Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 16

Một cuộc trò chuyện thẳng thắn, có thể coi như đã hoàn toàn nói rõ trước mặt kẻ mù.

Cảm giác của Tống Ngọc về Tạ Nhuận không những không tốt lên, mà còn trở nên càng thêm phòng bị hơn vài phần. Chẳng cần nói đến việc lại gần như tối hôm qua khi mượn phòng tắm, chỉ riêng việc đưa một chiếc dĩa, cậu cũng thà tự làm lấy còn hơn để Tạ Nhuận giúp đỡ.

Những vị khách mời tự nhiên nhận ra sự rạn nứt giữa hai người bọn họ, nhìn nhau ngẩn ngơ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngược lại, trong lòng Tạ Nhuận lại vui mừng, thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã có hành động "mạo hiểm một lần, sống còn sau đó" để vạch trần mọi chuyện.

Dù sao, sự phòng bị chính là dấu hiệu của cơ hội.

Những gì hắn ta muốn, từ trước đến nay chưa bao giờ là sự khách sáo và giả vờ của Tống Ngọc trên chương trình, mà là khiến đối phương thực sự nhận ra rằng, hắn ta khác biệt với những khách mời khác, là một người theo đuổi mạnh mẽ, hơn nữa là một thợ săn thực thụ đã xâm nhập vào chiến trường săn bắn!

Hắn ta không tiếp tục tấn công hay liên tục thách thức thần kinh của Tống Ngọc.

Ngược lại, sau lần thẳng thắn này, hắn ta lại trở về với vẻ ngoài dịu dàng và xa cách vốn có, nho nhã lễ độ, một lần nữa lui lại vào phạm vi của một khách mời bình thường.

Trong khi đó, nhóm của Từ Tinh Huy ở bên cạnh, ánh mắt của bọn họ dường như đã gần bốc lên một ngọn lửa, giống như nếu Tống Ngọc có một chai xăng trong tay, có thể tự bốc cháy bất cứ lúc nào.

Từ Tinh Huy tìm đủ mọi loại cơ hội, muốn trò chuyện nghiêm túc với Tạ Nhuận, hỏi anh ta rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng đáng tiếc là, trên chiếc du thuyền này, mọi nơi đều có camera của tổ chương trình, khiến bọn họ không thể dễ dàng mở miệng, chỉ có thể trao đổi một ánh mắt đơn giản, rồi mỗi người nhanh chóng thay quần áo, vội vã đi đến địa điểm hẹn hò đã hẹn trước.

Tống Ngọc thì chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó, dù sao cậu vốn là người vô danh, cũng không có ý định gia nhập ngành giải trí, không cần bận tâm đến những thứ như danh tiếng hay dư luận, vì thế cậu trực tiếp kéo một nhân viên công tác lại, thẳng thắn đưa ra tối hậu thư.

"Các người nói với tổng đạo diễn Hồ Lam, tối hôm nay trước khi kết thúc chương trình nhất định phải đến gặp tôi, nếu không, ngày mai tôi sẽ công bố rời khỏi chương trình!"

Cậu đã chờ đợi đủ rồi.

Ban đầu, cậu đến tham gia chương trình hẹn hò này chỉ để tìm cách chữa trị chứng mất ngủ của mình.

Nhưng đã là ngày thứ hai kể từ khi cậu đến nơi này, tổng đạo diễn Hồ Lam vẫn chưa xuất hiện dù chỉ một lần, hỏi thăm các nhân viên công tác, bọn họ vẫn chỉ nói gì đó như là đang bận, bảo cậu chờ một chút.

Rốt cuộc phải chờ đến khi nào?

Tống Ngọc cảm thấy bực bội và thiếu kiên nhẫn, đầu óc cậu dần dần trở nên hỗn loạn vì thiếu ngủ, toàn thân cũng vì những nhu cầu cơ bản chưa được đáp ứng mà chậm rãi dâng lên mức căng thẳng cao độ.

Giờ phút này, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu mình có bị tổ chương trình lừa dối không.

Đối phương căn bản không có cách nào để chữa trị chứng mất ngủ, mà chỉ lấy đó làm lý do, lợi dụng lượng fan của cậu để đạt được mục đích khác mà thôi.

