Thập Thế Đợi Quân An

Chương 13.1

Ta nắm cằm suy nghĩ, “Ngươi tên là gì?”

Hắn nhìn ta, sau đó nói: “Thương Âm”

Ta cười “phốc” một tiếng, “Ruồi bọ á? Thế thì ta là con muỗi đấy. Thì ra ngươi lại là một con bọ lớn nha” (Thương Âm và “thương dăng”-ruồi bọ gần âm với nhau nên Mẫu Đơn nghe nhầm nha)

Hắn im lặng nhìn ta cười, ánh mắt sâu thẳm như hồ. Cuối cùng liền hạ mắt, cất giọng êm ái, “Có thể cho ta gặp tiểu thư chứ?”

Đương nhiên ta không thể cho hắn gặp tiểu thư được rồi. Hắn đẹp như thế này, chắc chắn tiểu thư sẽ xiêu lòng, đến ta còn xiêu lòng cơ mà

Sau đấy hắn vẫn tới thêm vài lần nữa, liên tục đòi gặp tiểu thư. Mỗi lần hắn không gặp được đều ngồi nói chuyện với ta. Cuối cùng cũng có ngày hắn gặp được

Hôm đó là buổi tối, dưới phố ồn ào, đèn đuốc sáng trưng. Hắn bước ra khỏi sương  phòng. Trong phòng tỏa ra vầng sáng vàng nhẹ từ ánh nến, hắt xuống chỗ chân váy màu đỏ tươi và nửa bên mặt của nữ nhân kia. Hắn đi đến bên ta, ngồi xổm xuống. Ta nhìn vào phía trong sương phòng. Cửa chỉ hé có một nửa. Ta nhìn thấy tiểu thư đang ngồi khóc thút thít, bóng hắt lên tường, thoạt nhìn thật giống như bông hoa bị tổn thương

Ta có chút tức giận, quay đầu nhìn hắn nói: “Con bọ này, ngươi dám ức hiếp tiểu thư nhà ta, ta không thèm để ý đến ngươi”

Ban đêm ồn ào náo động. Ánh mắt hắn ôn nhu, dần dần mơ hồ. Hắn sờ sờ mặt ta, sau đó nói, “Mẫu Đơn, ngươi có nguyện ý đi cùng ta không?”

Ta mở to hai mắt. Hắn đang nói cái gì?

Khóe miệng hắn cong lên, trông thật đẹp

“Mẫu Đơn, ta đưa ngươi về nhà”

Hắn liền gặp tú bà rồi mua ta về, giá cả cũng thật xa xỉ

“Ai nha, ngươi xem nha đầu kia, còn chưa đến tuổi nẩy nở, trông cũng không được xinh đẹp. Không ngờ tiêu chuẩn về mỹ nhân của ngươi lại tệ đến vậy?” Tú bà tiếp tục xảo trá, “Đây là hàng hiếm đó nha”

Thương Âm lôi kéo tay ta sang một bên. Ta nghe lời tú bà nói, mặt càng ngày càng hồng

Ta thật không ngờ cuộc đời ta đã một phát sang trang mới nhờ hắn. Hắn cười gian xảo. Ta không biết hắn có hiểu rằng hành động này của hắn, đối với một tiểu cô nương chốn thanh lâu như ta có ý nghĩa đến mức nào không

Hắn chỉ cần tiêu tiền là có thể mua được một tiểu cô nương như ta, còn ta thì có thể thoát khỏi chốn lầu xanh

Kể từ đó, hắn chính là trời của ta. Hắn mua ta, ta là người của hắn

Hắn mang ta tới một tiểu viện ngoại thành, yên tĩnh tao nhã. Nơi đó có tảng đá, có vách tường, mái hiên vểnh lên. Trong viện có rất nhiều cây hoa đào. Ta rất thích được ngồi xem hoa và cây cảnh, còn hắn thì ngồi ở bên ngắm ta

Ta hỏi hắn,”Con bọ kia, tại sao ngươi lại nhìn trúng ta?”

