Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến

Chương 162

Tang Ninh sững sờ một lúc, nhìn vào đôi mắt giận dữ của Kỷ Nghiên, đột nhiên không thể thốt ra lời chống chế nào.


“Có phải cậu lén sau lưng tớ quen đàn ông rồi không?!”


Tang Ninh nuốt nước bọt, gật đầu: “Phải.”


Kỷ Nghiên trừng mắt: “Cậu lại còn không nói với tớ?! Nam Tang Ninh! Tớ có còn là bạn thân nhất của cậu không hả?!”


Tang Ninh nắm lấy tay cô ấy: “Tiểu Nghiên, nghe tớ nói đã, tớ không cố ý giấu cậu đâu, bọn tớ mới bắt đầu thôi, tình cảm chưa ổn định, tớ định chờ sau này khi ổn rồi mới công khai.”


“Thế tớ cũng như người ngoài chắc?! Cậu không nói với người khác thì thôi, mà còn không nói với tớ!” Kỷ Nghiên tức giận vô cùng.


“Tớ sợ chuyện bị lan ra ngoài…”


Kỷ Nghiên chống nạnh: “Lẽ nào tớ lại đi khua môi múa mép với thiên hạ chắc?!”


Tang Ninh nhìn cô ấy, ánh mắt trầm lặng, như đang hỏi: Cậu thật sự sẽ không à?


Kỷ Nghiên bị ánh mắt ấy làm cho chột dạ, lại cố gồng lên: “Tớ đâu có cái miệng to thế!”


Tang Ninh nắm tay cô ấy: “Tiểu Nghiên, cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tớ rồi đấy, toàn là những người không dễ đối phó, tớ không thể bước sai một bước nào, nên phải cực kỳ cẩn trọng.”


Kỷ Nghiên cũng cau mày lại, nhớ tới đám người trong nhà cô ấy, quả thực Tang Ninh không dễ dàng gì.


Cô hừ nhẹ một tiếng, rồi cũng không tức nổi nữa: “Thế bao giờ cậu mới cho tớ gặp bạn trai cậu?”


Tang Ninh hơi chần chừ.


Kỷ Nghiên nghiêm túc: “Cậu vừa từ trên núi xuống, đàn ông ngoài kia lắm trò lắm chiêu, tớ sợ cậu bị lừa!”


Tang Ninh suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Anh ấy sẽ không đâu.”


Kỷ Nghiên trợn mắt: “Não yêu vào rồi ai mà chẳng nói thế! Cậu hết thuốc chữa rồi!”


“…”


Kỷ Nghiên như chợt nhớ ra gì đó, vội hỏi: “Có phải là Bùi Tùng Hàn không?!”


Tang Ninh hơi sững người, lắc đầu: “Tất nhiên là không phải.”


“Thôi được rồi, là tớ nghĩ nhiều.” Giọng Kỷ Nghiên có phần tiếc nuối, “Hôm đó chuyện khách sạn bị lộ, Bùi Tùng Hàn hết sức giúp cậu giải thích rõ ràng, tớ còn tưởng hai người có cảm tình với nhau rồi cơ.”


Tang Ninh lắc đầu: “Tiểu Bùi tổng từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng không có liên quan gì với tớ.”


Kỷ Nghiên xoa cằm suy nghĩ một lúc, nếu không phải là Bùi Tùng Hàn, thì chắc là người ngoài giới cô ấy không quen?


Cô ấy cũng nghĩ không ra còn ai nữa.


“Cậu không nói thì thôi, nhưng tớ phải nhắc cậu, tuyệt đối đừng tin lời ngon ngọt của đàn ông! Yêu đương thì được, nhưng nếu vì thế mà bị tổn thương thì thật không đáng!” Kỷ Nghiên căn dặn.


“Hả?” Tang Ninh khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Biết rồi.”


Kỷ Nghiên cau mày, trong mắt lộ rõ sự lo lắng, hai tay nâng lấy mặt cô: “Tớ thật sự không yên tâm chút nào, cậu đơn thuần thế, lỡ bị lừa thì làm sao.”


