Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 160

Cô ngập ngừng một chút, hình như chưa từng suy nghĩ kỹ về điều đó.


Cô chủ động nghiêng người hôn lên môi anh: “Em thích hôn anh.”


Anh bóp cằm cô, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn chằm chằm vào cô: “Đừng qua loa với anh.”


“…”


Cô cau mày, sao anh ngày càng khó chiều vậy chứ?


“Thích cái gì?” anh hỏi.


Tang Ninh lắc đầu: “Em cũng không biết nữa.”


Chân mày anh giật nhẹ: “Không biết?”


Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: “Thích thì cần gì lý do? Thích là thích thôi, giống như có người thích uống trà sữa, có người lại thích cà phê, chỉ là sở thích cá nhân, không cần quá nhiều lý do.”


Anh hơi sững người, nghe lời tỏ tình chân thành ấy, tim không kịp phòng bị mà lỡ một nhịp.


Thích là không cần lý do.


Giống như cô thích bánh kem dâu vậy.


Anh đè nhẹ khóe môi đang khẽ cong lên: “Ồ.”


Cô thấy trong mắt anh không giấu được sự vui vẻ, mới chuẩn bị đứng dậy: “Vậy em đi tắm đây.”


Anh vẫn ôm eo cô, kéo cô lại: “Em không hỏi anh sao?”


Cô ngạc nhiên: “Hỏi anh gì cơ?”


Anh nhìn cô chằm chằm.


Cô dừng ba giây, rồi thuận miệng hỏi: “Vậy… anh có thích em không?”


Anh mỉm cười: “Ừ.”


Cô lại muốn đứng dậy: “Vậy em đi tắm thật đây.”


Anh lại kéo cô lại, cô cau mày: “Lại làm sao nữa… Ưm—”


Anh một tay ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, cánh tay siết chặt eo cô, giam cô trong lòng mình, hôn cô mãnh liệt không chút kiêng dè.


Cô bị hôn đến mức thở d/ố/c, đầu lưỡi tê rần, vội đưa tay đẩy anh ra, anh mới chịu hơi buông một chút, nhưng vẫn lưu luyến mà khẽ hôn từng chút lên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn:


“Anh cũng thích em, Ương Ương.”


Tang Ninh giữ chặt bàn tay đang bắt đầu “làm loạn” của anh, trừng mắt: “Hôm nay không được, mai em còn có việc.”


Sao lại có người như anh chứ, ngày nào cũng thế, biết vậy ban đầu đừng đồng ý dọn đến ở chung.

Yết hầu anh chuyển động, cố kiềm chế mà hôn nhẹ lên môi cô một lần nữa: “Ừ.”


Cuối cùng cô cũng đẩy được anh ra, bước xuống khỏi sofa, vội vàng đi tắm.


Suy nghĩ một chút, cô còn khóa cửa lại.


Hà Tư Tự vẫn ngồi trên sofa, điều chỉnh lại cảm xúc.


Anh vừa ngẩng đầu, thấy chiếc điện thoại cô để lại trên sofa, liền đưa tay nhặt lên.


Anh vui vẻ lấy điện thoại mình ra, gọi vào số của cô.


Chuông điện thoại cô vang lên, màn hình sáng lên ngay lập tức, tên người gọi nhấp nháy đầy hớn hở.


[Bánh Ngọt Ba Phần Đường]


Nụ cười trên môi anh khựng lại một chút, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại cô ba giây.

Ba phần đường?!


Mới chưa đến một tháng, anh đã bị hạ xuống thành ba phần đường rồi sao?!


Nửa tiếng sau, Tang Ninh tắm xong bước ra, mặc váy ngủ mềm mại, tóc dài được kẹp gọn, để lộ chiếc cổ mảnh mai, gò má trắng ngần vì hơi nước mà ửng đỏ.


Cô thấy anh vẫn còn ngồi trên sofa trong phòng khách, thuận miệng hỏi: “Sao anh còn chưa đi tắm?”


Hà Tư Tự mím môi: “Chút nữa đi.”


Cô cầm ly uống một ngụm nước nóng: “Anh còn chuyện gì à?”


Anh há miệng, liếc mắt nhìn điện thoại cô, cuối cùng vẫn không hỏi: “Không có gì.”


Cô ngáp một cái mệt mỏi: “Vậy em đi ngủ trước đây.”


Rồi xoay người vào phòng.


Anh nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm.


Anh đi tắm sơ qua, khi quay lại phòng thì cô đã cuộn mình trong chăn ngủ rồi, đèn lớn đã tắt, chỉ còn đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng vàng dịu nhẹ.