Nhưng mục đích của bọn họ rốt cuộc là gì?

Tống Ngọc vẫn chưa tìm ra được, cũng không có đủ kiên nhẫn để từ từ đi tìm.

Mọi người đều có mục đích riêng, thay xong đồ rồi, cùng nhau đi đến địa điểm hẹn hò.

Chu Tử Lực cùng Từ Tinh Huy không ngần ngại khoe thân hình nửa người trên, một người có làn da trắng mịn và tinh tế, như một nàng tiên dưới biển, người kia thì cao lớn vạm vỡ, với cơ bụng săn chắc màu da nâu, đường cong cơ thể uyển chuyển, khiến tất cả các nhân viên công tác có mặt đều nhìn không chớp mắt.

Các nhân viên quay phim vội vã cầm máy, lao vào chiến đấu ở tuyến đầu, chăm chú ghi lại từng cảnh quay cận cảnh, trong khi hai người làm idol cũng rất vui vẻ thể hiện bản thân, chỉ cần vài động tác khởi động đơn giản đã chiếm lĩnh hầu hết phần lớn sự chú ý của thời lượng chương trình.

Chiếc áo vest bình thường của Hứa Nặc Khiêm cùng Thẩm Dung Thời cũng khiến người khác phải trầm trồ, kiểu dáng đơn giản nhưng dưới ánh hào quang từ nhan sắc của cả hai, lại toát lên một cảm giác như đang sải bước trên sàn catwalk, đúng là vừa lãng mạn lại vừa đẹp đẽ.

Trong ba cặp khách mời, chỉ có cặp Tống Ngọc cùng Tạ Nhuận là hoàn toàn không hợp.

Thực ra, trang phục Lolita mà tổ chương trình chuẩn bị không hề rẻ như tưởng tượng, vì ngân sách đủ lớn, bọn họ đã đặc biệt mời thợ may từ cửa hàng Lolita nổi tiếng nhất trong nước để đặt làm riêng. Vải vóc và kiểu dáng đều được chọn lựa rất tinh xảo và sang trọng, nhưng vì không ai ngờ Tạ Nhuận lại bất ngờ chen ngang, chọn Tống Ngọc làm bạn đồng hành, nên mẫu trang phục vẫn được làm theo thiết kế ban đầu cho Tống Ngọc cùng Đỗ Nhược Hiên, cũng không có kịp thay đổi.

Chính vì vậy, khi Tạ Nhuận thay xong quần áo bước ra, điều đầu tiên thu hút ánh nhìn không phải là chiếc váy nhỏ xinh, mà chính là chiều dài váy ngắn đến mức chỉ vừa qua bắp chân, trông như thể một người lớn mặc đồ của trẻ con.

Mỗi một phần cơ thể như bị nhốt trong bộ váy trẻ con ấy.

Làm người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh cô hầu gái cao lớn đứng phía sau nhân vật chính trong phiên bản "Chuyện cười của Chân Hoàn" do Tống Tiểu Bảo đóng.

Thật sự là quá cay mắt.

Nếu dùng lời của Đỗ Nhược Hiên lúc đó, thì có thể nói, "Lập tức liệt luôn".

(*)Liệt dương á:)))))

Không có gì phù hợp hơn.

Nhưng không hổ là ảnh đế, dù ánh nhìn của mọi người có phức tạp đến đâu, hắn ta vẫn không hề tỏ ra một chút uất ức hay ngại ngùng, chiếc quạt ren nhỏ cầm trong tay, nhẹ nhàng quạt một cái, thoải mái vô cùng.

Chỉ nhìn phần cổ và thân trên, thì cũng có thể tạm chấp nhận được.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là Tống Ngọc.

Đừng nhìn vào việc cậu đã khá cao so với các chàng trai khác, tính cách cũng giống như một quả pháo nhỏ, không chịu nhường ai một bước.

Nhưng khi mặc đồ nữ, lại có thêm vài phần dịu dàng, giảm bớt đi sự tấn công và ngông cuồng thường thấy.

Đặc biệt là đôi mắt của cậu, trong suốt và lấp lánh, chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, khi nhìn vào người khác, trông giống như một cô gái linh hoạt vừa từ xứ sở thần tiên Alice bước ra, vừa xảo quyệt lại nhanh nhẹn.

