Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 15

Thực ra, năm đó Tạ Nhuận cũng không phải đột nhiên xông vào hậu hoa viên, ngược lại, hắn ta vẫn luôn đợi ở trong phía sau khu vườn đó.

Thậm chí, chính Tần Quyền cùng Tống Ngọc mới là những người xông vào lãnh địa của hắn.

Vẫn còn nhớ rõ năm đó, hắn vừa mới giành được tất cả các giải thưởng lớn ở nước ngoài, lòng đầy tự mãn và kiêu ngạo. Nhìn ai cũng chẳng coi ra gì.

Nhưng trong lúc bận rộn nhất, hắn lại bị Tạ lão gia tử gọi về gấp, đối phương nói muốn hắn tham gia một buổi lễ đính hôn gì đó, còn dặn đi dặn lại rằng đó là người mà Tạ gia không thể đắc tội được.

"Đến đó, nhất định phải thận trọng, người tham gia lễ đính hôn lần này là người thừa kế hiện tại của gia tộc Tần gia, không phải dạng vừa đâu. Cô nhi quả phụ, có thể từ môi trường đó mà đi đến vị trí ngày hôm nay, lại giữ được vị trí vững vàng như thế, khả năng cùng tâm cơ của người đó, có thể thấy được một chút."

Lúc đó, Tạ Nhuận nghe mà vẻ mặt đầy không kiên nhẫn.

Cái gì mà người thừa kế gia tộc Tần gia? Đã sống đến thế kỷ này mà vẫn làm mấy trò này à?

Với bối cảnh của Tạ gia bọn họ, từ trước đến giờ có khi nào phải sợ ai đâu? Không nói đến nước ngoài, chí ít ở  trong nước, bọn họ muốn đi đâu mà không được, chưa từng nghe nói phải nhường nhịn một thằng nhóc con như vậy!

Ngay lúc đó, trong lòng hắn đã bắt đầu không phục.

Rốt cuộc là nhân vật lợi hại như thế nào mà lại khiến Tạ lão gia tử đánh giá cao như vậy?

Hắn ta mang theo chút nghi ngờ, đi đến Tần gia. Khi nhìn thấy các khách mời đứng ở cửa, đều là những người trong giới thượng lưu danh giá, hắn ta mới nhận ra bối cảnh của Tần gia thật sự không phải là gia thế bình thường.

Cuối cùng hắn mới hiểu được, cái gọi là quý tộc bẩm sinh cùng gia tộc tài phiệt là như thế nào.

Nếu nói sự khác biệt giữa người bình thường cùng gia tộc hào môn là giữa 0 và 1, thì mối quan hệ giữa hào môn và gia tộc tài phiệt, giữa chúng không chỉ là một vực sâu mà còn là một khoảng cách không thể lấp đầy.

Trong bữa tiệc, không ít người đang nhiệt tình bàn tán về hai nhân vật chính trong buổi tối hôm đó.

"Nghe nói, người kết hôn lần này với người thừa kế gia tộc Tần gia là một cô dâu nuôi từ nhỏ, từ bé đã được nuôi dưỡng ở bên cạnh."

"Ôi chao, không trách được, tôi cứ nghĩ sao mà anh ta bảo vệ cậu ấy như bảo vệ con trai vậy, nhìn thêm mấy lần cũng không được."

"Vậy thì đã làm sao? Dù sao đi nữa, cũng chỉ là đàn ông, gia tộc Tần sớm muộn gì cũng cần có người thừa kế. Tôi thấy chuyện hôn sự lần này chắc không suôn sẻ đâu, không thấy sắc mặt của mẹ Tần khó coi lắm sao?"

Tạ Nhuận cầm ly rượu, đứng bên cạnh nghe một chút rồi không còn hứng thú nữa.

Hừ, hôn nhân của người giàu có, có gì gọi là tình yêu thật sự đâu?

Dù không hiểu rõ về người thừa kế gia tộc Tần gia, Tạ Nhuận cũng có thể đoán ra được, hôn sự này chắc chắn không đơn giản, mà đằng sau đó là những cân nhắc và lợi ích phức tạp.

Ngay cả khi một bên có vẻ yếu thế và thấp kém, thì bọn họ cũng chưa chắc không nắm giữ những quân bài đủ mạnh để khiến gia tộc Tần phải nhún nhường.

Làm gì có chuyện bình thường, với những người như bọn họ, trong lòng chỉ có mục đích và lợi ích mà thôi.

Sau khi giao tiếp qua loa, làm quen vài khuôn mặt, hắn ta cho rằng mục đích của mình đã đạt được, liền cầm điếu thuốc đi ra hậu hoa viên để tránh gió.

Còn chưa kịp hút xong một điếu thuốc, hắn đã nghe thấy tiếng hai đôi chân vội vã tiến lại gần, đang tranh cãi một cách kích động.

Tạ Nhuận muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã còn không kịp.