Tang Ninh: “…”


Tang Ninh nghiêm túc nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không đâu.”


“Nếu bị bắt nạt thì nhất định phải nói với tớ! Tớ sẽ giúp cậu dạy dỗ anh ta!” Giọng Kỷ Nghiên đầy phẫn nộ.


Tang Ninh mỉm cười, nắm tay cô ấy lắc lắc: “Tiểu Nghiên, cậu là tốt nhất.”


Kỷ Nghiên hừ nhẹ một tiếng.


Tang Ninh trầm ngâm: “Hiện giờ quan trọng nhất vẫn là nhà họ Trần.”


Kỷ Nghiên lập tức chuyển đề tài: “Đúng đúng đúng! Trần Tranh mấy hôm nay nhất định sẽ nóng lòng liên hệ với công ty Luân Gia! Ngô tổng bên đó tớ đã dặn dò kỹ rồi, chắc chắn không để lộ sơ hở!”


Tang Ninh hơi nhướng mày: “Vậy thì, tớ cứ chờ thêm chút nữa.”



Trong vài ngày sau đó, Tang Ninh và Ngô tổng liên lạc khá chặt chẽ, vài lần đích thân bàn bạc, đồng thời thống nhất chi tiết hợp tác.


Ba ngày sau, trong buổi tiệc gia đình nhà họ Nam, Tang Ninh về nhà ăn cơm tối, Nam Tư Nhã cũng có mặt.


Tình trạng của Nam Tư Nhã đã khá hơn rất nhiều.


“Dạo này con với Trần Tranh có hòa thuận hơn chưa?” Ôn Mỹ Linh quan tâm hỏi.


Nam Tư Nhã nhếch môi cười: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”


Ôn Mỹ Linh gật đầu hài lòng: “Vậy là tốt rồi, chuyện trước đây thì để nó qua đi, hai con phải sống cho tốt, đừng để những chuyện vặt vãnh làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, con phải nghe lời chị con, cư xử hiền lành đoan trang thì nhà họ Trần mới nể trọng con.”


Nam Tư Nhã nhìn Tang Ninh, tay cầm đũa siết chặt lại.


Ông cụ Nam gật đầu hài lòng: “Lần này nếu mọi chuyện được giải quyết thì tốt quá, nếu làm căng với nhà họ Trần thì cũng chẳng có lợi gì, dù sao hợp tác vẫn đang tiếp diễn, Tang Ninh, việc hợp tác không có vấn đề gì chứ?”


Tang Ninh mỉm cười: “Không đâu ạ, ông yên tâm, mọi thứ vẫn bình thường.”


Ánh mắt của Tang Ninh lạnh nhạt lướt qua Nam Tư Nhã, không chút gợn sóng.


Sau bữa ăn, ông cụ đặc biệt gọi Tang Ninh vào bàn chuyện, đến chín giờ tối, cô chuẩn bị rời khỏi nhà họ Nam.


Cô không muốn qua đêm ở đó.


Vừa bước ra khỏi cổng lớn, đang định lên xe rời đi, thì sau lưng bất ngờ có người gọi: “Nam Tang Ninh.”


Cô khựng lại một chút, quay đầu nhìn Nam Tư Nhã, giọng nói lạnh tanh: “Có chuyện gì?”


Nam Tư Nhã cứng nhắc bước đến gần, hai tay nắm chặt, buông thõng bên tà váy.


“Chuyện cô hứa với tôi, cô chắc chắn làm được chứ?”


“Dĩ nhiên.”


“Cô lấy gì đảm bảo?”


Tang Ninh khẽ cong môi, mang theo chút lạnh lẽo: “Nam Tư Nhã, bây giờ cô không có tư cách để mặc cả với tôi.”


“Cô!”


“Tôi chỉ cho cô một con đường sống, đi hay không là do cô quyết định, không đi cũng được.”