Cầm chiếc quạt ren che đi nửa khuôn mặt, dưới vẻ đẹp lôi cuốn, thật sự toát lên một cảm giác quyến rũ và cao quý như nữ hoàng.

Ngay khi vừa xuất hiện, cậu đã bị không ít nhân viên công tác coi là "điểm check-in".

Mọi người đều yêu cầu chụp ảnh chung với cậu.

Đỗ Nhược Hiên còn hào hứng nói, "Tôi thấy bây giờ cậu chỉ thiếu một cây roi trong tay nữa là có thể đi thu tiền ở công viên chủ đề anime rồi, mỗi roi 50 tệ, một ngày ít nhất cũng kiếm được hai ba trăm tệ ha ha ha."

Tống Ngọc:......

Cảm ơn anh nhé, nếu tôi thật sự có cây roi trong tay, người đầu tiên tôi quất chắc chắn là anh đấy!

Thời gian cả buổi sáng hẹn hò, mọi người đều bận rộn với công việc của mình.

Mặc dù Đỗ Nhược Hiên bị bỏ lại, nhưng hắn ta không hề nhàn rỗi, ngược lại còn nảy sinh một chút ý định trả thù.

Mấy người đều có đối tượng hẹn hò, chỉ có tôi là không có phải không?

Phản đối gì chứ, dù sao cũng ở trên một chiếc du thuyền, đâu có quy định là chỉ được ở trong phòng không được đi lại, tôi chỉ tiện thể đi tham quan một chút, chắc chắn là hợp tình hợp lý đúng không?

Vì thế, Đỗ Nhược Hiên bỗng chốc trở thành người mà mỗi nhóm khách mời đều muốn cầm roi quất vài cái.

Khi Tạ Nhuận đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về các nhãn hiệu rượu vang cho Tống Ngọc, Đỗ Nhược Hiên đột nhiên bước vào, cầm một chai rượu vang đỏ năm 86, vẻ mặt vô tội.

"Ôi, mấy người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi, tôi chỉ lấy một chai rượu về phòng uống thôi, dù sao tôi cũng không có bạn hẹn hò, không thể lấy rượu giải sầu sao?"

Đoàn làm chương trình:......

Tạ Nhuận, Tống Ngọc:......

Chu Tử Lực đang mờ ám khoe cơ bụng trước máy quay, cầm lọ kem chống nắng định thoa cho Từ Tinh Huy, thì Đỗ Nhược Hiên đột ngột chắn trước ống kính, bắt đầu làm các động tác kéo giãn cơ thể.

"Ôi trời, lưng già của tôi, không có đối tượng hẹn hò, chỉ biết ở trong phòng chơi game, khiến chân tay tôi đều cảm thấy ngột ngạt, phải ra boong tàu vận động cơ thể một chút, mấy người không phản đối chứ?"

Đoàn làm chương trình:......

Chu Tử Lực, Từ Tinh Huy:......

Khi đến lượt Hứa Nặc Khiêm cùng Thẩm Dung Thời, thì lại càng đơn giản hơn nhiều, Đỗ Nhược Hiên trực tiếp mặc bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, tiến lên rót rượu cho bọn họ, ánh mắt sáng rực.

"Tôi tới đây, tôi tới đây, sao có thể để các khách mời tự rót rượu được? Dù sao tôi cũng rảnh, để tôi giúp mấy người một tay, uầy, món này có ngon không? Tôi có thể thử một miếng không?"

Cả một buổi sáng, bởi vì Đỗ Nhược Hiên thỉnh thoảng làm gián đoạn, hiệu quả của chương trình được đẩy lên rất cao, nhưng không có cặp khách mời nào thành công tạo ra "bong bóng màu hồng".

Mới vừa có chút không khí lãng mạn, thì lập tức bị phá tan hoàn toàn.

Tổng đạo diễn Hồ Lam đừng nói gì đến việc sắp xếp các nội dung khác, mà chiếc bộ đàm gần như đã bị "bạo hành", cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi thừa nhận, buổi hẹn hò đầu tiên kết thúc với kết quả thất bại toàn tập.

