Thực ra cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là Tần Quyền muốn tìm một lý do để nói chuyện riêng với Tống Ngọc mà thôi.
Lúc đầu, anh nghĩ rằng, dù gì thì cũng chỉ là một chương trình hẹn hò, với tính cách của Tống Ngọc, nếu có thể kiên nhẫn tham gia được một tuần đã là rất tốt rồi. Nhưng không ngờ, đã gần hai tuần trôi qua, Tống Ngọc đã kết thân với Thẩm Dung Thời, vẫn không có ý định rời khỏi chương trình. Không chỉ có như vậy, cậu còn tự mình đầu tư lớn, cứu vớt chương trình khỏi bờ vực, mối quan hệ với các khách mời khác cũng ngày càng tốt hơn.
Điều này nhiều ít khiến Tần Quyền có cảm giác lo lắng.
Hoặc có thể nói, anh bắt đầu sinh ra một nỗi bất an khó tả.
Tống Ngọc vô tư bước theo Tần Quyền vào phòng ngủ, cửa đóng lại, không gian chỉ còn lại hai người và mùi hương quen thuộc.
Mùi hương của cây tuyết tùng đậm đà lượn lờ trong không khí, khiến cậu không khỏi nhớ lại ký ức đêm hôm đó khi say rượu.
Cảm giác gần như chết lặng, đôi tay đan vào nhau, áp lực không thể lay chuyển trên đỉnh đầu...
Chỉ cần một đoạn ký ức như vậy cũng đủ khiến cậu cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
"Khụ khụ, cái kia, anh cứ đứng đó mà nói đi."
Tống Ngọc nhịn không được lui về phía sau hai bước, nép vào góc tường, giữ một khoảng cách xa với chiếc vali, nghển cổ lên hỏi, "Chuyện... chuyện gì vậy, anh đường đường là gia chủ Tần gia, lại còn cần tôi giúp đỡ sao?"
Câu hỏi này nghe có vẻ rất gượng gạo, gần như loại bỏ hết mọi hướng đi về các chủ đề riêng tư, mang đầy cảm giác nghiêm túc như công việc.
Tần Quyền cúi mắt nhìn vào khoảng cách giữa bọn họ, không vội vàng tiến lên, mà tiếp tục theo đuổi đề tài này nói.
"A Ngọc, em đã nghe qua truyền thuyết về chìa khóa hầm vàng của Tần gia chưa?"
Chìa khóa hầm vàng?
Tống Ngọc nghi hoặc chớp chớp mắt, cảm thấy có chút khó hiểu.
Đó chẳng phải là tin đồn thôi sao?
Nghe nói, tổ tiên của Tần gia qua bao thế hệ đều rất thích tích lũy tài sản, để đề phòng bất trắc, bọn họ đã đào một hầm vàng dưới lòng đất để lưu trữ tài sản phòng khi có ngày nào đó một người con trong gia đình lãng phí hết tài sản, vẫn có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Bên trong đó chứa đầy vàng bạc châu báu, các cổ vật và đồ chơi, chỉ riêng vàng thỏi, nghe nói cũng có vài tấn.
Không chỉ Tống Ngọc, mà bất kỳ ai có chút hiểu biết về Tần gia, hẳn là đều nghe nói qua cái truyền thuyết này.
Nhưng chẳng ai coi là thật.
Vì vậy, năm đó gia chủ Tần gia, Tần Húc Thăng, còn cố ý ra mặt công khai bác bỏ tin đồn, tuyên bố chuyện này là giả.
Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này...
Chẳng lẽ?
Tống Ngọc nghe xong không khỏi cả kinh mở to hai mắt, Không lẽ, những lời đồn đoán đó lại không phải là giả?
Cậu hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên nhớ lại câu nói của Tần Như Ngọc trong lần phát sóng trực tiếp kia, khi bà ta ép Tần Quyền thừa nhận thân phận của Từ Tinh Huy, nhắc đến cái gọi là "chìa khóa kho tiền dưới lòng đất". Lúc đó cậu nghĩ mình ở khá xa nên nghe nhầm, chẳng lẽ...
