Thập Thế Đợi Quân An

Chương 12.2

Ta không quay về phủ đệ mà đi tới cầu Nại Hà, ôm chân ngồi ở bên bờ sông. Vì y phục trên người có chút không phù hợp nên lũ quỷ ở Phong Đô đều nhìn ta chằm chằm. Ta liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, một phát biến váy trở lại màu đen, khiến cho lũ quỷ hậm hực quay đi

Nước sông màu đỏ tươi, yên tĩnh. Ta ngồi, vùi mặt vào trong khuỷu tay, nước mắt tràn ra, khóc một lát. Không được, như vậy thật quá mất mặt! Ta không thể tự hạ thấp bản thân mình như vậy. Thế này thì chẳng khác gì nam nữ si tình, lăn lộn khóc lóc chốn hồng trần cơ chứ. Không phải 700 năm qua, ta đã tự mình giác ngộ rồi hay sao. Trâm cài tóc, vòng tay, hoa tai, ta liền tháo hết, thả xuống sông, rồi dẫn Vô Thường trở về

Ta lại quay lại sống cuộc sống của mình, ngày ngày đi câu hồn phách. Đến một ngày trở về, liền nghe bên Thái Bạch tinh quân đã có tin tức

Hình bóng Thái Bạch tinh quân mờ mờ ảo ảo, hiện lên mặt gương đồng

“Trên trời hiện tại đang bận rộn, không thể giúp được” Hài đồng trong gương phun ra từng chữ

“Tinh quân khách khí rồi”

Ta cầm bánh ngó sen hoa đào nhét vào miệng, liền nhớ tới nam nhân 19 tuổi kia. Thật là chưa từng thấy ai ngu ngốc như hắn, dám mang cây hắc mẫu đơn trị giá mười vạn hai bạc trắng kia nghiền ra làm bánh cho ta ăn. Ta làm quỷ suốt 700 năm nay, chạy qua chạy lại dương thế không biết bao nhiêu lần, còn chưa từng thấy hắc mẫu đơn bao giờ

Nghĩ đến đây, khóe miệng liền nở nụ cười trào phúng

Hình bóng trong gương trầm mặc một chút rồi mới chậm rãi nói: “Cô nương làm tốt lắm. Điện hạ đã cưới Chiêu Cẩm công chúa rồi”

“Không cần khách khí như vậy, chỉ cần nhớ cho ta đầu thai là được. Ta thực sự còn không thể tin là mình sắp được chuyển kiếp rồi cơ đấy” Ta lại nhét thêm một miếng bánh nữa. Hài đồng đầu bạc ở trong gương nhíu nhíu mi, tỏ vẻ muốn nói lại thôi

“Mẫu Đơn cô nương”

“Hả?”

“Cô nương có vẻ rất hận người?”

“Hận?” Ta híp mắt nghĩ nghĩ, liền nở nụ cười, “Hận thì có ích lợi gì? Có thể giết được hắn sao?”

Thái Bạch tinh quân im lặng. Mặt gương liền nhanh chóng trở nên mơ hồ, như khói tỏa ra. Ta nhìn lướt qua, liền nhanh tay úp mặt gương xuống mặt bàn bóng loáng

********

Ta gặp Thương Âm khi ta mới 15 tuổi

Khi còn sống ta không cha không mẹ, cô nương ở thanh lâu liền thu nhận ta làm nha hoàn. Lúc ta được 15 tuôi, cô nương đó đã trở thành nữ tử đứng đầu bảng trong thanh lâu. Bao nhiêu kẻ ăn chơi trác táng, tốn biết bao thiên kim chỉ để mua được nụ cười của nàng. Những kẻ như vậy, ta có thể đối phó rất thành thạo. Tiểu thư vì thế mà vô cùng tin tưởng ta

Hôm đó là một ngày xuân. Ngoài lâu, hoa đào đã muốn đua nở, rụng xuống không ít. Gió xuân thổi nhẹ một chút, mang theo cánh hoa vào trong lâu. Hắn bước lên trên thảm hồng mềm mại, trải giữa hành lang, khiến hoa tung bay đến chỗ ta, giống như những bông tuyết nho nhỏ vậy

Ta đang canh giữ trước cửa phòng tiểu thư, ôm chổi ngủ gà ngủ gật. Khi tỉnh lại liền lau lau nước miếng, mơ mơ màng màng thấy bóng dáng nam nhân đứng trước mặt

Hắn rất cao, mặc bạch y có hoa văn màu đen mảnh mảnh thêu bằng chỉ mạ vàng. Đầu năm nay, vì để cho tiểu thư vui vẻ mà không ít nam nhân đua nhau mặc bạch y. Nhưng thực sự từ xưa đến nay ta chưa thấy ai mặc bạch y đẹp như vậy, tuấn dật như gió mát. Ánh mắt tối đen như được ngâm trong mực, phát ra những tia sáng

Ta nhìn thấy hắn, liền lập tức nghĩ đến một câu trong sách. Khiêm khiêm công tử, quân tử như ngọc

Khí chất kia, cùng đóa hoa đang tỏa hương ngoài ánh mặt trời sau lưng, thật đẹp mắt

Hắn cúi đầu nhìn ta, không hề để ý dấu nước miếng trên cằm ta, ôn tồn hỏi han, “Tiểu cô nương, tiểu thư nhà ngươi ở đâu?”

Ta đứng thẳng, chớp chớp mắt. Nam nhân ăn mặc thế này, chắc chắn là muốn câu dẫn nữ nhân. Ta lập tức nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn, “Muốn gặp tiểu thư nhà ta hả? Buổi tối hẵn đến đây. Nhưng thật tiếc, tối nay Vương gia đã bao nàng rồi” Nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ơ, công tử tới thật là sớm. Giờ này còn chưa có mở cửa đâu, sao ma ma đã cho ngươi vào rồi?” Người này hẳn là có rất nhiều tiền đây

“Ít nhất cũng có thể cho ta gặp tiểu thư được chứ?” Hắn nhìn ta cười nhạt. Ta như thấy trước mặt cả một vườn đào đua nở

Ta nắm cằm suy nghĩ, “Ngươi tên là gì?”

“Thương Âm”
Bình Luận (0)
Comment