Tang Ninh dừng lại một chút, môi cong lên, giọng nói bình thản như d.a.o cứa tim: “Về tiếp tục làm một người vợ dịu dàng đoan trang vô dụng trong nhà họ Trần đi.”


Sắc mặt Nam Tư Nhã lập tức trắng bệch, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.


Tang Ninh quay người lên xe, rời đi.


Nam Tư Nhã mặt mày tái nhợt, đứng bất động.


Tài xế tiến đến hỏi han: “Thiếu phu nhân, có cần về nhà không ạ?”


Nam Tư Nhã cuối cùng cũng hoàn hồn — đúng vậy, cô ta phải về. Không về nhà họ Trần làm thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ về nhà họ Nam làm cô con gái giả bị mọi người khinh bỉ sao?


Cô mở cửa xe, lên xe.


Nửa tiếng sau, Nam Tư Nhã quay lại nhà họ Trần.


“Em về rồi à? Sao rồi?” Trần Tranh hiếm khi đợi cô ở nhà, vừa thấy cô về liền sốt ruột bước ra đón.


Nam Tư Nhã lấy điện thoại, đưa cho anh ta: “Lúc Nam Tang Ninh và ông nội vào thư phòng bàn chuyện, em lén chụp lại tài liệu trong túi của cô ta. Đây là đề án và báo cáo hợp tác giữa tập đoàn Nam thị và công ty Luân Gia, đều là tài liệu mật. Có hai bản này, anh không chỉ dễ dàng áp chế báo giá của Nam thị, mà còn có thể trực tiếp dùng kế hoạch của họ.”


Mắt Trần Tranh lập tức sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào từng tấm ảnh chụp tài liệu trong điện thoại, cảm thấy m.á.u sôi sục.


Lần này, anh ta rốt cuộc cũng có thể nắm chắc một vụ làm ăn lời to không lỗ rồi!



Nhà cũ của nhà họ Hạ.


“Tam thiếu gia về rồi!” Người hầu vui vẻ báo.


Hạ Tư Tự xuống xe, đẩy cửa bước vào, trong nhà hiếm khi đông vui thế này.


“Còn biết đường về à? Con xem bao lâu rồi không về?” Bà cụ Hạ trách yêu.


“Công việc bận rộn ạ.”


Bà cụ thở dài, không buồn nói nữa — bận gì mà bận, trước đây khi Tang Ninh còn thường đến chơi, rảnh rỗi như chó ấy.


“Ba con, anh cả và anh hai đều đã về, vài hôm nữa là Tết, con cũng không chịu về nhà ở vài hôm.” Bà cụ Hạ lẩm bẩm.


Hạ Tư Tự giọng uể oải: “Con mà về, lỡ chọc ba tức bỏ nhà đi thì Tết này còn yên ổn gì nữa?”


“Cái thằng nhãi này!” Bà cụ Hạ không nhịn được mắng anh.


Hạ Vạn Quân ngồi trên ghế sofa, thấy Hạ Tư Tự bước vào thì mặt trầm xuống: “Con còn biết quay về à? Ba thấy con chẳng còn coi cái nhà này ra gì nữa!”


Hạ Tư Tự lười biếng đáp: “Làm sao được chứ, con đặc biệt quay về để sum họp với ba đây mà.”


Hạ Vạn Quân bị câu đó chặn họng, thằng con bất hiếu này bỗng dưng lại biết nói tử tế, khiến ông không quen nổi.


Hạ Cẩn Hành cười đầy ẩn ý: “Sắp Tết rồi, A Tự cũng trưởng thành hơn rồi.”


Hạ Tư Tự liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt, lười phản ứng, giả vờ không nghe thấy hàm ý trong lời anh ta nói.


Hạ Vạn Quân lại nghiêm giọng hỏi: “Anh hai con sắp định xong việc cưới xin rồi, lần trước con nói năm sau kết hôn, giờ đã sang năm mới rồi, con định đến bao giờ mới lấy vợ hả?”

Bình Luận (0)
Comment