"Suỵt."
Tần Quyền tiến lên hai bước, nhìn quanh qua cửa sổ và cửa ra vào đã đóng chặt, rồi khẽ hạ thấp giọng, kéo Tống Ngọc qua một bên, thận trọng gật gật đầu.
"Đúng vậy, kho tiền dưới lòng đất của Tần gia không phải là đồn thổi, mà là thật sự tồn tại. Mặc dù không có nhiều tài sản như trong lời đồn, nhưng đó là tài sản được tích lũy qua nhiều thế hệ của các đời chủ gia tộc. Điều không ai biết là, chìa khóa kho tiền này có hai chiếc, phải cần hai người cùng nhau sử dụng mới mở được. Một chiếc luôn được giữ bởi các trưởng lão trong gia tộc, còn chiếc kia thì được truyền từ đời chủ gia tộc này sang đời kế tiếp. Cha tôi năm đó qua đời đột ngột, không kịp truyền lại chìa khóa cho tôi, khi tôi và mẹ có đủ khả năng tìm kiếm thì chiếc chìa khóa đó đã mất tích từ lâu."
Tâm trí của Tống Ngọc đột nhiên chấn động, "Cho nên, anh nghi ngờ, cái chìa khóa đó, thật sự nằm trong tay Tần Như Ngọc?"
Tần Quyền hơi gật nhẹ đầu một cách khó nhận thấy.
Tống Ngọc lập tức cảm thấy tay chân lạnh toát, như rơi vào một hầm băng.
Trách không được.
Cậu đã nghĩ, Tần Như Ngọc lấy đâu ra can đảm mà lại dám kiêu ngạo như vậy, biến mất suốt vài năm, cả thế giới đã thay đổi một phen, thế mà bà ta lại dám công khai khiêu khích vị trí người thừa kế của Tần Quyền, còn quả quyết thề rằng có thể thuyết phục trưởng lão Tần gia, gia tăng quyền thừa kế của Từ Tinh Huy.
Mà mẹ Tần, một người mạnh mẽ như vậy, lần này lại im lặng, không có chút động tĩnh nào.
Nếu là vì chiếc chìa khóa còn lại của kho vàng dưới lòng đất, thì có thể hiểu được.
Nhưng mà...
Chìa khóa đó thật sự có trong tay Tần Như Ngọc không?
Cậu cẩn thận nhớ lại quỹ đạo cuộc sống của Tần Như Ngọc hồi còn nhỏ ở trong làng, không hề có vẻ gì giống như một người đang nắm giữ những quân bài khác. Nếu đối phương thật sự có chìa khóa của kho vàng dưới lòng đất, sao lại phải lẩn trốn, bị mẹ Tần ép buộc suốt mấy năm không dám bước ra khỏi tỉnh H? Thậm chí còn không ngại đổi con trai mình và con của Từ gia để có được một cơ hội sống sót?
Hơn nữa, hồi nhỏ cậu chưa từng thấy Tần Như Ngọc cầm thứ gì giống như chìa khóa. Nghe nói trong những năm qua, bà ta còn phải nằm trong trạng thái thực vật một thời gian. Nếu thật sự có vật gì đó trên người, chắc hẳn nó đã bị lấy đi từ lâu rồi.
Trừ khi... chìa khóa đó vốn dĩ không ở trong tay bà ta, mà là được cất giấu ở đâu đó, lần này bà ta trở lại Tần gia, thực ra là muốn mượn tay mẹ Tần để lấy lại chìa khóa.
Cậu rất hiểu năng lực phá của của người phụ nữ này.
Nếu thật sự bà ta đã có được cái chìa khóa đó, như vậy, đối phương chắc chắn sẽ tìm cách lấy nốt nửa kia, sau đó mở kho vàng dưới lòng đất. Đến lúc đó, không chỉ có Tần Quyền, gia chủ Tần gia sẽ gặp nguy hiểm, mà ngay cả tài sản tích trữ của Tần gia cũng sẽ bị cướp đoạt không còn gì.
Tống Ngọc nhíu chặt đôi mày suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý lúc này cậu và Tần Quyền đang đứng rất gần nhau, cậu ngẩng đầu theo bản năng hỏi.
