Cô ngẩn ra trong chốc lát, rồi bước chân nhanh hơn đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, cô rửa mặt xong, bước vào phòng ăn, Hạ Tư Tự đã mang bát hoành thánh nhỏ ra bày lên bàn.
Anh ngồi bên bàn ăn, các khớp ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu ung dung như đang họp ở công ty:
“Rửa mặt xong rồi à? Lại đây ăn sáng đi.”
Cô đi tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh.
Anh đẩy bát và muỗng về phía cô, cô nhận lấy.
“Nếm thử đi.” Anh nói.
Tang Ninh cúi mắt, nhìn chằm chằm vào bát hoành thánh nhỏ, dùng muỗng múc nhẹ trong bát, trong đầu bỗng hiện lên đống… trong thùng rác lúc nãy.
Không biết bát này có ăn được không.
Cô cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, ngẩng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, anh nhìn cô chằm chằm:
“Sao còn chưa ăn?”
“…”
Cô nuốt nước bọt: “Ừm.”
Rồi múc một viên hoành thánh nhỏ, hít sâu một hơi, cho vào miệng.
“Thế nào?” Anh hỏi rất thản nhiên.
Cô gật đầu: “Cũng được.”
Là chín rồi.
Anh hơi nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này: “Cũng được là sao?”
Anh nấu gần hai tiếng mới ra được bát này đấy.
Cô thành thật nói: “Chỉ là hơi nhạt một chút.”
Anh hơi dừng lại, mấy nồi trước nêm quá tay, lần này anh không dám cho nhiều gia vị.
Anh thản nhiên nói: “Ăn nhạt một chút tốt cho sức khỏe, không thì ngấy lắm.”
“…”
Nể tình anh dậy sớm nấu bữa sáng cho cô, cô cũng không so đo nữa.
Tang Ninh gật đầu, lại múc thêm một viên hoành thánh nhỏ bỏ vào miệng.
Khóe môi anh hơi cong lên.
Tang Ninh chợt nhớ ra gì đó: “Anh gọi điện cho em à?”
Tối qua điện thoại cô để quên trong phòng khách, vừa rồi rửa mặt xong mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ anh.
Anh thản nhiên nói: “À, bấm nhầm thôi.”
Tang Ninh chớp chớp mắt, thật không?
Anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào bát hoành thánh: “Sao lại không ăn nữa?”
Tang Ninh nhìn bát hoành thánh nhạt nhẽo vô vị, dùng muỗng khuấy nhẹ: “Hình như em hơi no rồi.”
“Mới ăn có hai viên mà đã no?”
Anh nhìn cô, giọng điệu nghiêm túc: “Nam Tang Ninh, lãng phí lương thực là điều đáng xấu hổ.”
Tang Ninh: “…”
Anh cũng nói được câu đó à?
Thôi bỏ đi, nể tình anh dậy từ sáng sớm nấu cả đống hoành thánh, cô cũng miễn cưỡng giữ thể diện cho anh vậy.
Cô lại múc thêm một viên, cho vào miệng.
Thấy cô ăn vui vẻ, tâm trạng anh cũng tốt lên không ít, buổi sáng vất vả này xem ra cũng đáng giá.
Dỗ cô vui vẻ, cũng không khó lắm.
—
Mười giờ sáng, Tang Ninh đến công ty.
“Phía nhà họ Trần không hài lòng lắm với phương án hợp tác mà chúng ta giới thiệu, bên công ty đối tác đã hẹn gặp từ hôm qua mà nhà họ Trần không xuất hiện.” Từ Diên báo cáo tình hình với cô.
Tang Ninh không bất ngờ: “Nhà họ Trần tham vọng lớn, mấy công ty nhỏ như vậy họ không để vào mắt cũng là điều dễ hiểu.”
“Dù sao cũng là công ty con của Hưng Hoằng, cũng là sản nghiệp nhà họ Bùi.”
