thôn tìm vợ, cưới vào cửa, đưa tới trên đảo.

Vợ của Thi Kiến Thiết nhỏ hơn anh ta mười mấy tuổi, hai người một người thì cao lớn thô kệch, một người thì văn nhã lại có khí chất, nhìn không xứng đôi, không có chủ đề chung. Ở trong khu người nhà không có bí mật, nghe nói là trong nhà cô vợ Lại Tiểu Sương quá nghèo, thấy nhà họ Thi đưa lễ hỏi phong phú, trực tiếp gả con gái lại đây. Sau khi kết hôn, cả ngày Lại Tiểu Sương ở trong nhà khóc, la hét phải về nhà mẹ đẻ, còn nói nguyện ý trả tiền lễ hỏi lại cho anh ta.

“Mấy thím trong khu người nhà đều khuyên cô ta, chờ sinh con thì sẽ tốt hơn. Trong nhà có em bé, hai người bọn họ ngày thường vây quanh con cái, tóm lại là có thể nói chuyện với nhau.” La Cầm lắc đầu, thở dài nói, “Lại Tiểu Sương cũng là người đáng thương, nếu có thể thi đậu đại học, phỏng chừng cô ta sẽ đề nghị ly hôn.”

“Ly hôn?” Mí mắt của Hạ Vĩnh Ngôn giật giật.

“Nhưng mà em đoán cô ta thi không đậu, nói là có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng mà cũng là donnăm đó công xã của bọn họ cấp, chủ nhiệm hội phụ nữ giúp cô ta tranh thủ cơ hội đi học, học phí cũng không cần đóng, đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày. Không phải ai cũng có thể đậu đại học, em thấy là vô vọng.”

“Em có bằng tốt nghiệp phổ thông…” Hạ Vĩnh Ngôn cảm thấy cuộc hôn nhân của mình cũng vô vọng, một giây nữa vợ anh ta sẽ đến đề nghị ly hôn.

“Em có bằng tốt nghiệp phổ thông thì có ích lợi gì?” La Cầm cười nói, “Cũng không thể đưa bằng của em cho cô ta mượn.”

Hạ Vĩnh Ngôn nghe vậy thì sửng sốt một chút: “Em không cần sao?”

Bình Luận (0)
Comment