"Cho nên, anh cần tôi giúp anh lấy lại chìa khóa từ tay bà ta sao?"
Hơi thở đột ngột lại gần, không biết từ khi nào, vị trí của hai người đã gần trong gang tấc.
Tống Ngọc hoảng loạn chớp chớp mắt, nhìn vào đôi môi mỏng cách mình chưa đầy một centimet, nuốt khan một cái. Cậu vội vàng lùi về phía sau, nhưng lại bị vấp vào chiếc ghế sofa, ngã về phía sau, cả người ngã vào chỗ ngồi.
"Cẩn thận!"
Tần Quyền một tay đỡ lấy thắt lưng cậu, tay kia bảo vệ toàn bộ đầu cậu, nhờ vậy mà không để một nửa cái đầu của Tống Ngọc rơi xuống đất.
Lúc này, Tống Ngọc gần như ngồi ngang qua tay vịn của chiếc ghế sofa đơn, phần ngực phía trên một chút hoàn toàn ở trong trạng thái treo lơ lửng, không có điểm tựa nào.
Cái duy nhất có thể dựa vào lúc này, chỉ còn lại bàn tay trên eo và lòng bàn tay ở sau cổ.
Nóng bỏng đến mức đáng sợ, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Cậu không thể không giơ tay đẩy nhẹ vai Tần Quyền, ra hiệu cho anh đứng dậy nhường chỗ. Nhưng điều ngoài dự đoán chính là, đối phương lại không có ý định nhường chỗ, trái lại, cả người anh lại chìm xuống một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt Tống Ngọc, thử thăm dò từng chút một, từ từ di chuyển xuống dưới.
Tống Ngọc không thể không nín thở, cả người cứng đờ giữa không trung.
Là ý gì đây?
Đây là muốn hôn mình sao?
A a a, giờ phải làm sao đây? Là nhắm mắt lại hay không nhắm mắt? Không đúng, anh ta không phải đã nói rằng nếu không yêu nhau, thì không thể chấp nhận tiếp xúc thân mật sao?
Sao đột nhiên anh ta lại bắt đầu chủ động như vậy!
Chờ đã, tôi còn chưa chuẩn bị xong!
Không phải, chúng ta chẳng phải đã ly hôn rồi sao? Lúc kết hôn cái gì cũng chưa làm, sao giờ ly hôn rồi lại bắt đầu những tiếp xúc lung tung rối loạn như thế này!
Mình rốt cuộc có nên đẩy anh ta ra không!!
Trong khoảng thời gian chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Tống Ngọc như một cỗ máy tinh vi, hàng loạt ký tự, câu chữ và tiếng than phiền vụt qua. Tuy nhiên, chưa kịp suy nghĩ xem có nên từ chối nụ hôn này hay không, Tần Quyền lại chủ động dừng lại.
Âm thanh hơi thở gấp gáp, trong không gian tĩnh lặng, âm thanh của hai trái tim đập loạn nhịp...
Tống Ngọc gần như có thể chắc chắn, Tần Quyền không phải hoàn toàn không có cảm giác gì với mình.
Nhưng cố tình, đối phương lại ở khoảng cách chưa đầy một centimet cách khóe môi, như thể bừng tỉnh sau cơn mê, đột ngột đứng dậy, còn nhân tiện kéo Tống Ngọc dậy cùng.
"Xin lỗi."
Anh nói.
Cả căn phòng yên tĩnh trong vài giây.
Tống Ngọc nghiến chặt răng, im lặng đứng nghiêng bên cạnh ghế sofa, không trả lời. Đồng thời, trong lòng cậu cảm nhận được một cảm giác thất bại nặng nề.
Cả hai người đều không lên tiếng, như thể muốn lướt qua chủ đề này, Tần Quyền lại tiếp tục câu nói lúc nãy.
