Ông Tôn bị ông cụ Giang làm tức đến suýt bật khỏi ghế.
Nhưng các đồng chí khác trong Càn Hưu Sở lên tiếng bênh vực, nói qua nói lại khiến ông ta gần như không thể đáp lại.
Ông cụ Giang lùi sang một bên, xem trò vui.
Đang vui vẻ thì ông cụ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé tiến lại gần, ông cụ nhìn kỹ hơn và càng vui vẻ hơn.
“Còn nói con cháu nhà người ta không hiếu thuận, nhìn xem ai đến đây này?”
“Cháu dâu của ông Giang lại đến rồi!”
“Mới khai giảng được nửa tháng mà cô bé này đã đến mấy lần rồi, không chỉ cùng ông Giang ăn cơm, mà ăn xong còn cùng đi dạo trong sân cho tiêu cơm.”
“Ông Tôn, suốt ngày ông nói con cháu nhà người ta không hiếu thuận, con cháu nhà ông tốt biết bao, sao không thấy chúng thường xuyên đến thăm ông?”
“Cũng không thấy chúng viết thư cho ông nữa!”
Các cụ ông cụ bà như thể nói ra hết những điều ông cụ Giang nghĩ trong lòng.
Lúc này ông cụ thực sự mãn nguyện, bước nhanh vài bước, tràn đầy sinh lực: “Ông ở đây này!”
Ninh Kiều chạy chậm đến, dìu ông cụ vào nhà.
Ông cụ Giang giơ tay ra: “Đừng dìu, tay chân ông còn nhanh nhẹn hơn cả cháu.”
Ông cụ Giang biết bọn trẻ đều thích đồ ăn vặt ở Cung Tiêu Xã và cửa hàng bán đồ ăn vặt, nên thường có thói quen để sẵn một ít ở nhà.
Ông cụ hớn hở lấy hộp bánh từ tủ ra, mở ra đưa cho Ninh Kiều.
Ông cụ nghĩ, chắc Ninh Kiều đến để nói chuyện Giang Hành sắp điều chuyển về Kinh Thị.
Nhưng chờ một lúc lâu, không thấy cô mở miệng.
Ông cụ Giang rất tinh tường, đoán rằng cháu trai mình vẫn chưa nói cho cháu dâu biết, nên cũng không chủ động đề cập.
Nói chuyện tiếp, cảm thấy cháu dâu như có điều muốn nói, còn nhắc đến cuốn nhật ký của mẹ Giang để lại ở nhà cũ, sắc mặt ông cụ đột nhiên thay đổi.
“Cháu gặp Thẩm Hoa Lâm rồi à?” Ông cụ Giang bình tĩnh hỏi.
Ninh Kiều ngẩn ra: “Ông nôi, ông biết bà ấy ở Kinh Thị à?”
Ông cụ Giang im lặng một lúc lâu.
Thực ra trong lòng ông cụ, bọn trẻ vẫn chỉ là những đứa trẻ.
Ninh Kiều hiểu ông cụ không muốn nhắc đến quá khứ, nên dịu dàng nói: “Không sao đâu, ông cảm thấy khó chịu thì đừng nhắc nữa.”
“Kinh Thị rất lớn, bao nhiêu năm qua, ông còn tưởng các cháu sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Hoa Lâm nữa.” Ông cụ Giang thở dài, “Khi Thẩm Hoa Lâm vừa đi, bọn trẻ còn nhỏ. Chúng suốt ngày hỏi ông mẹ đi đâu, ông biết nói sao? Nói mẹ chúng không nói lời từ biệt, mấy ngày sau đã đi lấy chồng khác ư?”
Mười bốn năm trước, sau khi Thẩm Hoa Lâm rời đi, ông cụ Giang đã cho người tìm hiểu tin tức của bà ta.
Dù đoán rằng bà ta không chịu nổi áp lực tinh thần mà bỏ đi, nhưng với hiểu biết của ông cụ về con dâu, ông cụ không nghĩ bà ta là người nhẫn tâm như vậy, lo lắng bà ta gặp chuyện không hay.
Nhưng sự thật mà ông cụ điều tra được là, Thẩm Hoa Lâm không đi xa, bà ta ở ngay Kinh Thị, tái hôn, làm mẹ kế cho con người khác.
“Người đàn ông đó họ Thôi, nhà có một cậu con trai một tuổi, và một cô con gái lớn hơn vài tuổi, chắc cũng tầm tuổi Giang Nguyên và Giang Kỳ.”
“Năm đó ông lo bọn trẻ gặp mẹ chúng và con của cô ta trên phố, nên mới đưa chúng rời khỏi Kinh Thị, đến thành phố khác sinh sống.”
“Sau đó, tầm sáu, bảy năm trước, nghe nói người họ Thôi đó thăng chức làm chủ nhiệm ủy ban cách mạng. Mười mấy năm nay, cũng coi như phát đạt.”
Ninh Kiều cảm thấy chua xót.
Tái hôn là sự lựa chọn của Thẩm Hoa Lâm, nhưng khi đó cha của Giang Hành vẫn còn chưa chôn cất, bà ta lập tức bỏ lại cả gia đình, thậm chí là Giang Quả Quả còn nằm trong tã lót, đi làm mẹ kế cho người khác, không trách ông cụ Giang oán hận bà ta đến vậy.
Có thể hiểu tại sao năm đó ông cụ Giang phải đưa bọn trẻ rời khỏi Kinh Thị, những đứa trẻ đó, nếu thực sự gặp Thẩm Hoa Lâm trên đường, chắc chắn sẽ không hiểu nổi, tại sao bà ta thà làm mẹ kế cho người khác, chứ không ở lại nhà, làm mẹ của chúng...
“Kiều Kiều, cháu vừa nói Thẩm Hoa Lâm là mẹ của bạn cùng phòng của cháu?” Ông cụ Giang hỏi.
“Cháu vừa từ nhà bọn họ về.” Ninh Kiều giải thích, “Cha của Thôi Diệu Diệu thực sự là lãnh đạo ủy ban cách mạng, cô ta còn có một em trai, năm nay mười lăm tuổi.”
Giọng điệu ông cụ Giang đầy chế giễu: “Người họ Thôi đó đã để ý đến Thẩm Hoa Lâm từ lâu, nhưng Thẩm Hoa Lâm không để ý đến cậu ta, chọn cha của Giang Hành. Mười mấy năm sau, vợ người họ Thôi đó mất sớm, vội vàng tìm một đối tượng tái hôn để chăm sóc hai đứa con. Thẩm Hoa Lâm thì thật tốt bụng, bỏ mặc con gái mới sinh của mình, đi làm mẹ kế cho đứa trẻ một tuổi.”
“Thực ra tái hôn là điều bình thường, ông có thể hiểu, nhưng chuyện năm đó, cô ta thực sự làm không đúng, quá nhẫn tâm.”