Anh vén chăn lên giường, thành thạo vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cô giống như con mèo nhỏ, vô thức dụi vào lòng anh tìm chỗ thoải mái, rồi ngủ tiếp thật ngọt ngào.


Ánh đèn ngủ mờ ấm áp tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, tôn lên khuôn mặt trắng mịn của cô càng thêm mềm mại.


Tim anh bỗng thấy hiếm hoi được bình yên.

Cô vô thức dựa dẫm vào anh, khoảnh khắc ấy anh càng chắc chắn hơn bao giờ hết rằng trong tim cô có anh.


Tình yêu của cô dành cho anh, chưa từng thay đổi.


Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.


Tại nhà họ Trần.


Mười hai giờ đêm, Trần Tranh mới về đến nhà, trong người vẫn còn say xỉn.

 

“Anh về trễ như vậy là sao?” Nam Tư Nhã chất vấn.


Trần Tranh hất tay cô ra: “Nam Tư Nhã, mấy lời giáo huấn của gia đình cô, cô chẳng thèm nghe lấy một câu nào đúng không? Giờ tôi còn chưa tính chuyện cô là giả thiên kim nhà họ Nam, đã phải ngậm đắng nuốt cay chịu thiệt rồi, mà cô còn muốn quản tôi chuyện này chuyện kia hả?”


Sắc mặt Nam Tư Nhã tái nhợt, gần như không thể tin được người đàn ông từng thề non hẹn biển với cô ta, từng nói sẽ chỉ cưới mình cô ta, giờ lại có thể lạnh lùng và cay nghiệt đến mức này!


Giọng cô ta run rẩy: “Nhà họ Nam đã công khai coi em là con gái ruột, huống hồ còn nhường không ít lợi ích cho nhà họ Trần…”


“Nhường lợi ích?” Trần Tranh cười lạnh, “Chỉ là hai mươi phần trăm lợi nhuận đó thôi á? Nhà họ Nam nói sẽ giúp nhà họ Trần và nhà họ Bùi thiết lập mối quan hệ, cuối cùng chỉ giới thiệu được một công ty con nhỏ của nhà họ Bùi. Loại hợp tác thế này, nhà họ Trần cần gì nhà họ Nam giới thiệu?”


Nước mắt lại dâng lên trong mắt Nam Tư Nhã, Trần Tranh thấy vậy thì biết cô ta lại sắp dùng chiêu “khóc lóc om sòm”, càng cảm thấy phiền phức.


So với cô ta, Chiêm Nghi Quân đâu có phiền như thế.

Nếu không lấy cô ta, có lẽ bây giờ Chiêm Nghi Quân đã chọn anh ta.


“Cô còn muốn gây chuyện nữa thì chi bằng chúng ta ly hôn đi!” Trần Tranh không nhịn được nữa.


Đồng tử của Nam Tư Nhã co rút, anh… lại dễ dàng nói ra hai chữ “ly hôn” như vậy sao?


Cô ta hét lên: “Anh muốn ly hôn với tôi là vì muốn cưới Chiêm Nghi Quân đúng không?!”


“Cô đừng có vô lý!”


Nước mắt Nam Tư Nhã lưng tròng, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, cuối cùng cô ta cũng hạ quyết tâm.


Cô ta cắn răng, hít một hơi thật sâu: “Là lỗi của em, em không cố tình muốn quản anh, anh Tranh, anh đừng nhắc đến ly hôn được không? Anh muốn gì, em đều có thể giúp anh.”


Trần Tranh hừ lạnh: “Cô giúp được gì? Việc nhà họ Nam, cô không chen chân vào nổi.”


Cuộc hôn nhân liên kết giữa nhà họ Trần và nhà họ Nam, nhà họ Trần chẳng thu được bao nhiêu lợi ích, ngược lại nhà họ Nam lại thăng tiến liên tục trong năm nay, khiến nhà họ Trần nhìn mà đỏ mắt.


Vì vậy, Trần Quốc An đã nhiều lần mắng anh ta, nói anh ta suốt ngày chỉ lo lăng nhăng với phụ nữ, không bằng một con bé nhà quê như Nam Tang Ninh còn có năng lực hơn.


Trần Tranh tức nghẹn, nhưng cũng không dám cãi lại.


“Ai nói em không biết?” Nam Tư Nhã lập tức lên tiếng, “Lần trước nhà họ Lâm gây chuyện, sau đó nhà họ Bùi muốn bồi thường cho nhà họ Nam nên đã giới thiệu một dự án hợp tác cho họ.”