"Tôi không phải bảo em tìm cách lấy lại chìa khóa từ tay Tần Như Ngọc," anh mở miệng giải thích nói, "Tôi chỉ muốn nói, bà ta có thể sẽ dùng điều này để đe dọa trưởng lão Tần gia. Nếu em gặp phải người của Tần gia liên lạc với em, không cần quá lo lắng, chỉ cần báo cho tôi biết, tôi sẽ xử lý phần còn lại."
Mới vừa rồi sự ái muội nhu tình đã tan biến hết, giữa hai người như thể có một dải ngân hà vô hình ngăn cách, bọn họ lại lần nữa đứng ở vị trí xa lạ, khó mà lại gần được.
Anh thấy Tống Ngọc hồi lâu không lên tiếng, cũng biết chuyện vừa rồi có vẻ quá khó chấp nhận, đành lấy lý do nói.
"Chuyện cơ bản là như vậy, em đi ăn trước đi, tôi tắm rồi ra ngoài."
Anh quay người đi lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm, nhưng lại bị Tống Ngọc gọi lại.
"Đêm hôm đó."
Tống Ngọc hỏi.
"Đó là điều anh thật sự cam tâm tình nguyện làm sao?"
Cậu quay người, nhìn vào bóng lưng Tần Quyền, vứt bỏ hết tất cả sự kiêu ngạo, chỉ để cầu một câu trả lời.
Tần Quyền bước chân cứng lại, dừng lại trước cửa phòng tắm, không nói gì.
Tống Ngọc thực sự đã sớm mệt mỏi với việc thử thách Tần Quyền hết lần này đến lần khác. Mỗi lần, khi cậu tưởng rằng mình và Tần Quyền đã tâm đầu ý hợp, yêu nhau, thì đối phương lại luôn bằng mọi cách, nói với cậu rằng đó chỉ là cậu tự luyến mà thôi.
Cho tới bây giờ, cậu đã không còn dám tin vào Tần Quyền, cũng không dám tin vào cảm xúc của chính mình nữa.
Cậu chỉ muốn có một câu trả lời, liệu rốt cuộc đối phương có thích cậu hay không? Nếu thích, tại sao mỗi lần lại như muốn đẩy cậu ra xa thêm vậy? Nếu không thích, tại sao lại liên tục trêu đùa, làm xao lãng sự phán đoán của cậu? Thậm chí còn sẵn sàng làm những chuyện như vậy vì cậu, lại không hề thấy phản cảm sao?
Chỉ cần anh chịu đưa ra một câu trả lời, thì dù như thế nào, Tống Ngọc cũng sẽ chấp nhận.
Sau đó cậu sẽ quyết định xem liệu mình có sẵn sàng vô điều kiện đứng về phía Tần Quyền, cùng anh đối mặt với sóng gió, hay là... cách xa anh, không tự coi mình là người đặc biệt nữa, không còn mơ mộng sẽ giành được tình yêu duy nhất của anh nữa.
Nhưng cuối cùng, Tần Quyền vẫn không đưa ra câu trả lời nào.
Anh kiềm chế sự rối loạn trong lòng, bình tĩnh mở miệng nói: "Tự nhiên cam tâm tình nguyện. Nhưng đêm đó, chỉ là vì em say rượu, tôi chỉ giúp em giải tỏa cảm xúc mà thôi, không có ý nghĩa gì cả."
Hay cho một cái "không có ý nghĩa gì cả".
Tống Ngọc cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy trái tim mình như thể bông vải bị xé ra một vết cắt, gió lạnh thổi qua.
"Được, vậy tôi thật sự cảm ơn sự giúp đỡ nghĩa hiệp của Tần tổng."
Cậu cười nhạo nói xong, rồi quay người đập cửa bỏ đi.
Chỉ còn lại Tần Quyền nắm chặt tay, toàn bộ sự không cam lòng và điên cuồng trong mắt đều bị dồn nén, anh phải ép buộc bản thân kiềm chế tất cả, không đuổi theo ra ngoài.
Anh không thể...
Không thể đuổi theo.
Cũng không thể mở miệng thừa nhận đoạn tình yêu muốn tiếp cận mà không thể tiếp cận này.
Bởi vì anh là Tần Quyền, là gia chủ Tần gia, hơn nữa, anh còn là...
