Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên Đảo

Chương 406

Thẩm Hoa Lâm nghẹn ngào nói: “Quả Quả, tóc con bị rối rồi.”

Giang Quả Quả nghịch ngợm cười: “Con vội vã ra ngoài tìm mẹ, nên quên chải.”

“Để mẹ giúp con thắt lại b.í.m tóc.”

Tay của Thẩm Hoa Lâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Giang Quả Quả.

Giang Quả Quả yên tĩnh chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn, lúc này sẽ trông thấy đôi mắt đầy ý cười dịu dàng của mẹ.

Thẩm Hoa Lâm nắm b.í.m tóc, dùng sợi tóc cào vào cổ cô bé: “Đừng lộn xộn.”

Giang Quả Quả cũng ngoan ngoãn cười, co rụt cổ: “Mẹ, ngứa quá!”

Khi mặt trời sắp xuống núi, Giang Quả Quả đi cùng Thẩm Hoa Lâm về nhà.

Trước cửa nhà, cô bé nghe thấy tiếng oán giận của bà cụ truyền ra.

Bà cụ nói với Thôi Diệu Diệu: “Bà biết ngay cô ta là người không an phận, mỗi ngày đều không thấy tăm hơi, phỏng chừng là lại tìm được chỗ dựa. Cha con mới đi tù không bao lâu? Thật đúng là một chút cũng không chậm trễ.”

Sắc mặt của Thẩm Hoa Lâm trắng bệch, giục Giang Quả Quả mau về nhà.

Giang Quả Quả ngưỡng mặt: “Mẹ, mẹ sẽ tìm chỗ dựa sao?”

Thẩm Hoa Lâm cảm thấy quẫn bách và nan kham: “Quả Quả, đừng nghĩ về mẹ như vậy. Mẹ từng tuổi này rồi, nào còn nghĩ đến mấy vấn đề này……”

“Mẹ, con không có ý này.” Giang Quả Quả lắc đầu, “Nếu mẹ muốn, tụi con sẽ là chỗ dựa của mẹ.”

Thẩm Hoa Lâm ngơ ngẩn.

Bà ta không dám tin mà nhìn Giang Quả Quả, dùng giọng run rẩy hỏi: “Con nói cái gì?”

“Mẹ, cùng còn về nhà đi.” Giang Quả Quả nghiêng đầu, cười mềm mại.

———————————————

Cuối cùng Ninh Kiều cũng làm xong nhiệm vụ giáo sư giao cho.

Trong khoảng thời gian viết báo cáo cho xưởng điện ảnh, Ninh Kiều xem không ít điện ảnh cũ, các loại phim nhựa, tình tiết lên xuống phập phồng, xúc động lòng người.

Các bạn học của Ninh Kiều thảo luận, hy vọng sau khi tốt nghiệp có thể vào xưởng điện ảnh, hoặc là làm công việc liên quan. Ninh Kiều nghe bọn họ tưởng tượng đến tương lai, nhưng khi bọn họ hỏi cô tương lai muốn làm việc gì, cô nhất thời không trả lời được.

Ninh Kiều có chút mê mang.

Nhưng cũng may hiện giờ mới năm nhất, Ninh Kiều vẫn còn đủ thời gian từ từ quy hoạch tương lai.

Bận xong đợt này, vừa lúc là kỳ nghỉ Quốc Tế Lao Động.

Hiện giờ dù là trường học hay là đơn vị, mỗi tuần đều chỉ được nghỉ ngơi một ngày, ngày Quốc Tế Lao Động vừa đến, mọi người trong ký túc xá đều chờ mong.

Chu Nan Muội muốn hẹn Ninh Kiều ra cửa, nhưng Ninh Kiều không có thời gian, phải về khu người nhà.

Chu Nan Muội liền nhìn về phía Mai Thư.

Mai Thư nói: “Cô đừng nhìn tôi, đồng chí Đường hỏi tôi ngày Quốc Tế Lao Động có thời gian không, muốn hẹn tôi đi chèo thuyền.”

Thôi Diệu Diệu biết bản thân khó có thể dung nhập, không đợi Chu Nan Muội hỏi, cô ta trực tiếp xấu hổ nói: “Tôi có hẹn với Dư Vĩ Nhiên rồi.”

Ninh Kiều nhớ lại cốt truyện gốc.

Chuyện của Dư Vĩ Nhiên tại sao còn chưa bị vạch trần?

Trước ngày Quốc Tế Lao Động một ngày, Ninh Kiều chỉ có một tiết buổi chiều, sau khi tan học là có thể về nhà.

“Cô ngồi xe buýt về nhà không?” Mai Thư hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mà hình như là phải đổi xe.” Ninh Kiều nói, “Để lát nữa tôi đi hỏi thăm một chút.”

Thôi Diệu Diệu đã chuẩn bị xong muốn đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi ký túc xá, Thôi Diệu Diệu nói một câu: “Tôi biết chỗ ngồi xe buýt không cần đổi xe mà có thể trực tiếp đến quân khu Bắc Thành, có viết trên tờ giấy đó.”

Trên bàn của Thôi Diệu Diệu có một tờ giấy.

Thôi Diệu Diệu là người địa phương, có cô ta nhắc nhở Ninh Kiều làm cô có thể tiết kiệm không ít thời gian.

————————————

Ngồi xe buýt đi quân khu Bắc Thành mất hết một tiếng đồng hồ.

Ninh Kiều không rành đường, sau khi xuống xe liền hỏi thăm khắp nơi, mới tìm được khu người nhà.

Cánh cổng khu người nhà quân khu Bắc Thành còn khí phái hơn khu người nhà trên đảo rất nhiều.

Bảo vệ cửa rất khách sáo, hỏi Ninh Kiều muốn tìm ai.

“Tôi là vợ của đồng chí Giang Hành.” Ninh Kiều nói, “Lúc tới tương đối vội vàng, không có báo trước với anh ấy, có phải không tiện để tôi vào không?”

Bảo vệ cửa lập tức cười nói: “Cô có mang theo thẻ học sinh sao?”

Ninh Kiều luôn mang theo thẻ học sinh bên người, giơ tay đưa cho bảo vệ cửa.

Bảo vệ cửa làm đăng ký cho Ninh Kiều, rồi nói: “Đoàn trưởng Giang có nói với tôi, nói là vợ cậu ấy có thể về nhà bất kì lúc nào.”

“Anh ấy còn nói gì nữa không?” Ninh Kiều cười hỏi.

“Đoàn trưởng Giang nói, tôi liếc mắt một cái nhìn thấy cô, chắc chắn có thể nhận ra liền, vợ cậu ấy rất đẹp.” Bảo vệ cửa lại nói, “Còn nữa, vợ cậu ấy là sinh viên đại học Kinh Thị, vô cùng ghê gớm!”

Bình Luận (0)
Comment