Hắn cười, “Bởi vì Mẫu Đơn đẹp, lúc nàng cười rộ lên là đẹp nhất” Hắn cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng êm tai, “Ta thích Mẫu Đơn”

Ta lập tức cười tươi. Trong lòng ta như có muôn vàn đóa hoa nở rộ, “Ta cũng thích ngươi, con bọ ạ”

Trên môi Thương Âm tràn đầy ý cười ấm áp, sờ sờ đầu ta, mặt liền phủ xuống. “Mẫu Đơn” Môi hắn, mềm mại, đặt lên trên môi ta, vuốt ve vuốt ve

Hương hoa đào lượn lờ quanh chóp mũi

“Mẫu Đơn, gả cho ta nhé”

Đến năm mười bảy tuổi, lần đầu ta “chung chăn” với hắn. Ban đêm tối đen. Vầng trăng tròn xoe như cái đĩa. Ánh sáng mỏng manh hắt lên giường. Tóc hắn hạ xuống, giống như màu của hắc liên hoa. Thân mình hắn nóng bỏng ở trên thân thể ta, hai cánh tay nhẹ nhàng đè ép tay của ta. Ánh mắt suy nghĩ chăm chú mà ngạo mạn nhìn vào khuôn mặt đang ửng hồng của ta (hắc liên hoa: hoa sen đen)

Ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy, trong bóng đêm lại tỏa ra những tia sáng. Khóe môi ngậm ý cười, thật là đẹp mê người. Ta đột nhiên cảm thấy hắn đang tới gần, liền vô cùng xấu hổ. Ta nhỏ giọng, mở miệng, “Có thể tắt đèn được không?”

Môi hắn hạ xuống. Tay hắn liền giật vạt áo của ta ra. Người ta liền lập tức cứng đơ

“Mẫu Đơn rất đẹp, để cho ta ngắm” Nói được một nửa, dừng một chút, lại mỉm cười, hết sức tao nhã, “Ta đã chờ khoảnh khắc từ lâu rồi”

Thanh âm hắn nhẹ nhàng, lại có chút cô đơn. Ta đương nhiên không nghe thấy, vừa định mở miệng, hắn đã chậm rãi hôn lên cơ thể ta. Người ta như một tấc lửa nóng. Đầu lưỡi hắn êm ái, làm cho ta run rẩy run rẩy. Y phục tuột xuống làm lộ ra bờ vai bóng loáng như tuyết trắng

Thương Âm liền nhẹ nhàng tiến vào. Ta cắn môi, bắt đầu triền miên rên rỉ

Đương nhiên là rất đau rồi. Đủ để cho ta khắc cốt ghi tâm nam nhân trước mặt ta

Có thể hòa làm một cùng với nam nhân mà ta yêu là điều vô cùng hạnh phúc, thấm sâu vào xương tủy của ta

Ánh nến hắt lên trên tường. Chiếc giường theo từng nhịp vận động của thân thể mà rung lên, làm bóng đen trên tường nhoáng lên

Cuối cùng, ta cùng hắn cũng đạt đến cực hạn, liền nghe thấy thanh âm hoảng hốt của hắn, thân thể có chút run rẩy

“Mẫu Đơn, có trời đất thiên hạ chứng giám, trong lòng ta chỉ có mình nàng”

Sau này mỗi lần nhớ đến, ta chỉ thấy nam nhân là lũ người lạnh lùng, biết lợi dụng thời điểm vô cùng, lời hứa lời thề gì cũng có thể dễ dàng nói ra. Nữ nhân chỉ biết phụ thuộc. Hắn căn bản chưa từng thật lòng

Câu nói này, cũng ngầm công nhận ta trở thành thê tử của hắn

Kì thật, ta cũng biết ta không có cơ hội làm thê tử hắn, cùng lắm chỉ là thê thiếp nuôi dưỡng bên ngoài mà thôi. Ta lớn lên trong thanh lâu, chẳng lẽ nhìn xiêm y của hắn, khí chất của hắn, trang sức hắn tặng cho ta mà ta không nhận ra hay sao

Hắn chắc chắn không thể là con cháu nhà giàu tầm thường

Nam tử như hắn, nhất định là có rất nhiều nữ tử xung quanh, bên cạnh hắn nhất định là hồng nhan vô số. Hắn đối đãi tốt với ta, sủng ta, nói vài  lời thân mật, việc này chắc hẳn hắn đã làm thế với nhiều nữ tử rồi. Hắn nuôi ta ở viện này, cũng chỉ là ngẫu nhiên hôm nào hứng lên mới tới đây xem ta một chút

Ta đều hiểu được, ta tin hắn cũng hiểu điều đó. Thực ra hắn chỉ làm bộ ta là thê tử của hắn mà thôi. Làm gì có chuyện ta là  nương tử độc nhất vô nhị cơ chứ
Bình Luận (0)
Comment