Chiếc điện thoại trên bàn trà liên tục rung lên, màn hình luôn hiển thị tên mẹ Tần, nhưng Tần Quyền không liếc nhìn lấy một lần, lòng rối bời như tơ.
Tần gia cổ trạch.
Mẹ Tần im lặng thật lâu nhìn con trai mình không nghe máy, nhịn không được mắt trợn trắng, nghe thấy thư ký bên cạnh từng lời từng chữ nói về việc Tần Như Ngọc gần đây kết thân với trưởng lão Tần gia, mưu đồ thay đổi quyền thừa kế Tần gia, bà không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
"Không cần để ý đến cô ta, cô ta làm thì cứ để cô ta làm, dù sao kết quả cuối cùng cũng đã được định sẵn rồi, không thể gây ra sóng gió gì lớn đâu. Còn về phía Tống Ngọc... Nghe nói cậu ta đã đầu tư vào chương trình giải trí đó sao?"
Thư ký ngạc nhiên nhìn mẹ Tần một cái, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hắn ta không hiểu, tại sao mẹ Tần người luôn bận rộn với công việc, dường như không quan tâm đến chuyện gì, thế nhưng lại quan tâm đến Tống Ngọc như vậy? Mặc dù đối phương đã từng là nửa kia của Tần Quyền, nhưng hai người đã ly hôn lâu rồi, Tống Ngọc lại chẳng có bối cảnh gì, cho dù có thế nào cũng không thể làm được gì lớn, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến Tần gia lớn bằng việc Tần Như Ngọc gây ra, phải không?
Nhưng cố tình đối phương lại cứ khiến người ta phải chú ý đến.
Dường như chỉ một lần lơ là, liền sẽ có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.
Để bụng đến vậy.
Nói là muốn trả thù, nhưng thực tế lại chẳng làm gì được bao nhiêu, nói là nuốt không trôi chuyện đối phương dám ly hôn với con trai mình, nhưng cho đến nay, bà vẫn chưa thật sự làm gì nghiêm túc để giải quyết vấn đề.
Bà rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Thư ký không nhịn được ngẩng đầu lên, thật cẩn thận liếc nhìn.
Mẹ Tần ánh mắt sâu thẳm, tay ôm lấy nhau, ngồi trên ghế trong văn phòng, trầm mặc không nói gì, sau đó hò hỏi.
"Vậy hiện tại tiến độ chương trình đã đến đâu rồi?"
Thư ký vội vàng đưa bản báo cáo chụp thông tin trong tay lên, mặt đầy vẻ khổ sở than vãn: "Đoàn làm chương trình vừa nghe nói chúng ta rút vốn, lập tức chuyển sang cho Tống Ngọc đầu tư. Kết quả, trong tập chương trình lần này, không biết là cố ý hay vô tình, nhiều cảnh quay và nội dung đều không bị cắt bỏ. Hiện tại, đã có không ít khán giả đoán ra mối quan hệ giữa Tống Ngọc và Tần tổng, còn... còn đặt cho bọn họ một biệt danh, gọi là "Anh chồng cũ"."
Hắn ta thử thăm dò nâng mắt lên, quả nhiên, người trước đây vẫn khăng khăng nói rằng không thể để khán giả biết mối quan hệ giữa Tống Ngọc và Tần gia, mẹ Tần nghe xong chuyện này lại không có phản ứng gì, không những không tức giận, mà còn nhếch môi một cách đầy hứng thú.
"Sau đó thì sao."
"Sau đó... sau đó thì đoàn làm chương trình nói là sẽ phải sửa đổi quy tắc chương trình, thay đổi thành chế độ phát sóng trực tiếp 24 giờ cho từng khách mời bắt đầu từ ngày mai, quy trình hẹn hò sau này cũng sẽ dựa theo cuộc bỏ phiếu của người hâm mộ, cặp đôi nào có số phiếu cao nhất thì sẽ được chọn hẹn hò cùng nhau."
"Cặp nào có số phiếu cao nhất thì sẽ hẹn hò? Điều này cũng thú vị đấy."