"Tần Quyền! Anh có ý gì? Chúng ta đã thỏa thuận là vợ chồng giả mà, anh có quyền gì mà can thiệp vào việc tôi kết bạn với ai?"

"Tôi đã nói rồi, nếu em muốn có danh phận Tần phu nhân, thì sau khi kết hôn, em chỉ được là vợ của tôi mà thôi."

"Tôi nói muốn làm Tần phu nhân khi nào vậy? Là anh nói, nếu tôi muốn ngủ với anh, thì phải kết hôn, nhưng kết hôn rồi, anh lại nhất quyết không muốn đụng đến tôi."

"Đó là vì em không yêu tôi."

"A a a, ai bảo là ngủ với nhau thì nhất định phải yêu nhau chứ? Anh đúng là đồ cổ hủ, tôi chịu hết nổi anh rồi!"

......

Nghe thấy cuộc cãi vã của hai người, Tạ Nhuận nhịn không được có chút buồn cười.

Hắn đương nhiên biết người tên Tần Quyền này chính là người thừa kế gia tộc Tần gia, người kế tiếp sẽ kế thừa vị trí gia chủ, nhưng lại không ngờ rằng anh ta lại bảo thủ như vậy trong chuyện riêng tư.

Thậm chí còn ép người vợ mới cưới phải tức giận đến mức này, nghe qua, quả thật là một người thú vị.

Tạ Nhuận không nhịn được thò đầu ra để nhìn xem hai người này trông như thế nào.

Nhưng đối diện một loạt tiếng xào xạc vang lên, giọng nói bị hạ thấp không biết đang tranh cãi điều gì, rồi hắn ta thấy Tần Quyền, người luôn lạnh lùng và xa cách đột nhiên nổi giận, trực tiếp đè "tân phu nhân" vào tường, mạnh mẽ hôn lên môi.

"Ưm...... "

Cậu thiếu niên nhỏ cuối cùng cũng phải trả giá cho những hành động hung hăng của mình.

Dưới ánh trăng, Tạ Nhuận nhìn thấy rõ ràng cậu thiếu niên bị áp chế kia.

Đối phương toàn thân run rẩy, như thể không hề ngờ tới tình huống này sẽ phát triển như vậy, chỉ có thể qua những cơn giãy giụa yếu ớt để biểu đạt sự cầu xin, nhưng đổi lấy lại là những hình phạt còn dữ dội hơn nữa.

Cúc áo sơ mi bị xé rách, rơi xuống.

Dưới tường hoa, trong ánh trăng, đối phương bị hôn đến đôi mắt đẫm lệ, mờ mịt như một tiểu yêu tinh của màn đêm.

Tạ Nhuận ngây người nhìn, mắt hắn ta vô thức mở to ra.

Cho đến khi điếu thuốc cháy rụi làm bỏng ngón tay, hắn mới chợt tỉnh lại, nhận ra mình vừa làm gì, hành động vừa rồi thật sự quá vô lễ và ngông cuồng.

Đường đường là công tử Tạ gia, một nhà vô địch về giải thưởng, vậy mà lại có phản ứng khi thấy một người đàn ông bị một người đàn ông khác hôn!

Tạ Nhuận không thể nhịn được phát ra một tiếng động, làm gián đoạn khoảnh khắc thân mật của hai người.

Thiếu niên ngay lập tức bị buông ra, nhưng ngay khi bị thả, lại bị người thừa kế gia tộc Tần gia dùng chiếc áo khoác đã cởi ra phủ lên người, không còn một chút "xuân sắc" nào lộ ra ngoài.

Người đàn ông cao lớn như một con gấu nâu chắn ngang ở trước mặt thiếu niên, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ không hài lòng nhìn về phía Tạ Nhuận. Trong đôi mắt anh ta vẫn còn sót lại chút bản năng hoang dã của một con thú săn mồi vừa bị cắt đứt bữa ăn, vẻ mặt đầy sự không vui.

Sau bữa tiệc, ánh nhìn thoáng qua đó đã mang lại cho Tạ Nhuận một hình phạt nghiêm trọng.

Nhiều thương vụ của Tạ gia bị cướp đi, không phải là bị chèn ép, mà giống như một lời cảnh cáo.

Tạ Nhuận biết, chỉ có thể là người đàn ông kia ra tay. Không còn cách nào khác, hắn ta đành phải theo sự chỉ dẫn của Tạ lão gia tử, đi theo đến xin lỗi và cầu xin sự tha thứ từ mẹ Tần.

Ai ngờ, đối phương lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, rồi lộ ra một nụ cười như có điều suy nghĩ.

Sau đó, hắn không còn gặp lại "tân phu nhân" của gia tộc Tần gia nữa.

Chỉ nghe nói từ sau đám cưới, không biết vì lý do gì, đối phương bị mẹ Tần cấm ra ngoài, không được phép tự do ra khỏi nhà.