Các nhân viên nhân công tác nhân cơ hội lén lút chuyển lời tối hậu thư của Tống Ngọc.

Hồ Lam lo lắng đến mức suýt không còn tóc để mà bứt, đành phải cắt ngắn buổi quay, vội vàng đi tìm nhà đầu tư phía sau hậu trường để hỏi đối sách.

Cùng lúc đó, sau khi nhiệm vụ hẹn hò kết thúc, Tống Ngọc cùng Tạ Nhuận mỗi người quay về phòng thay quần áo, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì trên boong tàu đã vang lên một trận cãi vã dữ dội.

Cậu chịu đựng cơn đau đầu, thò đầu ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì, nhưng lại thấy các khách mời đang tụ tập xung quanh, ở giữa là Chu Tử Lực đang nổi giận, còn Từ Tinh Huy thì mặt mũi ủ dột, giống như vừa bị khiển trách, bộ dạng đầy tội nghiệp.

"Có chuyện gì vậy?"

Tống Ngọc hỏi về phía những người đứng ở ngoài cùng, nhìn thấy Thẩm Dung Thời đang khoanh tay, mặt đầy vẻ lạnh lùng.

Một mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ cơ thể hắn tỏa ra, xua tan đi mùi tanh nặng nề của biển, khiến đầu óc của cậu tạm thời tỉnh táo hơn một chút.

"Không biết nữa, hình như là chuyện gì đó liên quan đến hot search." Thẩm Dung Thời đẩy đẩy mắt kính, nhìn vào gương mặt tái nhợt của Tống Ngọc, cúi đầu dò hỏi: "Cậu không sao chứ? Trông sắc mặt không được tốt lắm."

"Không sao đâu, chỉ là hơi thiếu ngủ một chút."

Tống Ngọc xua xua tay, giải thích một cách quen thuộc, không để ý đến biểu cảm mơ hồ thoáng qua sau lớp kính của Thẩm Dung Thời.

Tất cả mọi người đứng trên boong tàu đều cảm thấy rất ngượng ngùng.

Đỗ Nhược Hiên chen ngang giữa hai người, cố gắng thuyết phục bọn họ.

"Ai da, có lẽ là có hiểu lầm gì đó, hơn nữa, chuyện này cũng chưa chắc có liên quan gì đến Tinh Huy đâu."

"Sao lại không có liên quan? Từ Tinh Huy, cậu tự nói đi, lần livestream trước, có phải cậu cố tình tung chiêu không?"

"Chu tiền bối, thật sự là hiểu lầm rồi, tôi chỉ nghe nói thôi, sao có thể biết chuyện xảy ra ngoài kia được?"

Tống Ngọc nhướng mày, lấy ra điện thoại do tổ chương trình phát cho, mở vào mục hot search, quả nhiên, cậu thấy ngay tin tức【Liễu Ngô Xuân = zling】.

Phía sau còn có một chữ "Bạo" nổi bật.

Tống Ngọc không ngờ lại có người dám ngang nhiên mạo danh tên của cậu như vậy.

Điều khiến cậu càng ngạc nhiên hơn là, người vốn dĩ có vẻ còn hơi có cảm tình với Từ Tinh Huy, Chu Tử Lực, lúc này lại nhìn cậu ta như kẻ thù, ánh mắt đầy căm phẫn.

"Hừ, cậu không biết sao? Cậu không biết thì làm sao lại đột nhiên nhắc đến mấy chuyện của tiền bối trong công ty? Người ngoài không hiểu, nhưng cậu và zling đã hợp tác, sao lại không biết gì? Cái tên chó má Liễu Ngô Xuân ấy, hắn làm sao có thể là zling được? Tôi không quan tâm công ty các cậu nghĩ thế nào, tốt nhất là lập tức công khai xin lỗi, nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu."

Từ Tinh Huy nghe thấy những lời này, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối cùng lo sợ không yên, đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn về phía Tạ Nhuận.

"Không phải đâu, tôi phải xin lỗi vì chuyện gì vậy? Chu tiền bối, tôi biết là anh rất thích thầy zling, tôi cũng rất thích, nhưng mà tiền bối Liễu Ngô Xuân tự nhận mình là zling, có liên quan gì đến tôi đâu? Anh có chứng cứ gì chứng minh người kia không phải zling không?"