Mẹ Tần lầm bầm vài câu, cả người như bỗng nhớ ra điều gì, khí chất trở nên u sầu.
"Thôi, nếu đã như vậy, liền nghĩ cách để bỏ phiếu cho Tống Ngọc và những người khác đi, bảo mọi người trong công ty giúp đỡ, cố gắng đừng để cậu ta và Tần Quyền ở cùng nhau."
?
Thư ký mờ mịt trừng lớn đôi mắt, không hiểu tình huống này rốt cuộc là như thế nào.
Ban đầu, thư ký còn tưởng rằng mẹ Tần đã từ bỏ ý định đối phó với Tống Ngọc và Tần Quyền, sao lại vừa khen xong chương trình thú vị, rồi lại đột ngột muốn tách hai người ra?
Nhưng mà, mặc dù cảm thấy kỳ lạ, thư ký vẫn không dám có bất kỳ nghi ngờ nào, bởi vì mẹ Tần từ trước đến nay không cho phép ai phản bác lại bà. Hắn ta chỉ có thể lễ phép vâng dạ, chậm rì rì lui ra ngoài để tiếp tục sắp xếp công việc.
Hiện giờ, khán giả trên internet vẫn đang trong trạng thái phấn khích vì tập thứ hai của chương trình đã tiết lộ quá nhiều thông tin gây sốc.
Một lúc thì thảo luận về việc Tống Ngọc nhiều lần chọn các khách mời khiến mình rung động, lần nào cũng chọn được tin tức về Thẩm Dung Thời, một lúc khác lại bàn tán về việc Tần Quyền và Tống Ngọc thực sự quen nhau như thế nào, sao lại kết hôn sớm như vậy?
Trên hot search, các từ khóa liên quan đến chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》không ngừng lên xuống liên tục, thay đổi không ngừng, nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật là chương trình này vẫn đứng đầu bảng.
Cho đến khi ---
Một blogger sắc bén đăng bài nghi ngờ nói.
【Thực sự không thể nhịn được nữa, sao không ai nhận ra《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》rõ ràng đang chơi chiêu "dìm hàng một người để nâng đỡ người khác", lợi dụng cớ làm giảm giá trị của Tống Ngọc, nhưng thực chất lại âm thầm nâng đỡ đối phương lên sao? Đáng thương cho Từ Tinh Huy, một thần tượng thực lực vừa mới debut ở vị trí C, lại phải làm bia đỡ đạn cho các bên đầu tư, để bị dìm xuống dưới làm so sánh, chương trình này thật sự không có ý định che giấu nữa phải không? Cứ mạnh mẽ thổi phồng! Cái gì mà nhạc sĩ nổi tiếng Zling? Ồ, giết chết Liễu Ngô Xuân rồi sao? Nhưng Tống Ngọc cho đến nay vẫn chưa viết bài hát nào ở nơi công cộng, làm sao có thể chứng minh được danh phận? Mới debut đã tuyên bố rút lui khỏi giới, ai biết có phải vì cảm thấy tội lỗi không! Lại còn dựng lên các danh xưng như đại thần 7388, đệ tử của bậc thầy thêu Tô Châu, v.v., nói không chừng chỉ là tự xưng mà thôi, có chứng cứ gì không? Biển số xe Thượng Hải K7388 đâu? Đến giờ cũng chưa ai nhận được phản hồi từ bên phía Thẩm Tử Văn! Cứ giả vờ là người tài năng đa tài, nói hay đến mức muốn bay lên trời, blogger thật sự không thể nhìn nổi nữa, chiêu trò thấp kém như vậy, đừng mang ra chơi nữa được không?】
Bài đăng dài trên Weibo này ngay lập tức tạo ra một cơn sóng lớn.
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, lượt chia sẻ và tỉ lệ click đã vượt qua một trăm triệu.
Rất nhiều người sau khi xem xong không khỏi cảm thấy dao động.
Đúng vậy, bọn họ chỉ nghe những gì Tống Ngọc và chương trình nói, nhưng hình như... thật sự không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh cả.
Tống Ngọc có thật sự lợi hại như những gì anh ta và chương trình tạo dựng không?