“Chỉ là chuỗi ngành phía dưới thôi, người nhà họ Bùi còn chẳng đích thân quản lý, nhà họ Trần đương nhiên không coi trọng. Họ đâu thực sự muốn hợp tác thương mại? Họ muốn trèo cao thôi.” Tang Ninh khẽ nhếch môi, giọng mang theo vài phần mỉa mai.
Tình hình nhà họ Trần cô rõ hơn ai hết, hai năm gần đây liên tục thua lỗ, giờ thì nóng lòng không chịu được, không còn tâm trí làm ăn tử tế, chỉ muốn một bước lên mây, kiếm mẻ to.
Càng nóng vội, càng dễ bị che mắt. Cô thì rất kiên nhẫn.
Tang Ninh lạnh nhạt nói: “Họ không muốn hợp tác thì thôi, vụ này chúng ta nhận.”
“Rõ.”
“Ngô tổng bên công ty Luân Gia đã hẹn ăn trưa nay.” Từ Diên nói.
Tang Ninh nhướn mày: “Được.”
Buổi trưa, Tang Ninh đến một nhà hàng cao cấp để gặp mặt Ngô tổng của công ty Luân Gia, đích thân bàn bạc chuyện hợp tác.
Cô bước vào, ánh mắt lướt qua bên trong một lượt rồi thu về, đi đến gian phòng nhỏ được ngăn cách bởi một tấm bình phong.
Tang Ninh niềm nở chào hỏi: “Ngô tổng.”
“Tiểu Nam tổng.” Ngô tổng mỉm cười gật đầu.
Kỷ Nghiên cũng có mặt, còn tự tay rót trà cho ông: “Chú Ngô nhiều năm không về nước, vẫn luôn kinh doanh ở nước ngoài. Lần này về nói là làm một dự án lớn. Tang Ninh, cậu có cơ hội hợp tác với chú Ngô, nhất định phải trân trọng.”
Tang Ninh chân thành gật đầu: “Đó là điều đương nhiên. Nếu không nhờ nhà họ Bùi giới thiệu, nhà họ Nam chúng tôi cũng không có cửa tiếp cận dự án của Ngô tổng. Cảm ơn ông đã cho cơ hội.”
Ngô tổng xua tay: “Tiểu Nam tổng khách sáo rồi, tôi và nhà họ Bùi là thế giao, đã là người nhà họ Bùi nhắc đến thì chuyện nhỏ này tôi nể mặt cũng chẳng sao.”
Kỷ Nghiên giả vờ ngạc nhiên: “Ai da, chuyện này mà gọi là chuyện nhỏ sao? Dự án lớn như vậy, lời chắc chắn không lỗ, năng lực của chú Ngô, ai mà không biết chứ!”
Ngô tổng bật cười: “Thì cũng nhờ tôi có người chống lưng thôi.”
Tang Ninh cảm kích nói: “Cảm ơn ông đã tạo điều kiện!”
Lúc này, ở tầng hai, một nhân viên phục vụ vội vàng chạy lên, khẽ báo cáo với người đàn ông đang đứng bên lan can.
Mắt Trần Tranh lập tức sáng rực lên. Quả nhiên! Nhà họ Bùi đã dành tài nguyên tốt như vậy cho nhà họ Nam!
Vậy mà nhà họ Nam lại giấu giếm, chỉ đưa cho anh ta một cái công ty nhỏ bé chẳng ra gì để hợp tác!
Trong mắt Trần Tranh hiện rõ vẻ tham lam. Nếu có thể giành được miếng bánh béo bở này từ miệng nhà họ Nam, thì nhà họ Trần chẳng phải lập tức sẽ bước lên một tầm cao mới sao!
Nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ vào phòng Tang Ninh rót trà.
Anh hạ giọng nói: “Tiểu Trần Tổng đã rời đi rồi.”