Ánh mắt Trần Tranh lóe lên: “Sao em biết?”


Kể từ sau khi hợp tác với nhà họ Bùi, quan hệ giữa hai nhà ngày càng khăng khít, đặc biệt là sau vụ rắc rối ở khách sạn lần trước, Nam Tang Ninh bị liên lụy vô cớ, nhà họ Bùi đền bù là chuyện đương nhiên.


“Tất nhiên là em biết,” Nam Tư Nhã hơi ngẩng cằm, “Lần trước em về nhà, tình cờ nghe được Nam Tang Ninh nói chuyện với ông nội trong thư phòng.”


“Thật sao?”


Dự án mà nhà họ Bùi giới thiệu, chắc chắn là lợi nhuận béo bở, đầu tư chắc thắng, mà nhà họ Trần thì hai năm nay liên tục làm ăn thua lỗ, rất cần một dự án hái ra tiền để hồi phục.


Nam Tư Nhã cắn môi: “Anh Tranh, anh vẫn muốn ly hôn với em sao?”


Trần Tranh nắm lấy tay cô ta: “Tư Nhã, lúc nãy anh chỉ nói trong cơn tức giận thôi, sao anh lại không hiểu hoàn cảnh của em chứ? Từ lúc Nam Tang Ninh quay về, cô ta liên tục bắt nạt em, giờ nhà họ Nam đã do cô ta nắm quyền. Em ly hôn với anh rồi quay về nhà họ Nam, em nghĩ em còn đường sống sao?”


Nam Tư Nhã nước mắt rưng rưng: “Anh cũng biết em không còn đường lui…”


“Là lỗi của anh, không nên nói những lời tổn thương em như vậy. Nhưng Tư Nhã, anh chưa từng thật sự muốn ly hôn với em. Chúng ta đã vất vả thế nào mới cưới được nhau, anh sao có thể buông tay? Sao nỡ để em quay về chịu đựng ánh mắt khinh miệt và sự hành hạ của con nhỏ đầy mưu mô Nam Tang Ninh đó?”


“Anh Tranh…”


“Tư Nhã!”


Hai người ôm chặt lấy nhau.


Nam Tư Nhã tựa vào n.g.ự.c anh, đôi mắt đẫm nước dần trở nên u ám và độc địa.


9 giờ sáng.


Tang Ninh bị chuông báo thức đánh thức.


Hôm nay là Chủ Nhật, nhưng công ty có việc nên cô vẫn phải dậy sớm đến công ty một chuyến.


Cô trở mình trên giường, đưa tay sang bên cạnh—chạm vào khoảng trống.


Cô lờ mờ mở mắt, phát hiện không có ai trên giường, dụi dụi mắt còn ngái ngủ rồi chống tay ngồi dậy, kéo chăn xuống giường.


Trong nhà sưởi rất ấm, cô đi dép lê rồi mở cửa bước ra, nghe thấy hình như trong bếp có tiếng động.


“Dì Trương?” cô gọi một tiếng.


Mới 9 giờ mà dì Trương đã đến rồi sao?


Cô đi đến bếp, thấy một bóng người cao lớn, mặc đồ ở nhà màu xám nhạt, đang đứng trước bếp, gương mặt điển trai ngày thường vốn lười biếng giờ lại đang cau mày.


Cô sững người: “Anh sao vậy?”


Anh quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng: “Không có gì, dì Trương còn chưa tới, anh nấu chút hoành thánh cho em ăn rồi hãy ra ngoài.”


Cô liếc nhìn nồi hoành thánh đang sôi sùng sục, nhất thời sững người kinh ngạc.


Đại thiếu gia này lại dậy sớm nấu hoành thánh cho cô ăn?


Anh đột nhiên trở nên ân cần khiến cô không biết phải phản ứng thế nào — ăn nhầm thuốc à?


“Anh dậy lúc nào vậy?” cô hỏi.


Anh đáp nhẹ nhàng: “Vừa mới, tiện tay nấu chút thôi.”


Anh liếc nhìn cô, khẽ hất cằm: “Đi rửa mặt đi, sắp ăn được rồi.”


Cô ngẩn ngơ gật đầu: “Ờ…”


Cô quay người định bước ra khỏi bếp, nhưng khi đi ngang qua thùng rác, ánh mắt vô tình liếc thấy—một thùng rác đầy ắp… hoành thánh?

Bình Luận (0)
Comment