Cái gì cũng biết, anh ta vẫn còn là người sao? Là thần luôn đi!
So với việc đối phương thực sự xuất sắc như vậy khi mới 19 tuổi, bọn họ theo bản năng tin tưởng đây giống như một chiến lược marketing hợp tác hơn, bởi vì Tần gia quyền lực đến như vậy, mời được các ông lớn trong giới tham gia vào việc lăng xê, có vẻ cũng không phải là điều không thể.
Càng nghĩ, mọi người càng không thể không tỏ ra hoài nghi, mà cái nghi ngờ này càng lên đến đỉnh điểm khi blogger đăng tải một tấm ảnh về đơn đầu tư, trên đó ghi rõ nhà đầu tư của《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》chính là Tống Ngọc.
Fan của Từ Tinh Huy càng thêm hăng hái, hoàn toàn tin vào việc Tống Ngọc cố tình giẫm lên đầu thần tượng của mình để tạo chiến lược marketing, đã bắt đầu một chiến dịch lớn để phản đối "chủ nghĩa bá quyền" của Tống Ngọc. Tôi đã nói rồi, tại sao chương trình của anh ta lại được chú ý đến vậy? Dù là bôi nhọ hay sự thật, dù sao thần tượng của chúng tôi luôn bị anh ta tạo dựng thành nhóm đối lập, đúng không?
Anh ta chính là cố tình mà! Lên án rồi lại tâng bốc, trước tiên là thu hút sự đồng cảm của khán giả, sau đó mới lộ diện các thân phận khác nhau, khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào anh ta, chẳng phải là có kế hoạch từ trước sao?
Với sự gia tăng của những luận điệu này, cuộc bỏ phiếu cho cuộc hẹn giữa Tống Ngọc cùng Tần Quyền dần bị đẩy xuống, thay vào đó, cuộc bỏ phiếu cho cuộc hẹn giữa Từ Tinh Huy cùng Tần Quyền lại được đưa lên cao.
Hừ, đừng tưởng chúng tôi không biết, các người cố tình tạo chiêu trò, chúng tôi đây sẽ không làm theo ý các người đâu, thà đẩy nhau vào mối quan hệ loạn luân còn hơn là ủng hộ các người!
Không chỉ cuộc bỏ phiếu cho Từ Tinh Huy cùng Tần Quyền được đẩy lên, mà các cuộc bỏ phiếu cho Từ Tinh Huy cùng Thẩm Dung Thời, Chu Tử Lực, Tạ Nhuận cũng đồng loạt được nâng lên, mọi người bắt đầu sinh ra tâm lý phản kháng, cho rằng Tống Ngọc không xứng đáng nhận được sự yêu thích từ quá nhiều khách mời, quyết tâm "chấn chỉnh lại trật tự" cho đúng.
Kết quả cuối cùng được công bố, không chỉ khiến cho đoàn làm chương trình vô cùng bất ngờ, mà ngay cả các khách mời nghe thấy cũng đều ngẩn ngơ.
Tống Ngọc trực tiếp bị sắp xếp vào nhóm cùng với Đỗ Nhược Hiên, người mà cậu không hề hợp nhau nhất, còn Từ Tinh Huy thì lại được đi hẹn hò với Tần Quyền.
Thẩm Dung Thời cùng Hứa Nặc Khiêm vẫn là cặp đôi ăn ý như cũ, nhưng điều kỳ lạ là, gần như ngay từ đầu, Chu Tử Lực cùng Tạ Nhuận, những người có vị trí và thân phận tương đương, nay lại bị sắp xếp chung với nhau.
Chu Tử Lực, Tạ Nhuận:......
Thật là kỳ quái.
Phiếu bầu này, mấy người có phải dùng chân để bỏ phiếu không vậy!
(*)Dùng chân bỏ phiếu: mang nghĩa chỉ trích việc bỏ phiếu một cách không công bằng hoặc thiếu chính xác. Nó ám chỉ việc người ta không bỏ phiếu bằng suy nghĩ hay sự hiểu biết, mà theo cảm tính, dễ dàng hoặc vì lý do ngoài lý trí.