Trên mạng, không ít người chỉ xem náo nhiệt vẫn đang chờ đợi bài hát mới của "Zling" trong truyền thuyết.
Trong khi đó, Tống Ngọc vỗ vỗ mông, hoàn toàn không cảm thấy mình đã ném ra "quả bom hạt nhân" gì, mà ung dung thong thả đi dạo trên du thuyền.
Lúc này, đã gần 22 giờ, còn chưa đầy hai tiếng nữa so với thời gian mà đạo diễn đã nói là 00:00 bắt đầu trò chơi.
Tuy nhiên, trên toàn bộ du thuyền, không có một vị khách nào nằm yên trong phòng ngủ của mình, mà giống như một hành động theo phong trào, truyền từ người này sang người khác, với đủ mọi loại lý do, bọn họ lượn lờ khắp các ngóc ngách trên du thuyền.
Mỗi một căn phòng đều phải tiến vào xem qua một vòng, việc kiểm tra kỹ lưỡng đến mức nào thì không thể nói hết.
Quả thật, tâm tư của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết.
Dù sao thì, mấy ông đàn ông, ai cũng không muốn mặc đồ phụ nữ.
Vì vậy, về chuyện vi phạm quy tắc này, mọi người một cách tinh tế đã đạt được sự đồng thuận.
Mà bốn nhân viên công tác còn lại của đoàn chương trình trên du thuyền, thì cứ nhìn nhau, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, hoàn toàn không dám ra tay ngăn cản.
Mọi chuyện được báo cáo từng lớp lên tổng đạo diễn Hồ Lam, ông ta và tổng biên kịch ôm đầu, cực kỳ đau đầu.
Ông ta có thể làm gì? Cũng không dám ngăn cản!
Mấy người này, ai mà không phải là những nhân vật siêu nổi tiếng, nếu nói đến bối cảnh của bọn họ, có thể khiến các ngành nghề khác phải rùng mình? Chỉ có mỗi Tống Ngọc là có vẻ bình thường một chút, nhưng phía sau còn có người kim chủ chống lưng, nếu lỡ ông ta quát một câu, làm cho vị nào đó không vui, trực tiếp nghỉ việc luôn, thì chương trình này lấy đâu ra tiền đầu tư?
Giám đốc đài truyền hình còn không trực tiếp sa thải ông ta luôn?
Nhưng nếu cứ ngồi im không làm gì... lại có vẻ như đoàn chương trình quá yếu đuối, dễ bị bắt nạt, không có nguyên tắc. Lỡ sau này đoạn phim bị cắt bỏ, phần vi phạm không được phát sóng, thì phần này của bọn họ cũng coi như vô nghĩa.
Vì vậy, làm sao để cân bằng được vấn đề này, liền trở thành thử thách lớn nhất.
Lúc này, một tác giả đi bên cạnh bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, thần thần bí bí tiến lại gần, thì thầm hỏi.
"Tôi có một ý tưởng, đạo diễn, sao chúng ta không làm một buổi phát sóng trực tiếp bất ngờ, để fan của bọn họ giúp theo dõi, như vậy khi phát sóng chính thức, dù sao cũng đã bị tiết lộ trước, chắc chắn bọn họ sẽ không yêu cầu cắt bỏ phần này nữa!"
"Ý của cậu là làm trước rồi báo sau?" Tổng đạo diễn Hồ Lam ánh mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại biểu lộ vẻ do dự, "Được thì cũng được, nhưng chúng ta đã nói rõ từ trước, mỗi lần phát sóng trực tiếp đều cho phép nghệ sĩ quyết định trước xem có đồng ý xuất hiện hay không, làm như vậy, nếu sau này gây phản cảm với các khách mời... "
Tổng biên kịch vội vã vỗ vỗ cánh tay của ông ta, nháy mắt ra hiệu, "Ê, ai nói là chúng ta sẽ mở phòng phát sóng trực tiếp? Hai lần trước không phải có sự cố hacker tấn công, dẫn đến sự việc tiết lộ thông tin phòng phát sóng sao? Lần này, chúng ta đẩy hết tội lên đầu đối phương! Sau này ai hỏi, chúng ta cứ nói là không biết gì cả!"
"Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta không nói, ai biết là chúng ta mở phòng phát sóng cơ chứ?"
Tất cả nhân viên công tác trong đoàn chương trình nghe xong câu này, mắt sáng lên ngay lập tức, như thể mở ra một cánh cửa mới của thế giới, khuôn mặt đều lộ vẻ phấn khích.
Mà giờ phút này, cách xa ở một châu lục khác ngoài Đại Tây Dương, "kẻ gánh tội" Mark đột nhiên hắt hơi một cái, khuôn mặt đầy hoang mang.
Cứ như vậy, không một dấu hiệu gì báo trước.
Vào lúc gần 23 giờ đêm, phòng phát sóng chính thức của chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》lại bất ngờ mở ra lần nữa.
Không ít những con cú đêm vẫn chưa ngủ, tay vừa rung một cái đã vội vàng chen vào.
"Meo meo meo? Sao phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên mở vậy? Lại là hacker làm rò rỉ sao? Hacker gì mà lại yêu thích chương trình hẹn hò nam-nam đến vậy? Hahaha, tôi yêu hacker!"
"Trời ơi, chương trình hẹn hò mà đêm khuya vẫn đang quay sao? Ảnh đế thật vất vả, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì."
"Hả, lần này hình như không phải là camera cố định nữa, trong khu bình luận có phòng phát sóng riêng của từng khách mời nữa, mà hình ảnh còn chuyển đổi theo từng góc quay! Kỹ thuật hacker thật tuyệt vời!"
"Suỵt, mọi người nói nhỏ thôi, đừng gây ra tiếng động lớn, lỡ thu hút sự chú ý của đoàn chương trình, lại bị tắt mất, chúng ta phải lén lút xem, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi! Lén lút vào làng, không cần nổ súng!"
......
Một đám người lớn tiếng bí mật mưu đồ, nói xong, thật sự đã giảm bớt số lượng bình luận và lời nhắn một cách nhanh chóng.
Toàn bộ quá trình đều bị giám sát bởi Hồ Lam:......
Ha ha, nếu không phải ông ta nhìn thấy con số kinh ngạc đang tăng vọt ở góc trên bên phải, có lẽ ông ta thật sự sẽ tưởng rằng chương trình này đã thất bại rồi!
Tám phòng phát sóng độc lập nhanh chóng được mở ra, số lượng người trong tài khoản chính tự nhiên giảm đi khá nhiều.
Nhân viên trong nhóm thiết bị đang lần lượt thống kê số người trong các phòng phát sóng, phòng hot nhất, dĩ nhiên vẫn là của ảnh đế Tạ Nhuận, tiếp theo đó là của Chu Tử Lực.
