Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 407

Ninh Kiều bật cười.

Đoàn trưởng Giang còn khoe khoang như vậy sao?

“Nhưng mà tôi có thể để cô vào khu người nhà, cô cũng không vào được cửa nhà.” Bảo vệ cửa giải thích, “Cô phải đến bộ đội trước, tìm đoàn trưởng Giang lấy chìa khoá.”

Ninh Kiều nghe nói gần đây Giang Hành rất bận, lúc này đi bộ đội, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, liền hỏi: “Trường cấp hai quân khu ở đâu? Có cách xa chỗ này lắm không?”

“Cô muốn đi tìm em gái phải không.” Bảo vệ cửa nhiệt tình chỉ đường, “Không xa, cô xem bên kia ——”

Ninh Kiều theo hướng dẫn của bảo vệ cửa đến trường cấp hai quân khu.

Tính toán thời gian, hẳn là Giang Quả Quả sắp tan học, bây giờ đi tìm Giang Quả Quả là vừa lúc.

Ninh Kiều đi tới cửa trường cấp hai quân khu, phát hiện ngay cả ở đây thẻ sinh viên của cô đều có tác dụng.

Ninh Kiều vừa vào trường học vừa nhớ lại xem Giang Quả Quả học lớp nào, đến cửa phòng học, xuyên thấu qua cửa sổ, lại không thấy người.

Chờ đến tan học, Ninh Kiều mới tiến lên hỏi: “Cô giáo, Giang Quả Quả là học sinh lớp này sao?”

“Giang Quả Quả? Cô bé đi về nhà từ sớm rồi.” Giáo viên buồn bực nói, “Gần đây đứa nhỏ này đều xin nghỉ buổi chiều, nói là trong nhà có việc gấp.”

Ninh Kiều sửng sốt: “Đã bao lâu rồi?”

“Bao lâu?” Giáo viên nhớ lại, “Ít nhất cũng khoảng nửa tháng.”

Cuộc thi đầu vào để phân lớp khi mới vừa chuyển trường, Giang Quả Quả thi được hạng nhất, nên Giang Quả Quả rất được giáo viên yêu thích. Bởi vậy, khi Giang Quả Quả muốn xin nghỉ mà giọng điệu còn rất gấp gáp, cô giáo không nói hai lời mà đồng ý ngay.

Không nghĩ tới, bây giờ người nhà cô bé lại tới trường học tìm.

Cô giáo sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”

———————————————

Khi Giang Hành trở về, Ninh Kiều cùng Giang Kỳ đều đã ở nhà.

Thấy Ninh Kiều, anh còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện sắc mặt của bọn họ vô cùng nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện gì à?” Giang Hành nghiêm túc hỏi.

“Không thấy Quả Quả đâu cả.” Ninh Kiều nói.

Sau khi Ninh Kiều phát hiện Giang Quả Quả không ở trường học, cô lập tức đến trường phổ thông quân khu tìm Giang Kỳ.

Bọn họ tìm khắp cả quân khu Bắc Thành cũng không thấy bóng dáng Quả Quả đâu, chỉ có thể chờ Giang Hành về, lại bàn bạc kỹ hơn.

Bây giờ không phải lúc để chỉ tội cho ai, có chỉ trích hai anh em họ thì cũng hoàn toàn chẳng giúp ích gì cho việc tìm Giang Quả Quả. Ninh Kiều để cho bọn họ nhớ lại xem trong khoảng thời gian này, Quả Quả có biểu hiện gì bất thường không.

“Không có, em ấy đều trở về lúc chạng vạng, lúc về còn đeo cặp sách.” Giang Kỳ nôn nóng nói, “Trông tâm trạng khá tốt, lúc mới vừa dọn lại đây, còn ồn ào đòi tranh phòng lớn với em…… Mỗi buổi chiều Quả Quả đều không ở trường học, con bé có thể đi đâu chứ?”

Hai mắt Giang Hành trầm xuống, đột nhiên nhớ tới gì đó.

“Tìm mẹ của con bé?” Trong lòng Ninh Kiều giật mình.

Thẩm Hoa Lâm xuất hiện không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Giang Hành và Giang Kỳ.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Kiều bận rộn việc học cũng như nhiệm vụ mà giáo sư giao cho, nhưng cô có nhắc nhở bọn họ nhớ quan tâm đến cảm xúc của Giang Quả Quả. Giang Hành có để tâm, nhưng đúng thật, thoạt nhìn em gái không có gì khác trước kia.

Nhưng thật ra, đây chỉ là vì Giang Quả Quả đã trưởng thành, giấu hết mọi cảm xúc dưới đáy lòng, không hề biểu hiện cho các anh biết.

Giang Hành biết Thẩm Hoa Lâm đang ở đâu, lúc này chuẩn bị ra quân khu đi tìm.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

“Đoàn trưởng Giang, ngoài cửa có người tìm, nói là em trai cậu.” Người thím ở cách vách nói, “Kỳ lạ, không phải em trai cậu đang ở nhà sao?”

“Là Giang Nguyên.” Giang Hành ra cửa.

Ninh Kiều cùng Giang Kỳ đuổi theo anh.

Ngoài cửa khu người nhà, Giang Nguyên sốt sắng giải thích với bảo vệ mình là em trai của Giang Hành.

Nhưng bảo vệ không quen biết Giang Nguyên, không cho cậu ấy qua.

Cho đến khi Giang Nguyên chợt nảy ra sáng ý, lấy thẻ công an từ trong túi ra.

Bảo vệ xem thẻ công an, mới nói: “Đúng thật, đồng chí công an, cậu có đơn vị chính thức sao cậu không nói sớm nha!”

Giang Nguyên lời qua tiếng lại với bảo vệ nửa ngày, giương mắt thấy anh cả, chị dâu nhỏ cùng Giang Kỳ.

Giang Kỳ hỏi: “Anh hai, sao anh lại về?”

“Lúc thư của chị dâu nhỏ gửi đến quân khu Thanh An, mọi người đã dọn đi rồi. Cách rất nhiều ngày, trùng hợp anh Vĩnh Ngôn dẫn chị La Cầm vào trong thành, tới đơn vị đưa phong thư này cho em. Ghi chú trên thư có nói đừng để cho Giang Kỳ và Quả Quả thấy, em thấy không có nói không cho em xem nên đã mở ra.” Giang Nguyên nói.

Bình Luận (0)
Comment