Hai người đồng thời duỗi tay, nhưng Mai Thư lại trước một bước, cầm cái chổi đuổi người, ngay sau đó đóng sầm cửa ký túc xá lại.
Khi buông cái chổi quay đầu lại, Mai Thư và Ninh Kiều nhìn nhau, cô ta thấy nụ cười tủm tỉm trên môi cô, cũng không khỏi cười ra tiếng.
Trong ký túc xá yên tĩnh lại, chỉ có tiếng khóc nức nở của Thôi Diệu Diệu thỉnh thoảng vang lên quanh quẩn bên tai.
Chu Nan Muội đột nhiên hỏi Thôi Diệu Diệu: “Có phải cô còn một đứa em trai hay không?”
Thôi Diệu Diệu mờ mịt ngẩng đầu.
“Bên phía em trai cô, có lẽ là cũng không quá dễ chịu.” Chu Nan Muội nói, “Cô nhớ quan tâm đến cậu ấy.”
Ninh Kiều nhớ rõ, tình tiết kế tiếp trong cốt truyện gốc, em trai của Thôi Diệu Diệu Thôi Phối, sau khi bị các bạn học khinh nhục, xa lánh, liền nhảy từ sân thượng xuống.
Không có gì đáng quý hơn sinh mệnh, cũng may có Chu Nan Muội nhắc nhở Thôi Diệu Diệu.
——————————————
Giang Hành dẫn em trai em gái vào khu người nhà quân khu Bắc Thành.
Lúc này là ngôi nhà ba tầng mái ngói gạch xanh, cái sân rất lớn, bọn họ thương lượng lại đi tìm vài hạt giống cây ăn quả trồng xung quanh sân nhà mình.
“Muốn trồng cây ăn quả thì mấy đứa tự mình xử lý.” Giang Hành nói.
“Không được.” Giang Quả Quả nghiêm túc nói, “Anh cả, anh là ông chủ vườn trái cây!”
“Lần này có phải chúng ta có thể trồng cây táo rồi không? Khí hậu ở hải đảo không thích hợp để trồng táo, nhưng khí hậu ở Kinh Thị chắc chắn thích hợp.” Giang Kỳ chờ mong nói.
Bọn họ dọn vào khu người nhà quân khu Bắc Thành, nhưng Ninh Kiều vẫn luôn không có thời gian trở về.
Vốn là định chủ nhật trở về một chuyến, nhìn xem nhà mới của bọn họ, nhưng trường học đột nhiên sắp xếp, giáo viên văn học dẫn mấy học sinh bọn họ đến xưởng điện ảnh viết đại khái về điện ảnh bị đọng lại, này việc không thể kéo dài.
Khu người nhà quân khu Bắc Thành cách trường học không gần, qua lại bằng xe buýt, bởi vậy Ninh Kiều không thể lại như trước kia thường xuyên về nhà ăn cơm.
Giang Hành vừa đến bộ đội báo danh, cũng cực kỳ bận rộn, hai vợ chồng lại trở nên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, may mắn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều lần này, chỉ là tạm thời.
Ninh Kiều đến xưởng điện ảnh xong trở về, ngồi xuống bàn làm việc viết thư.
“Lại viết thư cho cha mẹ cô sao?” Chu Nan Muội hỏi.
Chu Nan Muội vẫn luôn rất hâm mộ Ninh Kiều, sau khi nhập học, cha mẹ thường xuyên viết thư quan tâm tình huống. Mà cha mẹ của Chu Nan Muội, không biết nhiều chữ, phần lớn là nhờ con cái trong nhà viết giúp, giữa những hàng chữ không hỏi Chu Nan Muội có quen với cuộc sống hiện giờ hay không, lại vẫn luôn để ý chờ sau khi tốt nghiệp đại học trường học có sắp xếp công việc cho hay không, đến lúc đó một tháng sinh viên có thể lãnh được bao nhiêu tiền lương.
“Không phải.” Ninh Kiều cười nói, “Viết cho chồng tôi.”
“Không phải chồng cô cũng ở Kinh Thị à?” Chu Nan Muội kinh ngạc.
“Nhưng anh ấy không có kỳ nghỉ, tôi cũng không có thời gian trở về.” Ninh Kiều nghiêm túc nói, “Kế tiếp chỉ sợ là có mười ngày nửa tháng không được gặp nhau!”
Chu Nan Muội:……
Mới mười ngày nửa tháng, mười ngày nửa tháng mà thôi!
———————————————
Những việc xảy ra trong khoảng thời gian này khiến Thôi Diệu Diệu trưởng thành hơn, cha cô ta phạm pháp thì phải bị xử phạt, mà căn nhà mà bọn họ ở là do cha Thôi Diệu Diệu vi phạm pháp luật mà có được, vốn đã không thuộc về bọn họ, nay bị tịch thu là lẽ đương nhiên.
Quan hệ giữa Thôi Diệu Diệu với mẹ kế không tốt cũng không xấu, nhưng lại vô cùng yêu thương đứa em trai của mình.
Các bạn học trong trường đã bắt đầu bắt nạt Thôi Phối, nhưng tất cả chỉ là bước đầu, Thôi Diệu Diệu liền yêu cầu Thẩm Hoa Lâm xử lý thủ tục chuyển trường cho Thôi Phối.
Thẩm Hoa Lâm chưa từng làm những việc này.
Khi xử lý thủ tục chuyển trường, có vài lần Thẩm Hoa Lâm đều vì không mang theo đủ giấy tờ mà phí công, thật vất vả mới hoàn thành thủ tục, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Thôi Phối trời sinh hiếu động, sau khi chuyển khỏi trường học ban đầu, dần dần cũng điều chỉnh lại tâm trạng, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đạo.
Thẩm Hoa Lâm cảm thấy vui mừng.
Đứa nhỏ này ưu tú, hiểu chuyện, hơn nữa vô cùng tri kỷ với bà ta, bà ta chỉ ngóng trông Thôi Phối mau lớn lên để trở thành chỗ dựa cho bà ta.
Căn nhà lớn của nhà họ Thôi cuối cùng vẫn bị tịch thu.
Nhưng bà cụ vẫn còn chút của cải tích luỹ, thời trẻ bà cụ có một căn nhà hai gian vẫn luôn để trống, cả nhà liền dọn qua đó.