Số lượng người xem của các khách mời còn lại thì giảm dần theo thứ tự Từ Tinh Huy, Đỗ Nhược Hiên, Hứa Nặc Khiêm, Thẩm Dung Thời, Tần Quyền, và cuối cùng là Tống Ngọc.
Trong đó, số người xem của Tống Ngọc là ít nhất, dù sao thì "danh tiếng" của cậu quá nổi, mức độ yêu thích của khán giả vẫn là con số âm.
Nhưng điều mà đoàn chương trình không ngờ đến là, vị khách mời nam thứ tám vừa mới đến, Tần Quyền, chỉ nhờ vào khuôn mặt và danh tính mơ hồ là người trong giới tài phiệt, đã nhanh chóng nổi tiếng, thậm chí có lúc còn vượt qua cả Đỗ Nhược Hiên, Hứa Nặc Khiêm và những người khác có lượng fan không hề nhỏ!
Đây quả là một kỳ tích.
Nhìn thấy khán giả "rất hiểu chuyện", không làm ồn ào, nhân viên đoàn chương trình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, giấu công lao và danh tiếng, trong khi tay vẫn âm thầm chuyển đổi các góc quay của phòng phát sóng, suýt nữa thì làm nổ tung bàn phím.
Trong khi đó, những khách mời không hề biết rằng hành vi vi phạm của bọn họ đã bị phát sóng hết toàn bộ, vẫn đang hớn hở tìm kiếm bảng tên của mình.
Có lẽ đoàn chương trình đã giấu kín quá mức.
Một nhóm người cứ thế tìm hết bên này đến bên kia, dùng đủ mọi cách suốt hơn nửa giờ, mà vẫn không thấy được bảng tên của một ai.
Đỗ Nhược Hiên thậm chí còn cạy cả khe ghế sofa, với vẻ mặt ủ rũ hỏi: "Chắc chắn là nó thật sự được giấu trên con du thuyền này chứ? Đừng bảo là bọn họ lừa chúng ta nhé?"
Hứa Nặc Khiêm ở bên cạnh bất đắc dĩ đặt chậu cây xuống, "Bọn họ không dám đâu. Hơn nữa, camera vẫn đang quay mà. Nếu bọn họ muốn chơi chúng ta, cần gì phải tốn bao nhiêu tiền điện và bộ nhớ như vậy?"
"Nhưng ngoài phòng này ra, chỉ còn lại phòng ngủ của vài khách mời là chưa tìm thôi, ồ, còn có kho lạnh trong bếp và phòng của thuyền trưởng, thủy thủ nữa, chắc... không đến mức giấu ở đó chứ?"
Từ Tinh Huy do dự bổ sung nói.
Đỗ Nhược Hiên lắc lắc ngón tay về phía cậu ta, vẻ mặt đầy sự kiên định khó hiểu.
"Không, rất có thể đấy! Đoàn chương trình này thông minh hơn rất nhiều so với những đạo diễn mà chúng ta đã gặp trước đây, càng nghe có vẻ không thể thì càng có khả năng xảy ra! Đi thôi, chúng ta sẽ tìm từng phòng một, tôi không tin nó có thể bay mất được!"
Đỗ Nhược Hiên vỗ vào trán, lòng khao khát chiến thắng bỗng nhiên dâng lên, mấy người vội vã theo sau hắn, đi về phía phòng của thủy thủ.
Các fan trong phòng phát sóng, những người đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ, suýt nữa đã cười đến ngã ngửa.
【Đoàn chương trình gian xảo】,【Khách mời chương trình hẹn hò đấu với tổng đạo diễn】lặng lẽ lướt qua màn hình, khiến cho những nhân viên công tác đang lén xem phải toát mồ hôi lạnh.
Tống Ngọc không cùng mọi người đi tìm, cậu làm ra vẻ kiểm tra một vòng, rồi nhân lúc không ai chú ý đến, lén lút khẽ khàng đi vào phòng giám sát của thuyền trưởng ở tầng trên cùng của du thuyền.
Phải biết rằng, chiếc du thuyền này ban đầu được cho thuê bên ngoài, các góc cạnh đều được trang bị camera để phòng tránh trường hợp ai đó làm mất đồ đạc khó tìm. Vì vậy, hiện tại vẫn đang mở, ngoài việc giám sát động tĩnh của các khách mời, nó còn có thể theo dõi ai nữa? Dĩ nhiên là đoàn chương trình rồi!
Ngược lại, quy định chỉ nói là phải tìm bảng tên, nhưng không nói là không thể vào phòng giám sát để tìm! Cậu dựa vào khả năng của mình, xin "hỗ trợ từ bên ngoài", chắc chắn không phải vi phạm quy tắc đi?
Tống Ngọc chột dạ thật cẩn thận khẽ gõ cửa phòng giám sát, không nghe thấy tiếng trả lời từ bên trong, vì vậy cậu lén lút từ trong túi quần lấy ra một cây dây thép, chỉ trong vài nhịp thở, đã dễ dàng mở được khóa cửa.
Giờ phút này, những fan lác đác đang theo dõi hành động của Tống Ngọc:???
Chờ đã, sao anh lại có kỹ năng này vậy?
Những người qua đường không biết chuyện suýt nữa đã tưởng mình vào nhầm một kênh pháp lý, bọn họ xem đi xem lại tên của phòng phát sóng, xác nhận là《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》của Tống Ngọc, lúc này mới khó hiểu nhíu mày.
Tống Ngọc cứ tưởng không ai thấy, đắc ý khoe khoang trong hai giây, rồi nhanh chóng lắc mình một cái lẻn vào bên trong.
Có lẽ vì lý do quay chương trình thực tế, trong phòng giám sát không có ai canh gác, chỉ có hàng trăm màn hình nhỏ hẹp sáng lên, hiển thị lộ trình của mỗi người trên du thuyền lúc này.
Tống Ngọc khoanh tay đứng trước màn hình lớn xem một lúc, có cảm giác như đang chỉ đạo chiến lược.
Cậu nhìn thấy Đỗ Nhược Hiên và những người khác đang đi cùng nhau về phía phòng của thủy thủ, Tạ Nhuận vẫn đang nỗ lực ký tên cho các nhân viên công tác, Chu Tử Lực ngồi trong phòng KTV nghiêm túc thu âm, ôm micro nhỏ của mình, hát rất nhiệt tình, còn Tần Quyền thì đứng trên boong tàu, nhìn ra biển cả yên bình sâu thẳm, lạnh lùng nhận một mảnh giấy từ tay thuyền trưởng.
??? Mảnh giấy?
Cậu không thể nhịn được trừng mắt nhìn, thấy nội dung trên mảnh giấy mà đối phương vừa mở ra, cắn răng tức giận.
