Thôi Diệu Diệu ở không quen, thỉnh thoảng làm ầm làm ĩ, nhưng cô ta thương em trai với bà nội nên chỉ phát giận với Thẩm Hoa Lâm.
Mỗi khi như vậy, Thôi Phối sẽ đứng về phía Thẩm Hoa Lâm: “Chị, chị đừng nói chuyện với mẹ như vậy, trong lòng mẹ cũng không chịu nổi.”
“Mẹ cái gì ——”
“Diệu Diệu!” Sắc mặt bà cụ trầm xuống.
Thẩm Hoa Lâm nhẫn nhục chịu đựng mà cúi đầu: “Con đi mua đồ ăn.”
Mấy năm nay, Thẩm Hoa Lâm cũng tích cóp chút tiền cùng phiếu, nhưng với tình hình chi tiêu như vậy thì không lâu nữa sẽ không đủ dùng.
Ra cửa, Thẩm Hoa Lâm đứng ở cuối hẻm, lau nước mắt nơi khoé mắt.
Thẩm Hoa Lâm không biết vì sao bản thân lại lưu lạc đến nông nổi này, càng không biết cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mới có thể chịu đựng đến ngày Thôi Phối lớn lên.
Ngay lúc Thẩm Hoa Lâm nản lòng thoái chí, một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
“Mẹ.”
Bả vai của Thẩm Hoa Lâm bị chụp một cái.
Thẩm Hoa Lâm quay đầu lại, thấy một cô bé xinh đẹp cột tóc hai bím, đeo cặp sách trên lưng.
Là con gái của bà ta, con gái ruột của bà ta.
“Con, con là Quả Quả.” Thẩm Hoa Lâm lại đỏ hốc mắt, thật cẩn thận hỏi, “Con tới tìm mẹ sao?”
“Con có nghe được địa chỉ trước kia của mẹ, chỉ là hàng xóm nói, mọi người đã dọn đến bên này.” Giang Quả Quả nói.
Đây là lần thứ ba Thẩm Hoa Lâm nhìn thấy Giang Quả Quả.
Lần đầu tiên là ở ký túc xá đại học Kinh Thị, cảm thấy như đã từng gặp đứa nhỏ này ở đâu đó. Lần thứ hai, ở dưới ký túc xá đại học Kinh Thị, bà ta thấy đứa nhỏ này đi cùng Giang Hành, tham lam mà nhìn vài lần.
Hiện tại là lần thứ ba, lần thứ ba gặp mặt, con gái bà ta thân thiết gọi bà ta một tiếng “mẹ”.
Tất cả ấm ức cùng nhớ nhung tức khắc hoá thành nước mắt, Thẩm Hoa Lâm ôm chặt Giang Quả Quả vào lòng.
Bà ta duỗi tay, vuốt ve khuôn mặt cô bé: “Quả quả, mẹ rất nhớ con.”
Giang Quả Quả cười ngây ngô nói: “Mẹ, mẹ có thể đi dạo cùng con không?”
Lúc này, Thẩm Hoa Lâm ra ngoài để đi mua đồ ăn, rồi vội vã trở về nấu cơm cho người nhà họ Thôi.
Nhưng lúc này, con gái ruột dùng ánh mắt mong đợi nhìn bà ta.
Thẩm Hoa Lâm cắn môi, sau đó giãn mày ra, dịu dàng nói: “Được.”
Thẩm Hoa Lâm dẫn Giang Quả Quả đi rất nhiều nơi.
Bọn họ đi ăn bánh hành vừa thơm vừa giòn, kẹo hồ lô ngọt ngào, còn đi dạo Cung Tiêu Xã và cửa hàng bách hoá.
Thẩm Hoa Lâm có thói quen mang túi tiền trước khi ra ngoài, mấy năm qua bà ta không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, trong túi tiền vẫn luôn chứa đầy tiền và phiếu, đến bây giờ bà ta vẫn chưa sửa thói quen này, nhưng lúc này, sau khi biết giá của mấy vật phẩm mới lạ trong cửa hàng bách hoá và Cung Tiêu Xã, bà ta lại chùn bước.
“Mẹ, không cần mua cái kẹp tóc này cho con đâu.” Giang Quả Quả nói, “Cái này quá đắt, cuộc sống bây giờ của mẹ không dễ, phải hạn chế tiêu tiền.”
Thẩm Hoa Lâm đau lòng con gái, lắc đầu nói: “Mẹ đã thua thiệt con quá nhiều, con thích thì chúng ta mua.”
Ngày này, Thẩm Hoa Lâm mua cho Giang Quả Quả một cái kẹp tóc, một đôi giày da ở cửa hàng bách hóa, còn có một hộp bánh quy.
Lúc rời đi, Giang Quả Quả lưu luyến không rời, quay đầu lại nhìn Thẩm Hoa Lâm vài lần.
“Lần sau con lại đến tìm mẹ, được không?”
Giang Quả Quả kinh ngạc nói: “Có thể chứ?”
———————————————
Giang Quả Quả thường xuyên gặp Thẩm Hoa Lâm.
Cô bé ngồi xe buýt từ khu người nhà quân khu tới cửa nhà Thẩm Hoa Lâm, biết sự tồn tại của mình có lẽ sẽ tạo thành gánh nặng cùng bối rối cho Thẩm Hoa Lâm nên cô bé chỉ yên tĩnh ngồi ở ngoài cửa chờ.
Trái tim Thẩm Hoa Lâm bị khuôn mặt ấm áp đáng yêu của con gái nhỏ hoà tan.
Nhìn khuôn mặt tương tự bà ta cùng nụ cười không lo nghĩ, ý cười nơi đáy mắt của Thẩm Hoa Lâm càng ngày càng đậm. Từ sau khi Thôi Kinh Vũ vào tù đến giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Hoa Lâm cười thiệt tình như vậy.
Cuộc sống của Thẩm Hoa Lâm vẫn không dễ dàng.
Lúc trẻ chưa từng chịu khổ, cho đến bây giờ gần 50 tuổi mới phải chịu khổ, Thẩm Hoa Lâm thường xuyên cảm thấy rất gian nan, nhưng nhớ đến con gái ruột, trong lòng lại đầy trở lại.
Hai người ở chung, là vì đền bù những tiếc nuối trong lòng cho nhau.
Bỏ lỡ mười bốn năm, là khúc mắt trong lòng Thẩm Hoa Lâm, bà ta sợ Giang Quả Quả oán hận mình, nhưng cô bé chỉ lắc đầu.
“Mẹ, con biết mẹ có nỗi khổ.” Giang Quả Quả nói.
Thẩm Hoa Lâm ngồi ngay ngắn trước mặt Giang Quả Quả, sự ưu nhã khắc vào trong xương cốt, khiến bà ta không có cách nào thất thố mà đau lòng khóc thành tiếng.