Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 389

“Cô ta đi khi Quả Quả chưa đầy một tháng tuổi. Cô ta đi trong đêm, để lại Quả Quả một mình, Giang Nguyên và Giang Kỳ ngủ ở phòng bên cạnh, ông nằm viện, Giang Hành thì đi chăm sóc ông. Sáng hôm sau Giang Hành trở về, nghe thấy Quả Quả khóc, mọi người mới biết Thẩm Hoa Lâm đã đi.”

“May mà lúc đó Quả Quả chưa biết lật, nếu biết lật, ngã xuống đất, đập đầu xuống, Giang Nguyên và Giang Kỳ phải làm sao bây giờ? Năm đó chúng cũng chỉ bốn, năm tuổi!”

“Ông nội, ông đừng tức giận.” Ninh Kiều an ủi, “Mọi chuyện đã qua rồi.”

“Loại người như thế không đáng để ông tức giận.” Ông cụ Giang nói, “Chỉ sợ cháu, đừng để bị vẻ ngoài của cô ta mê hoặc, cô ta rất giỏi lấy lòng người khác. Có lẽ là muốn lôi kéo cháu, để cháu giúp cô ta hàn gắn mối quan hệ với bọn trẻ.”

Ninh Kiều cười nói: “Ông nội, cháu thông minh lắm.”

Vốn dĩ ông cụ Giang đang rất tức giận, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt trẻ con của cháu dâu, ông cụ không kìm được mà bật cười.

"Nhưng chuyện này, cháu vẫn phải nói với Giang Hành." Ông cụ nói, "Còn mấy đứa nhỏ kia, thì đừng nhắc tới nữa, giấu được thì cứ giấu."

"Dạ, lát nữa cháu sẽ viết thư cho Giang Hành." Ninh Kiều nói, "Đã lâu rồi anh ấy không viết thư cho cháu, từ khi khai giảng tới giờ là hơn nửa tháng, cháu chưa nhận được lá thư nào!"

Ông cụ Giang biết Ninh Kiều cố ý chuyển hướng sự chú ý của mình.

Ông cụ đã lớn tuổi, chuyện gì cũng từng trải qua, không đến nỗi vì chuyện của Thẩm Hoa Lâm mà làm mất tâm trạng, khuôn mặt trở lại vẻ hiền từ.

Quả nhiên, đến giờ Giang Hành vẫn chưa nói cho vợ chuyện điều chuyển quân khu.

"Chưa viết cho cháu lá thư nào? Thằng nhóc này."

"Có lẽ là đang đi làm nhiệm vụ, chưa về?"

"Đón tân binh không cần nhiều ngày như vậy, ai chưa từng đón tân binh chứ, nó chỉ là lười, lười viết thôi."

"Ông nội, ông vừa nói ông Tôn châm ngòi ly gián, bây giờ đến lượt ông châm ngòi ly gián rồi..."

Ông cụ Giang cười lớn: "Đợi lần sau thằng nhóc này đến, ông sẽ giúp cháu dạy dỗ nó một trận."

Ninh Kiều ăn bánh quy, uống một ngụm nước, bất đắc dĩ nói: "Lần tới còn phải đợi lâu. Đầu tháng anh ấy đưa cháu đi Kinh Thị học, đã dùng hết kỳ nghỉ năm nay, chắc năm nay không thể đến nữa, đợi cháu nghỉ hè, ông và cháu cùng về Tây Thành còn nhanh hơn."

"Chuyện này chưa chắc." Ông cụ Giang vui vẻ nói, "Cháu cứ đợi đi."

Ninh Kiều ngẩng đầu: "Đợi gì ạ?"

Ông cụ Giang đứng dậy, lại đi về phía tủ: "Ông còn mua cho cháu bánh hạnh đào, suýt nữa thì quên mất."

——————————————

Sau buổi lễ khai giảng, Ninh Kiều trở thành người nổi tiếng ở Đại học Kinh Thị.

Phong thái của cô khiến nhiều sinh viên rất ấn tượng, cũng có nam sinh như Trần Cao Nghĩa, thử viết thư tình cho cô. Chỉ có điều, người thời đại này làm việc vẫn hơi bảo thủ, trước khi gửi thư tình, bọn họ đều tìm hiểu tình hình của cô.

Không phải hỏi xem cô đã kết hôn chưa, nhìn vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp, đầy sức sống của cô, đa số người nghĩ rằng cô nhiều nhất cũng chưa đến hai mươi tuổi, không nghĩ đến chuyện đó. Các nam sinh tìm hiểu là muốn biết phong cách hành xử của cô, đừng giống như bạn cùng phòng khác của cô, Mai Thư, có thể xé thư tình trả lại, không cho mặt mũi.

Nhưng vừa tìm hiểu, mọi người đã nghe tin Ninh Kiều đã kết hôn. Tin này khiến nhiều người tiếc nuối, bạn học nữ xinh đẹp và tài giỏi như vậy tại sao đã lấy chồng rồi?

Những tình cảm vừa nhen nhóm liền bị dập tắt.

Hầu như Ninh Kiều không biết những chuyện này, chỉ thỉnh thoảng nghe từ miệng Thôi Diệu Diệu.

Mà những tin tức của Thôi Diệu Diệu đều do bạn trai cô ta nói cho.

Bạn trai của Thôi Diệu Diệu là sinh viên khoa toán, là người nổi tiếng, đẹp trai, rất được hoan nghênh. Thôi Diệu Diệu rất hài lòng với bạn trai, nhưng bạn trai cô ta lại có nhiều suy nghĩ. Anh ta cho rằng gia thế của Thôi Diệu Diệu xứng với mình, nhưng lại chê bai vẻ ngoài của cô ta bình thường, không đủ đẹp.

"Cốc cốc cốc——"

Chu Nan Muội đi mở cửa, thấy Thôi Diệu Diệu trở về.

Thôi Diệu Diệu ngồi xuống giường, nhíu mày.

"Diệu Diệu, cô bị sao thế?" Chu Nan Muội hỏi.

Thôi Diệu Diệu không nói gì, trực tiếp cởi giày, nằm vào trong chăn.

Cô ta cũng không hiểu, tại sao Dư Vĩ Nhiên luôn thích giận dữ như vậy.

Cô ta vốn là người bướng bỉnh, đã nhiều lần cúi đầu vì anh ta, nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn trở nên rối tung.

Đêm khuya, trong chăn của Thôi Diệu Diệu phát ra tiếng khóc nức nở.

Chu Nan Muội mềm lòng, kéo kéo chăn của cô ta: "Đừng khóc nữa."

Thôi Diệu Diệu chôn đầu vào chăn, mãi sau mới nghẹn ngào nói: "Đừng quan tâm đến tôi."

"Cô ta bảo cô đừng quan tâm, thì đừng quan tâm." Mai Thư nói, "Ai thèm quan tâm cô ta."

"Cô ấy khóc rồi mà..."

"Khóc thì sao, ai mà không khóc."

Ninh Kiều đổi chủ đề, hỏi lịch học mấy ngày tới của bọn họ.

Cuối cùng Thôi Diệu Diệu cũng chui đầu ra khỏi chăn, thở hổn hển.

——————————————

Bình Luận (0)
Comment