Hóa ra là thế, tôi cứ thắc mắc sao mọi người đều vội vàng tìm bảng tên, chỉ có mỗi anh là không gấp.
Thì ra là có kẻ nội gián à?
Tống Ngọc lắc đầu ngán ngẩm, trợn mắt lên, rồi chẳng nói gì, cúi đầu xuống, tùy tiện chọn một chiếc máy tính, mở nó lên.
Cậu gõ vài cái, nhanh chóng lấy ra ghi chép video của đoàn chương trình về việc giấu đồ từ vài giờ trước, nhưng chưa kịp xem kỹ, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ từ ngoài cửa đang tiến lại gần.
Ngay lập tức, cậu tắt màn hình, trốn dưới bàn máy tính, nín thở, chờ đợi như một tên trộm.
Trong khi đó, số lượng người xem trong phòng phát sóng của cậu từ vài người, đã dần dần tăng lên đến hàng trăm, hàng nghìn...
Mọi người nhìn thấy phản ứng tự nhiên của cậu, cười đến mức ngả trái ngả phải.
"Hay nhỉ, thành thạo thế này, chắc chắn là thường xuyên làm chuyện xấu lắm đúng không?"
"Đây rốt cuộc là chương trình gì vậy? Mời toàn những người nổi tiếng, cuối cùng toàn là những kẻ phá quy tắc, có người thì bắt đầu sớm, có người thì chơi chiến thuật tiêu cực, lại còn có người điều chỉnh camera giám sát nữa, tôi thật sự phục rồi, không biết phải làm sao, giờ đã bắt đầu mong chờ sản phẩm rồi."
Trên màn hình bình luận, mấy người nói chuyện với nhau, không hề có chút cảm giác căng thẳng nào, bởi vì bọn họ đang ở góc nhìn của thượng đế, nên đương nhiên biết người đi vào là ai.
Một làn hương hoa nhài nhẹ nhàng thoảng qua cùng với động tác mở cửa, khiến Tống Ngọc ngay lập tức cảm thấy thần kinh được thư giãn.
Cậu lập tức nhận ra người vừa vào là ai.
Quả nhiên, Thẩm Dung Thời nhìn chiếc cửa vừa đẩy ra đã mở, nghi ngờ bước qua dãy bàn máy tính, đi đến trước màn hình lớn, vừa nhìn được vài giây, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "rầm" vọng lại, tiếng gì đó va phải cửa, rồi chiếc máy tính ở chính giữa, theo sự di chuyển của chuột, bỗng nhiên màn hình sáng lên.
"Ôi trời, đầu đau quá!"
Thẩm Dung Thời:......
Tống Ngọc biết mình đã bị lộ, vội vàng lấy tay che trán, ngượng ngùng bò ra khỏi dưới bàn, nở một nụ cười e thẹn.
Thẩm Dung Thời hơi động mày, vô thức vuốt nhẹ đầu ngón tay, trêu chọc nói: "Không ngờ, tôi lại đến muộn một bước."
"Không không không, tôi cũng vừa mới đến." Tống Ngọc khiêm tốn đáp lại.
Hai người đứng đối diện một lúc, trong không gian im lặng.
Sau ba giây, bọn họ đồng thời bỏ qua chủ đề này, cùng nhau tiến lại gần màn hình máy tính đã sáng lên, vô cùng ăn ý.
Cũng giống như câu nói "Kẻ thù của kẻ thù là bạn", nếu có thể cùng thắng thì sao phải thắng riêng!
Dù sao thì bọn họ chỉ cần không phải là nhóm thứ tư là được, vì vậy hợp tác tạm thời, cũng không phải là chuyện không thể.
Trên màn hình máy tính, hình ảnh được quay từ camera nhanh chóng lướt qua, Tống Ngọc cùng Thẩm Dung Thời đều rút điện thoại ra, bắt đầu ghi chép lại.
Không thể không thừa nhận, vị đạo diễn này thực sự giấu đồ rất khéo, tổng cộng có tám bảng tên, gần như không cái nào được giấu ở chỗ chính đáng, không phải trên mái nhà thì là buộc trên cột cờ, nếu không thì là sau kính của thiết bị chữa cháy, góc nhìn rất khó mà thấy, khiến cả Tống Ngọc và Thẩm Dung Thời đều cau mày, đồng thời cũng xóa tan đi phần còn lại của cảm giác tội lỗi trong lòng.
"Đây không phải lỗi của chúng ta, thật sự là bọn họ làm trước mà, giấu thế này, ai mà tìm được chứ?"
"Đúng vậy."
Thẩm Dung Thời gật gật đầu, cũng đi theo thừa nhận cách nói này.
Sau đó, cả hai không hề cảm thấy "gánh nặng", nhẹ nhàng phục hồi lại tất cả bàn ghế, lén lút khóa cửa lại, rồi mỗi người trở lại vị trí ẩn náu của mình.
Dù sao thì thời gian bắt đầu đã gần đến, trước hết phải lấy được bảng tên của mình đã!
Tống Ngọc kiểm tra vài nơi, thấy không phải của mình thì lại đặt lại, cuối cùng thành công tìm thấy bảng tên của mình dưới một cái bàn, đồng thời cũng lén lấy luôn của Chu Tử Lực.
Sau khi thông báo với nhân viên công tác, bên kia công bố rằng bọn họ đã giành được thành tích tốt của nhóm hẹn hò đầu tiên.
Thành công được chọn làm người mặc áo sơ mi hoa!
Tống Ngọc:......
Thôi được, áo sơ mi hoa thì áo sơ mi hoa, dù sao thì chỉ cần là trang phục bình thường, chắc chắn còn đẹp hơn là mặc đồ nữ!
Sau khi hỏi kỹ, cậu mới biết được, việc tìm được bảng tên không tính là đủ, phải có hai người tìm được bảng tên của mình và hợp thành một cặp thì mới tính là thành công. Vì vậy, mặc dù Tần Quyền tìm thấy sớm hơn cậu, nhưng vì không có bạn đồng hành, nên bị bỏ lại.
Thẩm Dung Thời dựa vào tầm nhìn toàn diện của mình, đã kết nghĩa với Hứa Nặc Khiêm, thành công giành được thành tích tốt của nhóm thứ hai về tự do lựa chọn trang phục.
Tạ Nhuận thực ra không có phạm quy, nhưng khi cầm được bảng tên thì đã muộn một bước.
Còn lại chỉ có ba người tham gia liên minh có Từ Tinh Huy, Đỗ Nhược Hiên cùng Tần Quyền.
Từ Tinh Huy có ý định tiến lên, nhưng chưa kịp tìm thấy bảng tên, thì Tần Quyền đã nhanh chóng chen ngang, mời Tạ Nhuận trước.
"Nếu không, chúng ta cùng nhau đi?"
Anh nhàn nhạt hỏi, tựa như chỉ đang nói về việc thời tiết tối nay đẹp như thế nào, khuôn mặt tuyệt mỹ đứng bên cạnh Tạ Nhuận, lập tức thu hút một loạt fan cp.
"Á á á, quá đẹp đôi! Cặp đôi này tôi chịu được!"
Tạ Nhuận nhìn qua Tần Quyền, lặng lẽ liếc mắt về phía của Tống Ngọc, thấy cậu đã đăng ký thông tin cuộc hẹn với Chu Tử Lực, không khỏi cảm thấy hụt hẫng trong giây lát.
"Được rồi."
Hắn mỉm cười trả lời, ánh mắt trầm lặng, không có chút cảm giác lùi bước nào.
Ánh mắt của hai người gặp nhau trên không trung, rất nhanh đã di chuyển đi, không biết vì sao, không khí xung quanh lại lẩn khuất một chút mùi thuốc súng.
Nhóm câu cá thứ ba đã xác định xong, lúc này, cả sân chỉ còn lại Đỗ Nhược Hiên cùng Từ Tinh Huy.
Từ Tinh Huy thì không sao, cậu ta vốn không có ý định tìm kiếm nghiêm túc, vì cậu ta còn tưởng rằng Tạ Nhuận sẽ chọn chờ cậu ta cùng đi, không ngờ giữa đường lại bị Tần Quyền cắt ngang. Nhưng không liên quan, nếu là trang phục nữ thì cũng không sao, trang phục như sườn xám, cậu ta đâu phải không mặc được! Đừng tưởng cậu ta không nhận ra, ở kỳ trước Tống Ngọc mặc trang phục nữ đã khiến bao nhiêu khách mời phải kinh ngạc, cậu ta tự tin, mình so với Tống Ngọc còn thanh thuần và dễ thương hơn, không có tính công kích. Nếu có thể mặc trang phục nữ, cũng không chắc không thể vượt qua đối phương, tạo ra một chủ đề mới cùng lân át lại.
Nhưng Đỗ Nhược Hiên thực sự đã tìm kiếm rất chăm chỉ suốt cả quá trình, nhưng lại chẳng tìm thấy cái nào. Khi nghe kết quả này, hắn không khỏi phàn nàn về sự bất công của cuộc thi.
"Tôi không phục! Tại sao Chu Tử Lực chẳng làm gì mà vẫn có thể giành được giải nhất? Những người khác còn tốt, ít nhất bọn họ thật sự đã tìm kiếm, nhưng anh ta hầu như không động đậy gì suốt cuộc thi, hoàn toàn là nhờ Tống Ngọc dẫn dắt! Trừ khi chúng tôi thi đấu riêng lại, nếu không, tôi không cam lòng!"
Hắn thẳng thắn phản đối, không che giấu chút nào.
Thế nhưng, đề nghị này lại vô tình trùng hợp với suy nghĩ của Chu Tử Lực.
Đối phương không hề do dự, lập tức đồng ý ngay.
"Được, vậy chúng ta ba người sẽ thi lại một lần nữa, vẫn là tìm bảng tên, ai tìm được một bảng tên trước, người đó thắng. Nếu tôi thắng, cậu tiếp tục mặc trang phục nữ, nếu tôi thua, tôi sẽ mặc trang phục nữ!"
Đỗ Nhược Hiên lập tức vui vẻ nở nụ cười, "Được!"
Có vẻ như hắn ta sợ đối phương thay đổi quyết định nếu chậm một giây.
Tống Ngọc đứng bên cạnh, mặt đầy vẻ mơ hồ nhìn Chu Tử Lực, không hiểu tình huống của đối phương là như thế nào.
Này, không phải là anh nhờ tôi giúp anh tìm sao? Sao giờ lại nói thi lại, liền thi lại luôn rồi? Vậy còn những gì tôi làm lúc nãy thì sao?
Các khách mời khác cũng cảm thấy rất bối rối, Đỗ Nhược Hiên phản đối rõ ràng là để đòi thêm lợi ích từ ban tổ chức chương trình, vậy sao lại vô lý đồng ý như vậy?
Trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít fan của Đỗ Nhược Hiên và Chu Tử Lực đã bắt đầu chửi rủa nhau.
Bên này nói thi lại mới công bằng, bên kia lại nói tại sao phải thi lại, đây là chương trình hẹn hò chứ không phải thể thao điện tử, quan hệ tốt cũng là một loại sức mạnh!
Hai bên không ai chịu nhường ai, cãi nhau kịch liệt, không ai có thể thuyết phục được ai, vì vậy lại chuyển hướng chỉ trích về Tống Ngọc, trách cậu tại sao lại làm điều thừa thãi, kéo Chu Tử Lực vào.
Khi nghe thấy những lời này, không ít khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của Tống Ngọc bắt đầu không vui.
Chuyện gì vậy? Bọn họ đã theo dõi cả buổi tối, làm sao giúp đỡ lại trở thành chuyện xấu?
Lúc đầu, có lẽ bọn họ ganh tỵ và ghét Tống Ngọc vì thân phận thiếu gia giàu có chỉ trong một đêm, nhưng theo dõi vài buổi phát sóng, chỉ riêng việc khen ngợi vẻ ngoài của cậu đã khiến bọn họ trở thành một nửa fan sắc đẹp, đã sớm coi Tống Ngọc như người nhà. Hiện giờ, làm sao bọn họ có thể chịu đựng được những lời này? Thế là bọn họ bắt đầu chửi rủa lại.
Trong lúc nhất thời, ba bên đấu khẩu, khu vực bình luận nóng như lửa, tốc độ chạy chữ nhanh đến mức không kịp nhìn.
Nhân viên kỹ thuật của chương trình nhận thấy có vấn đề, vội vàng báo cáo cho tổng đạo diễn Hồ Lam.
"Không ổn rồi, trong phòng phát sóng trực tiếp đang xảy ra cãi vã, bọn họ bình luận quá nhiều, có vẻ như máy chủ của chúng ta sắp không chịu nổi nữa, phải làm sao đây?"
"Không chịu nổi? Thôi được, cũng đã phát sóng được hai tiếng rồi có phải không? Đợi thêm năm phút nữa rồi tắt đi, nhớ kỹ, phải tạo ra cảm giác như bị hacker xâm nhập bất ngờ, tuyệt đối đừng để lộ thân phận của chúng ta!" Hồ Lam lo lắng dặn dò.
Nhân viên kỹ thuật xua xua tay, đầy tự tin làm dấu OK.
Cuối cùng, cuộc thi đã được tổ chức lại, các nhân viên công tác của tổ chương trình đã thay đổi vị trí của bảng tên, thu hẹp không gian, để Đỗ Nhược Hiên và Chu Tử Lực bắt đầu lại việc tìm kiếm, cuộc thi tiếp tục.
Các khách mời đã thành công thì bị tạm thời giữ lại trong phòng khách, để tránh bị cho là đã giúp đỡ ngầm.
"Ục ục" một tiếng, bụng của Tống Ngọc lại kêu lên, vô cùng xấu hổ.
Cả buổi tối ngày hôm nay, cậu vừa chạy vừa nhảy, vừa viết lời bài hát, sáng tác nhạc, lại còn đi hết chỗ này đến chỗ kia, bữa tối đã tiêu hóa gần hết. Thêm vào đó, cậu mới chỉ mười chín tuổi, đang trong độ tuổi ăn uống vô cùng tốn sức, vì vậy đói bụng cũng là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Tống Ngọc có vẻ xấu hổ, vì dù sao cũng không có việc gì làm, Thẩm Dung Thời quyết định xắn tay áo lên, vào nhà bếp một lần nữa.
Hắn chuẩn bị cho mọi người mỗi người một phần cơm chiên trứng làm bữa khuya.
Tống Ngọc hai mắt sáng rực lên, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt, vui vẻ múc một bát lớn, ăn một cách thoải mái.
Tần Quyền cùng Tạ Nhuận đứng ở bên cạnh, im lặng quan sát, không lên tiếng.
Nhưng chưa kịp để Thẩm Dung Thời làm xong, một người đã mở tủ lạnh, lấy ra những loại trái cây cao cấp dự trữ, ép thành nước trái cây, người còn lại thì mở vali, lấy ra những miếng thịt bò khô mà họ hay nhâm nhi trò chuyện trong đoàn phim, đặt ở trước mặt Tống Ngọc.
Bên cạnh, Hứa Nặc Khiêm cùng Từ Tinh Huy ngạc nhiên mở to hai mắt, có chút không hiểu tình huống hiện tại.
Sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Bọn họ có bỏ lỡ điều gì không?
Màn "khổng tước xòe đuôi" vô hình khiến mọi người đều phải nheo mắt, đồng thời cũng làm khuấy động không khí trong phòng phát sóng trực tiếp.
Mà bên kia, vừa có hiệu lệnh bắt đầu, Chu Tử Lực và Đỗ Nhược Hiên liền lập tức bắt đầu tìm những bảng tên còn lại.
Chu Tử Lực giả vờ lục lọi qua vài vị trí rõ ràng, rồi băng qua hành lang, hướng về khu vực phòng ngủ, mở cửa đi thẳng vào phòng của Tống Ngọc.
Hắn ta cẩn thận tìm kiếm khắp nơi, không giống như đang tìm bảng tên, mà giống như đang tìm một thứ gì đó khác.
Cuối cùng, trong ngăn hành lý, hắn ta tìm thấy vài tờ giấy trắng viết đầy chữ bút chì, rồi từ ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc điện thoại cũ đã tắt máy.
Đôi mắt hắn ta sáng lên, cảnh giác đóng cửa lại, nhanh chóng khởi động máy, sau đó lấy điện thoại ra gửi hai tin nhắn tới một dãy số điện thoại không biết tên.
Các fan theo dõi cả quá trình:???
Đang là đang làm gì vậy?
Có ý gì đây?
Chưa kịp để mọi người hỏi thêm, một tiếng chuông tin nhắn vang lên, phòng phát sóng trực tiếp đột ngột tắt màn hình.
Mọi người:!!!
Khoan đã, vừa rồi rốt cuộc là có ý gì vậy? Mấy người cho tôi xem hết đoạn này rồi mới tắt chứ!
Các fan bị treo cảm giác như muốn khóc, còn tổng đạo diễn Hồ Lam thì không hay biết gì, vui mừng nhìn vào những món quà đắt giá và lượng người theo dõi khổng lồ trong phòng phát sóng, vô cùng hài lòng.
Chu Tử Lực hoàn toàn không biết rằng mình suýt nữa đã làm lộ thân phận thật của idol trước hàng triệu người, hắn đang nín thở chờ đợi, nghe thấy chiếc điện thoại cũ trong tay rung lên hai lần, màn hình sáng lên, lập tức hắn căng thẳng mở ra.
Quả nhiên, trong hộp thư tin nhắn, không phải là tin nhắn hăn vừa gửi đi, thì là gì?
Tống Ngọc đang nhai cơm chiên trứng một cách vô tư, đột nhiên cậu nghĩ ra điều gì đó, lập tức hoảng hốt đứng dậy.
Các khách mời và nhân viên đều ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu nhanh chóng ôm bụng, giả vờ đau đớn, vội vã chạy về hướng phòng ngủ của mình.
"Ôi, tôi đau bụng quá, phải vào nhà vệ sinh một chút, sẽ trở lại ngay!"
Còn chưa kịp ngăn cản, đối phương đã vượt qua các nhân viên, lao vào trong phòng ngủ.
Tống Ngọc trong lòng hoang mang, cảm giác như toàn bộ nội tạng của cậu đều bị căng chặt trong một khoảnh khắc.
Xong rồi, xong rồi, cậu xong rồi!
Không thể trùng hợp như vậy được chứ?
Buổi tối sau khi gửi xong bài hát, cậu đã vô tình tắt chiếc điện thoại đại diện cho danh tính Zling ném nó vào ngăn kéo, còn chưa kịp giấu đi! Nếu là các khách mời khác thì đương nhiên sẽ không có gì nghi ngờ, nhưng Chu Tử Lực thì khác, người này đã gửi tin nhắn cho cậu suốt nhiều năm qua! Nếuhắn ta phát hiện ra...
Tống Ngọc đột ngột mở cửa ra, nhìn thấy Chu Tử Lực đang đứng trong phòng ngủ của mình, tay cầm chiếc điện thoại cũ, lòng cậu bất chợt run lên.
"Tôi có thể giải thích!"
Cậu giống như một kẻ bị bắt gian lận, bản năng liền biện minh.
Chu Tử Lực cũng không động đậy, chỉ nâng mắt lên, lặng lẽ nhìn cậu, nhưng trong ánh mắt lại không hề che giấu, ngập tràn sự hứng thú và ánh sáng mạnh mẽ như vạn mã đang phi.
"Được, tôi nghe cậu giải thích, thầy Zling."
Chỉ một câu nói, đã hoàn toàn phơi bày thân phận thật của Tống Ngọc.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là mười lăm phút, hoặc có thể là nửa giờ.
Việc Tống Ngọc vẫn chưa trở lại đã thu hút sự chú ý của Tạ Nhuận, Từ Tinh Huy và những người khác.
"Chuyện gì vậy? Sao lâu như vậy vẫn chưa về? Không phải là bị tiêu chảy rồi đấy chứ?" Từ Tinh Huy thử dò hỏi, đứng dậy định đi theo ra khu vực phòng ngủ xem sao.
Nhưng Đỗ Nhược Hiên lại đang kích động cầm bảng tên đã tìm được, chạy ra từ phía cuối hành lang.
"Tôi tìm thấy rồi! Tôi tìm thấy rồi! Hahaha, tôi không cần phải mặc trang phục nữ nữa! Chu Tử Lực đâu? Cậu thua rồi, không mau ra nhận thua đi?"
Đỗ Nhược Hiên vỗ tay lên hông, vô cùng tự mãn, làm ầm ĩ như vậy, đương nhiên đã khiến Chu Tử Lực và Tống Ngọc trong khu vực phòng ngủ phải chú ý.
Bọn họ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bảng tên trong tay Đỗ Nhược Hiên, có chút bất ngờ.
"Được rồi, coi như cậu thắng."
Chu Tử Lực trả lời mà không chút do dự, vẻ mặt đầy sự nhẹ nhõm và vui vẻ, nếu không biết chuyện, người ta còn tưởng hắn mới là người giành chiến thắng.
Tạ Nhuận chăm chú nhìn sắc mặt của Tống Ngọc, thấy cậu bước ra mà không có vẻ khó chịu, lúc này mới lén thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Tần Quyền lại nhíu chặt mày. Anh quan sát khoảng cách giữa Tống Ngọc và Chu Tử Lực, cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn kỹ lại, lại không thấy gì bất thường trên người của cả hai.
Đỗ Nhược Hiên chẳng quan tâm đến những chuyện đó, hắn ngẩng đầu lên, vô cùng tự mãn.
"Được rồi, cậu nhận thua là được, vậy là đã thỏa thuận xong, cậu mặc trang phục nữ, ngày mai cậu là nhóm thứ tư, còn tôi là nhóm thứ nhất!"
"Không được!" Chu Tử Lực phản bác theo bản năng, giọng nói có chút vỡ ra vì vội vàng.
Ánh mắt của tất cả các khách mời lại đổ dồn về phía Chu Tử Lực, lúc này hắn mới nhận ra cảm xúc của mình lúc nãy có chút không đúng, chột dạ liếc nhìn Tống Ngọc một cái, rồi vội vã rút lại nói.
"Tôi nói sẽ thi lại với cậu, cược là trang phục nữ, nhưng không có nói là phải đổi bạn cùng nhóm. Trang phục nũ tôi có thể mặc, nhưng tôi vẫn muốn ở nhóm thứ nhất, hẹn hò với thầy... Tống Ngọc... Tôi sẽ không đổi, cậu có thể mặc áo sơ mi hoa, hẹn hò với các khách mời nhóm thứ tư."
Đỗ Nhược Hiên:???
Cảnh tượng đó sẽ thành ra cái gì đây?
Mấy người nhìn nhau đầy nghi hoặc, nhìn vào Chu Tử Lực, người đã thay đổi thái độ với Tống Ngọc đến mức chóng mặt, không biết phải làm sao.
Nhưng Chu Tử Lực kiên quyết muốn hẹn hò với Tống Ngọc, dù có mặc trang phục nữ cũng được, vì vậy Đỗ Nhược Hiên không tiếp tục phản đối. Dù sao thì chỉ cần không mặc trang phục nữ là được, chẳng quan trọng là cùng Từ Tinh Huy hay Tống Ngọc, đều tốt hơn việc lần trước không có đối tượng để hẹn hò.
Vậy là, với sự lộn xộn và không thể hiểu nổi, mọi người đã quyết định xong các cặp đôi mới cho buổi hẹn hò.
Chưa kể đến việc tổng đạo diễn Hồ Lam sẽ có phản ứng như thế nào khi nhìn thấy cảnh hẹn hò của nhóm một và nhóm bốn vào ngày hôm sau, khiến tim ông ta gần như ngừng đập, chỉ có thể nói là sau khi các khách mời quậy đủ, quay xong, đã là khoảng hai giờ sáng.
Chu Tử Lực vui mừng trở lại phòng ngủ của mình, từ trong lòng lấy ra tấm chữ ký duy nhất thuộc về "Zling", cố gắng kiềm chế tiếng hét sắp trào ra ở cổ họng, vui mừng nhảy lên hai cái, suýt nữa khiến Hứa Nặc Khiêm cùng Thẩm Dung Thời ở bên cạnh tưởng rằng có động đất dưới biển.
Tống Ngọc dựa vào cửa phòng ngủ, trực tiếp ngồi trượt luôn xuống đất, vẻ mặt đầy tuyệt vọng như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn, thở thật dài một hơi.
Dù đã phòng bị đủ mọi cách, không ngờ vẫn bị lộ.
Ngược lại, Chu Tử Lực thật ra đầu óc rất nhanh trí.
Lần này thì tốt rồi, gần như có thể dự đoán trước được cuộc sống của cậu trong chương trình hẹn hò sau này sẽ hỗn loạn như thế nào.
Tống Ngọc che mặt, thu mình vào trong góc tường, hận không thể biến mình thành nấm luôn cho xong.
Nhưng khi nhớ lại vẻ mặt của Chu Tử Lực khi xác nhận được thân phận của mình, ánh mắt sáng lấp lánh như thể lần đầu tiên gặp phải một sinh vật ngoài hành tinh, Tống Ngọc lại không nỡ trách cứ gì nữa.
Thôi, fan có lỗi gì đâu?
Mặc dù đối phương là một người cấp đội trưởng của một nhóm nam hạng nhất, nhưng khi ở trước mặt cậu, cũng chỉ là một đứa trẻ muốn được gần gũi với thần tượng, xin một bức ảnh có ký tên mà thôi. Cứ như vậy đi, dù sao thì đối phương cũng đã hứa sẽ giữ bí mật giúp cậu, đó đã là may mắn trong cái không may rồi, cậu còn có gì để không hài lòng chứ?
Nghĩ như vậy, Tống Ngọc cảm thấy tâm trạng mình cũng hơi tốt lên một chút.
Bởi vì sự "gián đoạn nhỏ" tối nay, cả hai người đều vì những chuyện riêng mà quên mất việc phát hành bài hát, khiến bọn họ hoàn toàn bỏ lỡ một sự kiện náo loạn lớn trong làng nhạc nội địa.
"Sao băng âm nhạc" là một ứng dụng âm nhạc nổi tiếng với lượng người nghe đông đảo nhất trong giới giải trí nội địa, mỗi khi có thần tượng hay ca sĩ phát hành bài hát, ứng dụng này luôn là nơi đăng tải đầu tiên.
Đúng 00:00 giờ, bài hát của Chu Tử Lực đội trưởng của nhóm nam Alpha đã được phát hành, chính thức báo hiệu cho sự bất ổn trong đêm nay.
Vô số fan hâm mộ đang chờ đợi để "vả mặt" nhanh chóng tràn vào khu vực bình luận, điên cuồng để lại những lời chửi bới. Còn chưa kịp nghe, bọn họ đã vội vàng đẩy những từ "khó nghe" lên top tìm kiếm.
Đang chuẩn bị hài lòng rút lui, bọn họ vô tình nhấn vào nút phát, nhưng lại bị phần nhạc dạo làm cho ngừng bước.
Chờ đã, phong cách phần nhạc dạo này, sao lại giống như Zling thế này?
Không chắc chắn, bọn họ nghe lại lần nữa.
Ơ? Nghe quen quá, mà còn khiến người ta bị cuốn theo!
Mười lăm phút trôi qua, Chu Tử Lực tiếp tục phát hành bài hát thứ hai, vẫn ghi là Zling sáng tác lời và nhạc.
Vô số fan của Zling đầy tức giận tràn vào xem, rồi lại bối rối rời đi, tất cả những lời muốn nói đều hóa thành những câu hỏi.
Không phải nói là đang cố tình lợi dụng danh tiếng của Zling sao? Nhưng mà bài hát này, sao lại giống thật vậy?
Cũng đang thắc mắc không kém, là một fan hâm mộ kỳ cựu của Zling, Lưu Tinh Tuyền.
Hắn ta không giống những người khác, mà là một đạo diễn lớn nổi tiếng quốc tế chuyên làm phim hành động, luôn gắn liền với những từ khóa như "máu lửa", "hừng hực" và "sôi động", tung hoành trong giới điện ảnh nội địa. Thậm chí, những người như Tạ Nhuận, gặp hắn ta cũng phải khách khách khí khí.
Tuy nhiên, khi đối mặt với Zling, hắn lại thường xuyên thất bại.
Ban đầu, hắn muốn hợp tác với Zling để sáng tác một bài hát tùy chỉnh, nhưng vì Zling nổi tiếng là không nhận lời làm nhạc cho bất kỳ bộ phim hay chương trình nào, mặc dù hắn đã cố gắng mời gọi suốt hơn hai năm, hắn vẫn không thể thuyết phục được Zling.
Ngay từ đầu, khi hắn biết được Liễu Ngô Xuân chính là Zling, hắn đã vô cùng phấn khích, lập tức gọi điện cho quản lý của Apple, chi một khoản tiền khổng lồ năm triệu, muốn mời thầy Zling sáng tác bài hát cho một bộ phim mới của hắn. Hắn nghĩ rằng mình sẽ lại bị từ chối, nhưng không ngờ lần này lại được đối phương đồng ý một cách dứt khoát.
Hắn mơ hồ thanh toán xong tiền, không lâu sau, câu chuyện về việc Chu Tử Lực tố cáo Liễu Ngô Xuân là Zling giả đã xuất hiện. Mọi người đều mơ mơ màng màng, không biết nên nghe ai, nhưng ngay cả bản năng của Lưu Tinh Tuyền cũng cảm thấy rằng Lưu Ngô Xuân không thể là giả.
Cho đến khi --- --- Chu Tử Lực tung ra hai bài hát vào tối nay!
《Song Kính》và《Vương Miện》!
Đặc biệt là《Vương Miện》!
Đó gần như là bài hát hoàn hảo dành cho bộ phim mới của hắn!
Ngay khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, hắn cảm thấy như toàn bộ dòng máu trong cơ thể mình đột ngột dâng lên đến đỉnh đầu, run rẩy không thôi, sự phấn khích và cuồng nhiệt trong lòng gần như không thể che giấu.
Vì vậy, hắn lập tức thay đổi thái độ, đập mạnh tay lên bàn nói.
"Nhanh chóng gọi điện cho quản lý của công ty Apple, không cần bài hát mới nữa! Liên hệ với Chu Tử Lực, nhất định phải lấy được bài《Vương Miện》này! Tôi tin rằng, với bài hát này, tôi có thể mang bộ phim này, giành giải Oscar thứ hai cho người Hoa!"
Các nhà đầu tư ban đầu định khuyên giải thêm một chút, bởi vì vi phạm hợp đồng không phải là chuyện nhỏ. Tuy nhiên, khi nghe thấy lời này, bọn họ lập tức hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Chu Tử Lực cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Nếu thực sự có thể giành được giải thưởng đó, đừng nói là vi phạm hợp đồng, đến việc tự mình bắt được Liễu Ngô Xuân trói lại hỏi tội cũng chẳng có gì là không thể!
Tuy nhiên, việc phát hành bài hát của Chu Tử Lực lại không dừng lại sau sự chấn động của hai ca khúc đầu tiên.
Tổng cộng có mười bài hát, hắn đã thu âm xong và ngay lập tức tải toàn bộ lên nền tảng, đặt lịch phát hành tự động mỗi 15 phút một bài.
Chính vì vậy, chỉ riêng việc phát hành từng bài hát, hắn đã kéo dài đến gần hai tiếng đồng hồ!
Hơn hai tiếng đồng hồ, hắn đã làm sạch bảng xếp hạng bán chạy!
Mười bài hát mới, mỗi bài đều chiếm lĩnh vị trí trong top 10, không có ngoại lệ!
Mà bài hát đầu tiên phát hành,《Song kính》 với phong cách đầy ấn tượng, đã chậm rãi leo lên, bất ngờ vươn lên giành lấy vị trí thứ 10 trong bảng xếp hạng các bài hát kinh điển của năm!
Phải biết rằng, bây giờ đã gần tháng bảy rồi, những bài hát ở top đầu bảng xếp hạng, các fan hâm mộ đều thức xuyên đêm để bấm xếp hạng. Nhưng bài hát này chỉ mới xuất hiện vài giờ đã chiếm lấy một vị trí trong số đó? Sức mạnh thật sự rất mạnh mẽ, điều này có thể thấy rõ!
Các fan của Zling hầu như thức suốt đêm, giống như những con chuột rơi vào kho thóc, mệt mỏi nhưng lại vô cùng phấn khích không biết phải làm sao, từng người một mang đôi mắt thâm quầng, hô to "Tôi có thể", đôi mắt sáng ngời, kiên trì cho đến khi vòng lặp 10 bài hát hết thời gian làm việc!
Đèn trong công ty quản lý Apple cũng sáng suốt đêm, nhưng mà, so với sự phấn khích của người nghe, bọn họ lại cảm thấy hoảng sợ và bất lực như thể lưỡi dao đã cắt gần vào cổ mình.
Không cần tranh cãi ai mới là Zling thật, ai mới là Zling giả.
Thực lực ở trước mặt, đều đã chứng minh được tất cả!
Điện thoại của công ty bọn họ đã bị gọi suốt một đêm, hầu hết là yêu cầu hủy hợp đồng, có người yêu cầu hoàn tiền cho bài hát đã đặt trước, có người công khai tuyên bố rút khỏi chương trình giải trí ngay tại chỗ, còn có những bộ phim truyền hình, chỉ mới nhận kịch bản chưa đầy hai ngày, đã tuyên bố thay đổi diễn viên.
Cảm giác từ đỉnh núi rơi xuống chân núi là thế nào? Chỉ một đêm cũng đủ để người ta nhìn rõ.
Bất kể là nền tảng mạng xã hội nào, khi mở danh sách top 10 tìm kiếm nóng, gần như không có ngoại lệ, tất cả đều là những từ khóa liên quan đến【Chu Tử Lực bài hát mới】,【Zling bài hát mới】,【Vương Miện】,【Song Kính】, v.v. Đương nhiên, cũng có không ít fan hâm mộ muộn màng nhận ra, mang theo sự tức giận tìm đến tài khoản của Liễu Ngô Xuân, yêu cầu xin lỗi và giải thích. Nhưng giờ phút này, ánh mắt của hầu hết mọi người đều đang đổ dồn vào Zling, chứ không phải chuyện Liễu Ngô Xuân giả mạo danh tính.
Hành động hề hước của bọn họ đã không còn ai quan tâm.
Chủ tịch công ty quản lý Apple, Vương Hồng Xuân, chỉ trong một đêm đã như già đi cả chục tuổi, hoàn toàn suy sụp.
Cho dù có thả thêm bao nhiêu thủy quân đi làm gián đoạn, cũng khó lòng chống lại được làn sóng cuồn cuộn của đại dương tràn vào.
Còn Liễu Ngô Xuân thì hoàn toàn phát điên, một mình ở trong khu văn phòng của công ty, gào thét và đập phá điên cuồng. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta tràn đầy tuyệt vọng và căm hận như thể đã quyết định tử chiến: "Tôi đã nói tôi không làm được, là các người ép tôi, là các người ép tôi! Tôi là Zling, tôi không phải, tôi không phải cố ý đâu! Tha cho tôi đi, không thể nói tôi như thế này, là Vương Hồng Xuân, là Vương Hồng Xuân đã xúi giục tôi làm vậy, tôi không muốn làm như thế, tôi thật sự không muốn!"
Không ít nhân viên công tác đã lén lút quay lại toàn bộ sự việc, đăng lên trên mạng, lại là một màn chế giễu tập thể.
Tối nay, không ai ngủ được.
Tống Ngọc lật qua lật lại trên giường trong phòng ngủ của mình, mệt mỏi đến mức gần như phát điên, nhưng đầu óc vẫn không thể ngủ được.
Cậu nằm thẳng trên giường, tự hỏi chính mình đã mấy đêm rồi cậu không ngủ, mặc dù hôm nay đã làm rất nhiều việc như vậy, tiếp nhận bao nhiêu thông tin mới, mệt mỏi đến mức gần như phát điên, nhưng cảm giác bất an sâu thẳm trong đại não vẫn không ngừng quấy rầy, khiến cậu không thể nhắm mắt lại.
Tống Ngọc vật lộn một lúc lâu, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, bò dậy, nghĩ đến việc nằm ngay trong hành lang này, cách đó không xa là phòng VIP.
Trong đó người đang ở là "thuốc an thần hình người" của cậu, Tần Quyền.
Vì đã gần đến vậy, có phải tính ra, bọn họ cũng coi như ngủ cùng một chỗ không?
Nếu đã ngủ cùng một chỗ rồi, thì mượn chút mùi hương trên người anh ta để giúp mình ngủ, hình như cũng không quá đáng, đúng không?
Nói làm là làm, Tống Ngọc sờ soạng mở đèn, cẩn thận xoay tay nắm cửa, liếc mắt nhìn thoáng qua hành lang.
Yên tĩnh, dường như tất cả các vị khách trong các phòng đều đã ngủ.
Không biết từ phòng nào, có tiếng thở nhẹ truyền ra, đầy nhịp điệu.
Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước đi theo những nơi quen thuộc trong trí nhớ, đi đến cửa phòng ngủ của Tần Quyền, thử xoay tay nắm cửa.
Thế mà lại không khóa???
Điều này khiến Tống Ngọc hơi bất ngờ.
Cậu căng cứng cánh tay, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong căn phòng lớn rộng rãi, đầu tiên đập vào mắt cậu là phòng khách sang trọng rộng thênh thang, cùng với hồ bơi ngoài trời ngay bên ngoài phòng khách, như thể bước vào hai thế giới khác nhau vậy.
Chậc, tên tư bản xấu xa này.
Tống Ngọc thầm khinh bỉ hai giây, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, bước về phía phòng ngủ.
Tiếng hít thở đều đều, mùi hương quen thuộc khiến toàn bộ dây thần kinh của cậu dần dần trở nên yên tĩnh, mí mắt cũng không khỏi nặng nề hơn một chút.
Tuy nhiên, vừa mới chạm vào mép giường trong phòng ngủ, còn chưa có đứng vững, một đôi tay trong bóng tối đã trực tiếp vươn ra, một tay đem cậu kéo xuống dưới người.
"Lại đánh lén nữa?"
Hơi thở mơ hồ của Tần Quyền rơi vào bên tai Tống Ngọc, âm điệu lạnh lùng mang đầy ý vị lên án, nhưng động tác trên tay lại không một chút nào lơi lỏng.
Toàn bộ phần cổ của Tống Ngọc bị đè ấn ở trên giường, hai tay cũng bị nắm chặt, góc áo mỏng manh theo động tác mạnh mẽ của phần thân trên hơi xê dịch về phía trước, để lộ ra đường cong eo trắng nõn, khiến không khí mát lạnh càng thêm nung nấu.
"Tôi không có!"
Tống Ngọc cúi đầu, yết hầu khẽ nhúc nhích, dùng toàn bộ sức lực để hét lên, nhưng mặc dù đã dùng hết sức mình, cũng không thể nào đẩy được "gông cùm" đang đè nặng trên người.
Một đôi môi gần như đã dán chặt vào xương xanh của cậu, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, vừa ướt át vừa bết dính.
Tuy nhiên, nơi vừa chạm phải lại như mang theo những tia lửa, lập tức châm ngòi cho một đám cháy lớn bùng lên trên thảo nguyên.
Cậu nghe thấy giọng nói của đối phương hơi khàn, phát ra một âm tiết vô nghĩa.
"Ồ?"
Nhưng trong khi nói, nhiệt độ bao trùm phía sau lại cực kì nóng bỏng.
Cảm giác này khiến cả hai đều ngừng lại một chút, mí mắt tê dại như bị điện giật, khiến Tống Ngọc cảm thấy yếu đuối ở thắt lưng.