Chân mày Tang Ninh hơi nhướng, nhìn sang Kỷ Nghiên, cô ấy lấy ra một xấp tiền từ túi, đưa cho Ngô tổng: “Đây là thù lao, nhớ diễn cho đẹp vào. Sau khi xong việc sẽ có thêm phần nữa.”
Ngô tổng vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn Kỷ tiểu thư, cảm ơn Tiểu Nam tổng!”
Rồi nhanh chóng rời đi.
Kỷ Nghiên lập tức ngồi sát vào bên Tang Ninh, cười đến không khép miệng: “Tớ nói Trần Tranh không ngờ lại tin thật à? Cậu bày ra cái công ty ma thế này, chẳng phải là đang đào hố chôn nhà họ Trần sao!”
Tang Ninh dùng ngón tay vuốt nhẹ thành tách trà, khóe môi nhếch lên: “Sao anh ta lại không tin được? Nam Tư Nhã không còn đường lui, anh ta còn hiểu rõ hơn ai hết, cô ta dám nói dối à?”
“Thêm chút lửa nữa, nhà họ Trần chẳng mấy mà toi đời!” Kỷ Nghiên đầy hưng phấn.
“Cứ từ từ, không cần vội.” Tang Ninh nhấc tách trà lên, thong thả uống một ngụm.
Cô có thừa sự kiên nhẫn.
Kỷ Nghiên tặc lưỡi lắc đầu: “Tớ nói sao cậu đối với cô em gái giả kia lại nhân từ đến vậy, để cô ta nhảy nhót tới tận bây giờ. Không ngờ là cậu sớm đã có nước cờ dự phòng.”
Tang Ninh lắc đầu: “Thật hay giả, cô ta cũng mang họ Nam, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Chi bằng lợi dụng cho hết giá trị.”
“Cũng đúng! Lần này hạ được nhà họ Trần, chắc cậu cũng sắp được thảnh thơi rồi nhỉ?” Kỷ Nghiên hỏi vu vơ.
“Chắc là vậy.”
“Thế cậu có kế hoạch gì chưa?”
Tang Ninh hơi khựng lại, kế hoạch gì à?
Lúc này, điện thoại để trên bàn của cô chợt vang lên.
Màn hình sáng lên, hiện dòng chữ [Bánh ngọt ba phần đường].
Kỷ Nghiên sững người, cái gì mà bánh ngọt?
Tang Ninh lập tức cầm điện thoại lên, đưa ra xa một chút, bấm giảm âm lượng, sau đó mới bấm nghe: “A lô?”
Giọng nam trầm thấp truyền vào tai cô: “Tối có về ăn cơm không?”
“Chắc là có.” Giọng cô hơi dè dặt.
“Ừ, vậy anh đến đón em?”
“Không cần, em tự về.”
“Ừ.”
“Vậy em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Tang Ninh cúp máy, quay đầu liền đụng phải ánh mắt dò xét của Kỷ Nghiên.
Chân mày cô giật nhẹ, cố tỏ ra bình tĩnh: “Sao thế?”
Kỷ Nghiên nhìn cô chằm chằm: “Cậu đang yêu đấy à?”
Tang Ninh điềm nhiên đáp: “Không có.”
“Thế ai là bánh ngọt?”
“Một người bạn.”
“Cậu ghi chú tớ là Tiểu Nghiên, tại sao tớ không phải là bánh ngọt? Đừng nói với tớ là người đó bán bánh thật đấy.”
Cái tên gọi ngọt ngào vậy mà cô ấy cũng không có!
“…”
Kỷ Nghiên bất ngờ ghé sát lại: “Ninh Ninh, cậu biết dạo gần đây tớ phát hiện gì không?”
“Gì thế?” Tang Ninh chớp mắt.
“Khi cậu nói dối, cậu cực kỳ bình tĩnh.” Như khi diễn với Ngô tổng lúc nãy.
“…”
Kỷ Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nghiêm túc, giọng khẳng định:
“Cậu lén sau lưng tớ đi tìm đàn ông rồi!”