Chu Tử Lực muốn nói lại thôi, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, "Dù sao thì hắn ta không phải là zling, zling tuyệt đối không có vẻ ngoài như vậy. Tôi tuy chưa từng gặp nhưng tôi hiểu phong cách của anh ấy."

Từ Tinh Huy nghe xong, trong lòng bỗng yên tĩnh lại.

"Vậy có nghĩa là, Chu tiền bối, anh cũng không chắc chắn sao? Nhưng mà tiền bối Liễu Ngô Xuân có tất cả các bản thảo gốc các bài hát của zling cho đến nay, hơn nữa các phương tiện truyền thông chính thống cũng đã xác nhận rồi. Liệu có phải là anh đã tưởng tượng thầy zling quá hoàn hảo? Cho nên... không thể chấp nhận sự thật?"

"Đ*t đừng có nói bậy!"

"Ê, sao anh lại chửi người thế?" Đỗ Nhược Hiên không nhịn được, bước lên chắn trước mặt Từ Tinh Huy.

Nhìn thấy Từ Tinh Huy sắp khóc, Chu Tử Lực nghiến răng, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Hình ảnh chàng trai cao lớn thẳng thắn và tươi sáng như mọi khi, trong khoảnh khắc này, cũng mang thêm vài phần ngây thơ và non nớt.

Tống Ngọc từ đầu đến cuối đứng ở một bên, lạnh lùng quan sát, giống như đang nghe bọn họ nói về một người hoàn toàn không liên quan đến mình. Nhưng trong lòng cậu không khỏi tò mò, tại sao Chu Tử Lực lại có thể chắc chắn Liễu Ngô Xuân không phải là zling, mặc dù cậu chẳng hề liên lạc riêng với Chu Tử Lực, càng không xuất hiện trước mặt hắn ta.

Nhân lúc chuẩn bị bữa tối, Tống Ngọc lén hỏi Chu Tử Lực vấn đề này, nhưng đối phương chỉ lộ vẻ mặt khinh thường.

"Zling kiêu ngạo hơn nhiều so với những gì người khác tưởng tượng. Anh ấy căn bản không coi các sáng tác của mình là chuyện quan trọng, vì vậy mỗi lần chọn bài hát đều không có phong cách cố định. Nhưng Liễu Ngô Xuân lại không như vậy, nhìn thì có vẻ hắn ta không cố định cái gì, nhưng thực tế thì Liễu Ngô Xuân luôn có xu hướng làm hài lòng khán giả hơn. Một người sáng tác vì bản thân mình, còn một người sáng tác vì người khác, cảm giác này rất rõ ràng, chỉ có những ai hiểu về các nhà soạn nhạc mới cảm nhận được."

Tống Ngọc bất ngờ liếc nhìn hắn ta, cảm thấy trước đây mình đã có phần coi thường Chu Tử Lực.

Còn tưởng rằng chỉ là một nhóm nam idol biết mỗi vũ đạo, không ngờ lại có chút thiên phú về sáng tác âm nhạc.

Tống Ngọc không ra mặt giải thích sự thật, càng không có ý định lên tiếng bênh vực Chu Tử Lực.

Chuyện này mặc dù liên quan đến cậu, nhưng cậu không muốn ra tay giải quyết.

Đối với cậu mà nói, zling chỉ là một cái tên, một mã hiệu mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả.

Hơn nữa, cậu cũng không có ý định tiếp tục nghiên cứu về âm nhạc, công dụng giúp cậu ngủ của âm nhạc đã dần giảm đi, sớm muộn gì cũng đến lúc không còn tác dụng nữa.

Mà Tống Ngọc vốn là người theo chủ nghĩa thực dụng, nếu âm nhạc không còn giúp cậu ngủ được nữa, thì chẳng cần tốn thời gian vào kỹ năng đó làm gì.

Cho đến khi......

Khi đang ăn tối, Chu Tử Lực đột nhiên tuyên bố rằng hắn sẽ tạm thời rời khỏi chương trình một thời gian để đòi lại công bằng cho thầy zling.

Tất cả các khách mời lúc này đều bất ngờ, không khỏi cảm thấy có phần khó tin.
Bình Luận (0)
Comment