Hắn ta đã cố gắng tìm hiểu bằng mọi cách, nhưng vẫn không biết người kia rốt cuộc tên là gì.

Dường như mọi thông tin về đối phương đều được cố ý giấu kín, mọi người chỉ biết rằng người thừa kế gia tộc Tần đã kết hôn, đó là một thiếu niên, nhưng cậu tên gì, thân thế như thế nào, thì chẳng ai biết.

Rồi sau đó, lại có tin đồn nói rằng Tần Quyền đã ly hôn.

Mẹ Tần đưa cho hắn ta một tấm thiệp mời, là lời mời tham gia một chương trình truyền hình về tình yêu.

"Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì, trong vòng một tháng, khiến Tống Ngọc yêu cậu, rồi trước mặt hàng triệu khán giả, vứt bỏ cậu ta một cách tàn nhẫn, làm nhục cậu ta. Nếu làm được, tôi sẽ giúp Tạ gia thăng tiến một bước. Cậu thấy như thế nào?"

Trời biết, khi nghe được lời đề nghị này, Tạ Nhuận phải kiềm chế đến mức nào mới không để lộ ra sự hưng phấn đang trào dâng trong lòng.

Tống Ngọc.

Hóa ra đây là tên của cậu thiếu niên kia.

Hắn ta gần như lập tức nhận ra đối phương.

Mà mẹ Tần, đã khéo léo tạo cơ hội để hắn tiếp cận một cách quang minh chính đại.

Tạ Nhuận lập tức đồng ý ngay, để đạt được mục đích này, hắn không ngần ngại từ bỏ tất cả các dự án điện ảnh và chương trình truyền hình đã ký kết, công ty quản lý hoàn toàn không hiểu ý định của hắn.

Đừng nói đến công ty quản lý, ngay cả Tạ lão gia tử cũng không thể lý giải được.

Nhưng hắn không cần bọn họ phải hiểu, giống như con thiêu thân lao vào lửa, hắn cuối cùng cũng có được một cơ hội công bằng.

Cơ hội công bằng... để đưa đối phương vào dưới đôi cánh của mình, không để bất kể người nào có thể nhìn thấy hay chạm vào nữa.

Ánh mắt của Tạ Nhuận nóng bỏng nhìn người trước mặt, trong đôi mắt tràn ngập sự tham lam, như thể muốn ngay lập tức nuốt chửng lấy Tống Ngọc.

Nhưng vì sợ làm đối phương hoảng sợ, hắn cuối cùng vẫn nhượng bộ một bước, khôi phục lại vẻ ngoài tao nhã và lịch sự.

"Đây là chương trình tình yêu thực tế, dù trước đây chúng ta đã gặp nhau vì lý do khác, nhưng hôm nay, chúng ta chỉ có hai vai trò, người theo đuổi và người bị theo đuổi. Tôi tự nhận, tôi không vi phạm quy tắc."

Hắn ta cười nói.

Cũng là đàn ông, nhìn thấy biểu cảm này, Tống Ngọc làm sao không hiểu gì nữa?

Lập tức liền nhận ra, có lẽ đối phương đã nhìn trúng gương mặt của mình.

"Xin lỗi, chúng ta chắc cùng một kiểu đi?" Tống Ngọc nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh.

"Tôi chỉ làm công, nếu anh có thể bò xuống nằm dưới, tôi cũng có thể thử."

Lời nói gần như khiêu khích này lại khiến Tạ Nhuận càng thêm sinh ra hứng thú.

Hắn ta cười một cách tàn nhẫn, ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng thì thầm: "Yên tâm, đến cuối cùng, tôi nhất định sẽ làm cho cậu hiểu ra, ai mới là người thực sự phải nằm xuống dưới người kia."

Tống Ngọc liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn tức giận.

Lúc nào cũng là cậu trêu chọc người khác, đây là lần đầu tiên có người dám trêu chọc lại cậu.

Đương nhiên, ngoại trừ Tần Quyền, nhưng thằng nhóc này nghĩ mình là ai chứ? Hắn tưởng cậu sẽ thèm quan tâm sao?

Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Được thôi, thử thì thử, tôi cũng rất tò mò, anh cái vị được gọi là "đệ phu" này, rốt cuộc có trò gì hay ho."

(*)Đệ phu: có thể hiểu là em vợ/em rể.

Nói xong, Tống Ngọc mỉm cười, một chân mạnh mẽ đá vào bắp chân của Tạ Nhuận, khiến hắn ta không kịp phòng bị mà bị đá ngã xuống, nửa quỳ trên mặt đất.

Nhưng dù Tống Ngọc quay người bước ra khỏi cửa, khi Tạ Nhuận ngẩng đầu lên, vẫn là ánh mắt kiên quyết không thể lay chuyển, ánh nhìn đầy vẻ chiếm hữu mãnh liệt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment