Thời gian dường như đột ngột ngừng lại.
Điều này không quan trọng, hơi thở của cả hai người đều dừng lại ngay tại chỗ.
Tống Ngọc gần như ở trong một tư thế cực kỳ buồn cười, toàn thân đổ nhào lên trên người Tần Quyền, gương mặt của cậu thì bị chôn sâu vào trong cơ ngực của đối phương.
Đôi tai và cổ đỏ bừng, nóng đến mức gần như có thể tích ra nước nhỏ xuống.
Giọng nói nghèn nghẹt của cậu bật ra giữa hai hàm răng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng lại lộ rõ vẻ tức giận và xấu hổ.
"Tôi sẽ đếm từ một đến ba, nếu anh không buông ra, tôi thật sự sẽ làm gì đó đấy! Một!"
Tần Quyền run rẩy đầu ngón tay, trong bóng tối, anh cúi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không có bất kỳ động tác nào.
"Hai ---"
Cậu kéo dài giọng nói.
"Ba!"
Nhìn thấy đối phương không chịu hợp tác, Tống Ngọc cuối cùng không chịu nổi nữa.
"Được, đây là anh ép tôi đấy!"
Cậu không còn màng đến cái gì, một tay ôm chặt lấy eo của Tần Quyền, chân hoàn toàn giơ lên, giống như con gấu koala, cả người quấn chặt lấy đối phương, ngẩng đầu lên một cách có chủ ý hôn vào khóe môi của Tần Quyền, mang theo sự dũng cảm không sợ hãi.
Quả nhiên, còn chưa kịp chạm đến đúng chỗ, đối phương đã nhanh chóng tránh sang một bên.
Nhiệt độ nóng bỏng lập tức dồn xuống cằm của Tần Quyền, khiến làn da đỏ ửng của anh giống như những đường nét của hoa phù dung, lan tỏa từ cổ đến tai.
"Đủ rồi, xuống đi."
Giọng nói hơi khàn và kiềm chế khiến Tống Ngọc khẽ cười một cách đắc ý.
Tay ở eo đột ngột rút ra, Tống Ngọc từ từ bò dậy, ngã xuống nằm ở bên cạnh Tần Quyền, cùng anh nằm ở trên giường.
"Ái chà, giường này cũng thật thoải mái, có tiền thật tốt, ha, ngay cả khi tham gia chương trình giải trí, cũng được đối xử khác biệt so với các khách mời khác rồi."
Tần Quyền không nói gì, chỉ xoay người sang một bên, lạnh lùng nhìn Tống Ngọc đang chiếm nửa cái giường, ánh mắt sâu thẳm.
Tống Ngọc có chút hối hận, từng chút một dịch người về phía dưới giường.
"Biết rồi biết rồi, giường to như vậy, chia cho tôi một nửa để ngủ cũng có sao đâu?"
Cậu lẩm bẩm lầm bầm nói, từ trong tủ lấy ra hai chiếc chăn, thành thạo trải ở bên cạnh giường, rồi nằm xuống một cách khô khan.
Một người ở trên giường, một người ở dưới giường.
Hai người cứ thế yên lặng ở đó, không làm phiền lẫn nhau.
Mùi hương an yên tràn ngập trong không khí, Tống Ngọc cảm thấy những dây thần kinh căng thẳng dần dần được thả lỏng, mí mắt cũng trở nên nặng nề.
"Đúng rồi, anh tham gia chương trình, vậy chuyện công ty thì phải làm sao? Những lão già trong gia tộc có biết không?"
Cậu cố gắng giữ tỉnh táo, không quên hỏi.
Tần Quyền nhìn thoáng qua vẻ mặt Tống Ngọc như sắp ngủ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh lại biến mất.
"Biết. Chương trình này là do mẹ tôi đầu tư tổ chức."
"Ồ... cái gì?" Tống Ngọc không khỏi tỉnh táo lại một chút, lập tức mở to mắt. "Vậy chẳng phải nói, tôi đã rơi vào tay nhà họ Tần rồi sao? Không phải, mẹ anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?"
"Không biết, cho nên tôi mới đến đây."
Tần Quyền trả lời.
Anh đến?
Anh đến có tác dụng gì?"
Mẹ anh ghét tôi đến như vậy, anh đến chỉ làm thêm rối loạn, khiến mọi chuyện càng thêm phiền phức hơn mà thôi.
Tống Ngọc không nhịn được mà khẽ hừ một tiếng, thở dài, dần dần ý thức cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
"Thật là không hiểu nổi, kết hôn thì tìm tôi gây sự, ly hôn rồi vẫn tìm tôi gây sự, mẹ anh chắc chắn là có thù oán gì với tôi từ kiếp trước rồi."
Cậu nói xong một cách mệt mỏi, chưa đầy một phút sau, liền chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tần Quyền nằm thẳng ở trên giường, không trả lời câu nói đó, chỉ nhìn lên trần nhà, ngây người.
Một lúc lâu sau, khi nghe thấy hơi thở đều đặn trong phòng, ánh mắt anh mới chậm rãi hạ xuống, dừng lại trên gò má của Tống Ngọc, ánh nhìn lạnh lẽo.
Chờ cho đến khi Tống Ngọc tỉnh lại, đã là hơn 8 giờ sáng.
Giấc ngủ lâu lắm mới có, âm thanh nước chảy rõ ràng từ trong phòng tắm vọng ra.
Cậu ngây người một lúc, lúc này mới nhớ ra những gì mình đã làm vào tối ngày hôm qua, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng che kín mặt.
Lén lút đem chăn nhét vào lại trong tủ, cậu mở cửa phòng, cẩn thận rút ra ngoài, không ngờ tới lại gặp phải Chu Tử Lực, người thức suốt một đêm vẫn chưa ngủ, đầy người đều tràn đầy hưng phấn.
"Thần tượng!"
Hắn buột miệng mà thốt lên, khiến Tống Ngọc sợ tới mức vội vàng bước tới bịt miệng hắn ta lại, hoảng hốt nhìn bốn phía xung quanh.
"Suỵt suỵt suỵt, đừng có hét lên."
Chu Tử Lực hai mắt sáng lấp lánh gật gật đầu, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn, lúc này mới thận trọng được thả ra.
Hắn ta ngờ vực nhìn căn phòng mà Tống Ngọc vừa bước ra, rồi hạ thấp giọng hỏi.
"Vì sao cậu lại đi ra từ phòng đó? Chẳng lẽ..... "
Tống Ngọc cứng người một chút, nín thở nhìn hắn ta.
"Cậu đêm qua ngủ ở đó sao?"
"Sao có thể!"
Tống Ngọc lập tức phản bác, xấu hổ cười cười, vẻ mặt thoáng chốc thay đổi, "Tôi chỉ là quên mang... dao cạo râu thôi. Đúng rồi! Quên mang đồ, nên muốn mượn của Tần Quyền một chút, không ngờ anh ấy cũng không có... hahaha."
"Ồ ---"
Chu Tử Lực bỗng dưng hiểu ra, lập tức tin ngay, vui vẻ nắm lấy tay Tống Ngọc kéo đi về phòng của mình.
"Cậu không nói sớm, tôi có mà! Cậu có còn cần gì nữa không? Tôi còn có cả sữa rửa mặt, mặt nạ, sữa tắm, đúng rồi, tôi còn mang theo một cây guitar nữa!"
Bị kéo đi suốt một buổi sáng để khám phá "vali của Chu Tử Lực", chờ đến khi Tống Ngọc lại bước ra, trên tay ôm đầy các sản phẩm dưỡng da và bộ dao cạo râu đầy đủ mà những fan hâm mộ nhiệt tình đã tặng.
Tống Ngọc:......
Để có một giấc ngủ ngon, Tống Ngọc quả thật đã phải hy sinh rất nhiều.
Đại khái khoảng chín giờ, các khách mời mới lần lượt thức dậy, tản ra phòng khách ăn sáng.
Nhóm thứ hai là Thẩm Dung Thời cùng Hứa Nặc Khiêm, từ tám giờ sáng đã ra biển cho cá heo ăn rồi, cho nên trong phòng khách lúc này chỉ còn lại sáu người.
Từ Tinh Huy, Chu Tử Lực, Tần Quyền cùng Tạ Nhuận thường chỉ cần một tách cà phê đen là đủ để đối phó.
Đỗ Nhược Hiên và Tống Ngọc mặc dù đã có thói quen ăn sáng, nhưng vì Thẩm Dung Thời không có mặt, hai người lại không phải là những người giỏi nấu nướng, nên chỉ đành ăn tạm vài miếng bánh mì cho xong.
Ngược lại, Chu Tử Lực nhìn thấy cảnh này, không khỏi thấy thương cảm.
"Cậu làm sao lại chỉ ăn cái này?" Chu Tử Lực giật lấy cốc sữa bò trong tay Tống Ngọc, đau lòng nói, "Đợi chút, tôi sẽ làm cho cậu một chiếc sandwich thịnh soạn!"
"Tôi cũng muốn!" Đỗ Nhược Hiên ngay lập tức mắt sáng lên, giơ tay.
"Cậu muốn cái gì mà muốn? Uống sữa của cậu đi!"
Chu Tử Lực xắn tay áo lên, không chút thương tình lấy rau xà lách, thịt nguội và các loại sốt, nhanh chóng chế biến. Chỉ trong vài phút, hắn đã làm xong hai chiếc sandwich, đặt hết lên trước mặt Tống Ngọc.
Tống Ngọc:......
Tất cả các khách mời có mặt đều nhìn Chu Tử Lực và Tống Ngọc với ánh mắt đầy phức tạp, ánh mắt rất vi diệu.
Ngay cả Đỗ Nhược Hiên cũng cảm thấy có chút không hiểu gì, không biết từ khi nào hai người này lại thân thiết đến vậy?
Từ Tinh Huy lại tỏ ra rất vui mừng, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.
"Xem ra chương trình của chúng ta chưa phát sóng được bao lâu, mà đã có một đôi thành rồi. Chúc mừng, chúc mừng nhé."
Chu Tử Lực lập tức mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng và lúng túng nhìn về phía Tống Ngọc, lắp bắp vài câu nhưng cuối cùng vẫn không giải thích gì.
Thế nhưng, Tạ Nhuận ngẩng đầu lên nhìn Từ Tinh Huy, rồi nhẹ nhàng đáp lại một câu đầy ẩn ý.
"Cũng chưa chắc đâu, lúc này mới bắt đầu mà, mọi người vẫn chưa hiểu rõ về nhau, việc dành thời gian ở cùng nhau cũng là điều bình thường."
"Đúng đúng, sao lại vội vã gán cho nhau là một đôi?" Đỗ Nhược Hiên không phục, lắc đầu phụ họa, ánh mắt vẫn liếc qua liếc lại giữa Tống Ngọc và Chu Tử Lực, có vẻ rất hoài nghi.
Từ Tinh Huy lập tức cảm thấy ngượng ngùng, nắm chặt cốc cà phê trong tay, không dám lên tiếng nữa.
Tần Quyền trước sau vẫn im lặng, cúi đầu khuấy cà phê trong tay như thể tất cả chuyện này không liên quan đến anh, yên tĩnh uống hết cốc cà phê, sau đó quay người trở về phòng của mình, thay bộ quần áo của tổ chương trình.
Tống Ngọc xấu hổ da đầu tê dại, cậu vội vàng ăn xong bữa sáng, còn chưa kịp thay quần áo, liền trực tiếp kéo Chu Tử Lực đi tìm một nơi không có camera quay được, nói thẳng vào vấn đề.
"Được rồi, Tử Lực à, chúng ta có thể... đừng thể hiện rõ ràng quá như vậy không?"
"Rõ ràng lắm à?" Chu Tử Lực vẻ mặt ngơ ngác, "Tôi thấy tôi đã rất kín đáo rồi mà."
Dù sao đi nữa, hắn đã phải cố gắng kìm nén sự kích động khi gặp thần tượng, ngay cả việc rửa bát cũng không giám giúp đỡ!
Tống Ngọc dùng ánh mắt như cá chết im lặng nhìn hắn, "Anh cứ đối xử với tôi như trước đây là được. Anh đột nhiên kích động như vậy, mọi người sẽ cảm thấy khó hiểu đấy! Hơn nữa, chúng ta đang tham gia chương trình hẹn hò, anh đối xử với tôi nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ không sợ fan của mình phản đối và tưởng tượng linh tinh sao?"
"Tại sao phải sợ?"
Chu Tử Lực theo dòng suy nghĩ, nhớ đến cảnh tượng toàn mạng đang "ship CP" hắn và Tống Ngọc, lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng, gãi gãi đầu.
"Tôi đã thích cậu từ lâu rồi, dù hành động có thể che giấu, nhưng ánh mắt thì vẫn lộ ra thôi!"
Tống Ngọc thở dài một hơi, "Tử Lực à, cái anh gọi là thích tôi, thực ra là anh thích Zling."
"Chẳng phải cậu chính là Zling sao? Zling còn không phải là cậu à?"
Tống Ngọc:......
Cậu thật sự không biết phải giải thích sự khác biệt giữa thích và yêu cho những người hâm mộ như thế nào.
Thấy cuộc trò chuyện trở nên khó khăn vô cùng, Tống Ngọc đành phải nói thẳng ra, dùng tay làm động tác như thể vặn nát từng ngón tay, bắt đầu giải thích với hắn.
"Anh nhìn xem, chúng ta chỉ mới quay chương trình này có ba bốn ngày thôi, anh và tôi mới chỉ gặp mặt được vài lần, nhiều lắm cũng chỉ biết tôi là Zling, nhưng cụ thể tôi là người như thế nào, tính cách ra sao, yêu thích, ghét bỏ cái gì, anh hoàn toàn không biết, có đúng hay không? Cái anh gọi là thích hiện giờ thực ra chỉ là sự phản chiếu tâm lý của một người hâm mộ đối với thần tượng mà thôi, tôi có thể hiểu, nhưng đó không phải là tình yêu. Nếu anh đối xử quá tốt với tôi trong chương trình này, sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết cho người khác, không có lợi cho cả anh và tôi. Anh thì không sao, có nền tảng fan rồi, nhưng tôi thì không muốn bại lộ danh tính, cho nên...... "
Chỉ cần một chút sơ suất, có thể bị mắng chửi lên tận trời luôn đấy!
Tống Ngọc giải thích tỉ mỉ, đầu của Chu Tử Lực cũng càng ngày càng cúi thấp dần, cả người trông giống như một cây non bị mưa bão tàn phá, vẻ mặt tội nghiệp vô cùng.
Hắn chu môi, trong mắt lóe lên sự không phục nồng đậm.
"Cậu làm sao biết đó không phải là tình yêu? Đúng, tôi chưa quen cậu đủ lâu, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có quyền muốn tiến xa hơn với cậu!"
Ô hô!
Thằng nhóc này đã mắc kẹt vào lý lẽ* rồi.
(*)nghĩa là "mắc kẹt vào một vấn đề một cách phi lý" hoặc "dồn mình vào một tình huống khó giải quyết, không thể thoát ra".Tống Ngọc bất đắc dĩ định nói thêm gì đó nữa, nhưng ngay lập tức bị ngón trỏ của đối phương chắn trước miệng.
"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng chúng ta đều là khách mời trong chương trình hẹn hò này, từ lúc bắt đầu tham gia kia, tôi đã có quyền theo đuổi cậu! Cậu yên tâm, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh rằng tôi đang nghiêm túc!"
Chu Tử Lực kiên định nói xong, xoay người rời đi, chỉ còn lại Tống Ngọc một mình đứng ở trong gió hỗn độn, hoàn toàn hoang mang không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Từ Tinh Huy cuối cùng cũng mặc được chiếc sườn xám mà cậu ta luôn ao ước, quả thật như cậu ta tưởng tượng, rất phù hợp.
Đỗ Nhược Xuân gần như ngẩn người ra, đi vòng quanh cậu ta không ngừng khen ngợi.
Ngay cả Tống Ngọc và Chu Tử Lực cũng không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên.
Nhưng Tần Quyền và Tạ Nhuận lại chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, rồi chuyển ánh mắt đi, mang theo thùng câu cá cùng các dụng cụ khác, đi lên boong tàu tầng ba để làm nhiệm vụ.
So với sự kinh ngạc mà Từ Tinh Huy đã tưởng tượng, thực tế lại có sự chênh lệch rất lớn.
Cậu ta thất vọng một lúc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, cười tươi và thể hiện trước máy quay.
Dù sao cậu ta cũng còn có fan, đó mới chính là điểm tựa và là lá bài mạnh nhất khi tham gia chương trình này.
Còn Tống Ngọc người không có fan để lấy lòng, lúc này mặc chiếc áo sơ mi hoa mà đội ngũ chương trình phát, lại cảm thấy rất không thoải mái, chỗ nào cũng thấy kỳ lạ, nhưng khí chất nổi bật của cậu lại hoàn toàn phù hợp với chiếc áo này. Ngay cả Chu Tử Lực, người rất thích đồ màu sắc sặc sỡ, cũng không khỏi thở dài một tiếng.
"Cậu càng thích hợp mặc áo sơ mi hoa hơn tôi, nếu nhuộm tóc đỏ nữa thì càng đẹp hơn."
Câu nói này đã thành công khiến Tống Ngọc tức giận, mặt mày đen lại, không biết phải nói gì.
Ghi hình cho đến hôm nay, thực tế đây đã là nội dung của tập thứ hai trong chương trình. Tất cả các tư liệu quay của tập đầu tiên đã được chuyển tới tay tổng đạo diễn Hồ Lam. Ông ta còn chưa có bắt đầu biên tập, mà là ngay lập tức chuyển toàn bộ tư liệu khổng lồ này cho mẹ Tần ở bên kia.
Mẹ Tần ngồi ở trong văn phòng, nhìn thấy Tống Ngọc hòa nhập với các khách mời một cách dễ dàng, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Tuy nhiên, trong chiếc micro, bà vẫn đang nói với người phía bên dưới, nhất định phải cắt ghép chương trình xoay quanh tất cả các tin đồn xấu về Tống Ngọc, chủ đề càng kích động càng tốt, càng khiến công chúng ghét bỏ càng hay, cắt như thế nào cũng được, không cần phải nương tay.