Sau khi sống chung nửa tháng, cả phòng ký túc xá đều nhìn ra được bản tính của Thôi Diệu Diệu là như thế nào.
Nhưng cũng từ từ, mọi người không còn chấp nhặt với cô ta nữa, ngay cả Mai Thư đối với cách xử sự của cô ta cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Thôi Diệu Diệu đã không còn là trẻ con, mười mấy hai mươi năm trước cũng đã như vậy rồi, chẳng lẽ đến Đại học Kinh Thị rồi, vài người bạn cùng phòng lại phải liên thủ dạy cô ta cách sống lại từ đầu? Là những sinh viên ưu tú, mỗi người trong họ đều có lượng bài vở rất nặng, nỗ lực và phấn đấu thâu đêm trước kỳ thi đại học không phải để tranh cãi mấy chuyện vặt vãnh, đôi co miệng lưỡi là việc lãng phí thời gian nhất, điều này, Mai Thư học được từ Ninh Kiều.
Lễ khai giảng đầu tiên sau khi Đại học Kinh Thị khôi phục kỳ thi đại học đã kết thúc viên mãn.
Lúc này, Thôi Diệu Diệu tự tin cao ngạo, hưởng thụ cảm giác ưu việt vì Mã Hồng Tảo cảm thấy sợ cha cô ta, rồi quay đầu lại, cười như không cười nhìn chằm chằm Ninh Kiều.
Chu Nan Muội thích quan sát mỗi người.
Mai Thư cũng giống như cô ta, từ nhỏ gia cảnh không tốt, bữa trước lo bữa sau. Mai Thư nghèo nhưng xinh đẹp, lại không vì ngoại hình xinh đẹp mà kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của cô ta chủ yếu ở chỗ khác, thỉnh thoảng lại dựng hết gai lên, nhưng không có ác ý.
Ninh Kiều và Thôi Diệu Diệu đều có anh trai hoặc em trai, may mắn là cha mẹ họ không nghĩ con gái là của nợ, cho bọn họ ăn mặc dùng đều là tốt nhất. Tuy nhiên, Ninh Kiều lớn lên trong sự nuông chiều, dịu dàng và thuần khiết, còn Thôi Diệu Diệu thì bị nuông chiều quá mức.
Do hoàn cảnh thời thơ ấu, Chu Nan Muội thích nhìn sắc mặt người khác đoán ý, cô ta không như Mai Thư tính toán chi li, cũng không biết tự bảo vệ mình như Ninh Kiều, thỉnh thoảng bị thiệt thòi, nhưng chỉ có thể tự an ủi rằng thiệt thòi là phúc.
Khi Chu Nan Muội chung sống với Thôi Diệu Diệu thì tránh né, nhưng vẫn có chút ghen tị với tính cách đặc biệt cởi mở của cô ta, những cô gái được nuôi dưỡng cẩn thận chính là có sự tự tin như vậy.
Thôi Diệu Diệu hưởng thụ lời tâng bốc của Mã Hồng Tảo, cười tự mãn với Ninh Kiều.
Ninh Kiều đứng dậy, quan tâm hỏi: “Thôi Diệu Diệu, trưa nay cô ăn rau xanh à?”
Nói xong câu này, Ninh Kiều gọi Chu Nan Muội về ký túc xá.
Mai Thư cũng đứng dậy: “Tôi đi về cùng các người.”
Mai Thư bắt kịp bước chân của Ninh Kiều, nhỏ giọng nói: “Tại sao phải nhắc nhở? Cứ để cô ta mất mặt đi.”
Ninh Kiều mím môi cười: “Nhanh đi thôi.”
Mà Thôi Diệu Diệu vẫn ngồi tại chỗ, mặt đỏ bừng, chặt miệng lại, cảm thấy da đầu bắt đầu tê dại.
Mã Hồng Tảo nói: “Diệu Diệu, trên răng cậu không có đồ ăn đâu.”
“Tại sao cậu lại vậy? Là bạn học bao nhiêu năm rồi mà chuyện mất mặt như thế cũng không nói với mình.” Thôi Diệu Diệu che miệng, hạ giọng nói.
“Thật sự không có.” Mã Hồng Tảo giải thích, “Mình luôn nói chuyện với cậu, căn bản không nhìn thấy.”
“Lòng dạ cậu sao lại đen tối như vậy?” Thôi Diệu Diệu nghiến răng nghiến lợi, lại sợ người khác nghe thấy, trong đầu luôn nghĩ lại vừa rồi đã nói chuyện với ai, đã mất mặt trước ai.
Các bạn học lục tục ra về, Thôi Diệu Diệu hồn bay phách lạc cúi đầu, chưa bao giờ cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng như vậy, thực sự muốn khóc.
Mã Hồng Tảo như cái đuôi, đi theo sau từ xa, cũng muốn khóc.
Răng cô ta hoàn toàn không có rau, Ninh Kiều lừa cô ta!
———————————————
Ninh Kiều và hai bạn cùng phòng cùng ra khỏi hội trường Đại học Kinh Thị.
Chu Nan Muội không ngờ khi ở trên sân khấu cô lại không có chút sợ hãi, cô ta liên tục hỏi cô lúc đó cảm thấy thế nào.
“Nếu là tôi, thấy dưới sân khấu là một biển người đen ngòm, chắc chắn sẽ bắt đầu run rẩy.” Chu Nan Muội nói.
“Thật ra tôi từng đi làm vài năm trên đảo, lúc đầu làm hậu cần ở trường tiểu học quân khu, sau đó đến nhà trẻ quân khu, trở thành giáo viên ở nhà trẻ. Dù sao cũng là giáo viên, luyện ra được sự can đảm, đương nhiên không sợ hãi.” Ninh Kiều cười nói.
Mai Thư yên lặng lắng nghe Ninh Kiều nói.
Thực ra mấy ngày trước khi ra khỏi nhà hàng, Đường Hồng Cẩm đưa cô ta về một đoạn đường, cũng nói về kinh nghiệm của Ninh Kiều khi tuỳ quân ở đảo. Chị gái của Đường Hồng Cẩm cùng cháu trai, cháu gái có liên lạc thư từ với Ninh Kiều, nghe nói sau khi hai đứa trẻ rời đảo, Ninh Kiều trở thành phó viện trưởng nhà trẻ quân khu.
Nhưng lúc này, rõ ràng là cơ hội có thể nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, cô lại không chủ động nhắc đến điều này, chỉ nói mình là giáo viên của bọn trẻ.