Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 381

“Cô mới hai mươi ba tuổi, đã làm nhiều công việc như vậy, mấy năm nay, cái gì cũng không bỏ lỡ.” Chu Nan Muội cười nói, “Nhưng tôi vẫn thấy cô rất lợi hại, ở quân khu thì phía dưới nghe giảng là bọn trẻ, đương nhiên không lo lắng. Nhưng vừa rồi, cô đối diện với sinh viên đại học và các lãnh đạo trường! Rất nhiều giáo sư đều nhìn cô, khi cô diễn thuyết lại không lắp bắp.”

Chu Nan Muội nói đầy hứng thú, cho đến khi đột nhiên có người chắn trước mặt bọn họ, không nhận ra điều khác thường, còn tưởng chỉ là người đi cùng đường với họ, tự nhiên kéo cánh tay Ninh Kiều, lùi sang một bước.

Còn Ninh Kiều, cô nhận ra người bạn học khoa triết học đã từng gặp mặt một lần này, và nhận ra rằng anh ta đang tiến về phía mình.

Trần Cao Nghĩa có làn da rất trắng, lông mày rậm, mắt to, khuôn mặt vuông.

Anh ta mỉm cười, một tay đưa một lá thư: "Ninh Kiều, đây là thư của cô."

Sau khi bước vào khuôn viên trường đại học, nhiều nam nữ sinh bắt đầu tìm bạn đời trong trường.

Bên bờ sông ở cổng sau Đại học Kinh Thị, thường xuyên có những đôi trai gái vai kề vai, đầu chạm đầu cùng học tập, trò chuyện.

Ninh Kiều hai mươi ba tuổi, đã không còn ngây thơ như khi mười tám tuổi, nhìn thấy ánh mắt của Trần Cao Nghĩa, cô đã hiểu rõ ý định của anh ta.

Trần Cao Nghĩa nhìn vào ánh mắt trong veo như nước của cô, trong lòng bỗng động, lại nhấn mạnh: "Bạn học, đây là thư của cô."

Chu Nan Muội đứng bên cạnh chưa từng trải qua tình huống này, chớp chớp mắt.

Mai Thư từng bị bạn cùng khoa theo đuổi, nhưng cách cô ta xử lý rất sắc sảo, làm tổn thương người ta, sau đó đối phương tức giận, đôi bên trở thành kẻ thù. Cô ta không sai, nhưng việc cãi vã kéo dài làm cho mất nhiều thời gian, thực sự không đáng.

Lúc này, Mai Thư lại thầm quan sát Ninh Kiều.

Cô sẽ nhận lá thư tình này chứ? Rồi sẽ nhẹ nhàng hồi âm, ám chỉ rằng mình đã kết hôn. Đó là phong cách của Ninh Kiều, nhưng Mai Thư nghĩ, thật là phiền phức.

"Anh lấy thư giúp tôi à?" Ninh Kiều hỏi.

Trần Cao Nghĩa sững sờ: "Cái gì?"

"Tôi đang định đi lấy thư, xem có phải là thư trong nhà gửi tới không." Ninh Kiều nói.

"Không, đây là——" Trần Cao Nghĩa vừa định giải thích, nhưng bị ngắt lời.

"Không phải à?" Ninh Kiều nhẹ nhàng nói, "Tôi cứ tưởng là thư của chồng tôi gửi."

Trần Cao Nghĩa sững người.

Cô đã kết hôn rồi sao? Kỳ thi đại học năm nay không hạn chế thí sinh có kết hôn hay không, nhưng sau khi vào trường, hầu như Trần Cao Nghĩa có thể phân biệt ngay những nữ sinh đã kết hôn. Ninh Kiều trông trẻ trung và thuần khiết, anh ta tưởng cô vừa mới tốt nghiệp trường cấp ba, không nghĩ đến điều này.

Ninh Kiều lại nhìn phong thư: "Nếu không phải là thư của chồng và gia đình tôi, thì chắc anh đưa nhầm người rồi."

Biểu cảm của Trần Cao Nghĩa thay đổi liên tục.

Vốn là người thông minh đỗ vào Đại học Kinh Thị, nhưng lúc này lại không biết phải xoay sở ra sao, bối rối nói theo lời Ninh Kiều: "Đúng vậy, tôi đưa nhầm rồi, không phải thư của cô."

Mai Thư ngước nhìn Ninh Kiều.

Lời của cô nhẹ nhàng đơn giản, chỉ dùng vài ba câu đã từ chối người ta, lại còn giữ thể diện cho đối phương.

"Đi thôi." Ninh Kiều nói với Chu Nan Muội và Mai Thư.

Khi đi xa rồi, Mai Thư quay đầu lại, nhìn Trần Cao Nghĩa vẫn đứng ngây ra đó.

Anh ta cúi đầu chán nản, thở dài một hơi.

——————————————————

Kinh Thị cách Tây Thành quá xa, hơn nữa Ninh Kiều thường giữ thư một tuần mới gửi ra đảo, vì vậy Giang Hành nhận được thư của cô vào ngày hôm sau, khi trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Tính ra, cô đã nhập học được nửa tháng rồi.

Cả khu người nhà đều biết tình cảm giữa phó đoàn trưởng Giang và vợ rất ngọt ngào, nhưng anh không biểu lộ cảm xúc, ngay cả khi nhớ vợ, chắc cũng không thể hiện quá nhiều.

Nhưng nhanh chóng, những người nhà của các quân nhân trong khu người nhà nhận ra rằng bọn họ đã đánh giá quá cao phó đoàn trưởng Giang.

Vừa nãy, khi phó đoàn trưởng Giang ra khỏi cổng khu người nhà, anh vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này quay trở về, tay cầm một bức thư trông có vẻ rất dày, khóe miệng anh càng ngày càng cong lên, ngay cả bước đi cũng nhanh hơn.

"Phó đoàn trưởng Giang, vợ cậu gửi thư đến à?"

Giang Hành nhẹ nhàng mỉm cười, giơ phong bì lên.

Hạ Vĩnh Ngôn đang phơi chăn trong sân, nói với La Cầm: "Chậc chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng không đáng giá tiền của cậu ta kìa!"

La Cầm thắc mắc: "Anh làm thế nào mà phát ra chuỗi âm thanh 'chậc chậc' đó vậy?"

"Em cũng ngưỡng mộ phải không?" Hạ Vĩnh Ngôn ưỡn ngực, "Giang Hành cũng từng hỏi anh về điều này, nhưng anh không nói cho cậu ta biết."

La Cầm: ...

"Nhưng em là vợ anh, tất nhiên anh sẵn lòng dạy em." Hạ Vĩnh Ngôn bổ sung.

La Cầm: ...

Ngoài im lặng, vẫn là im lặng.

Bình Luận (0)
Comment