Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 54

Đừng bận tâm đến những bình luận kỳ quái của cư dân mạng, quy tắc chính là quy tắc.

Hơn nữa, chương trình lần này là do Tống Ngọc tự tay thiết lập kịch bản, cho nên sẽ không có khả năng thay đổi gì nữa.

Ngày hôm sau,《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》chính thức ra mắt với tư cách là một chương trình hẹn hò lần đầu tiên phát sóng đồng thời trên tất cả các nền tảng với các phòng trực tiếp riêng cho khách mời.

Ngay lập tức thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Vào lúc 8 giờ, đúng giờ mở màn, các nhân viên văn phòng, sinh viên, những người thất nghiệp rảnh rỗi, cùng các tài khoản marketing cũng đồng loạt kéo vào, suýt nữa làm nghẽn một số nền tảng nhỏ. May mà hai vị đạo diễn đã chuẩn bị sẵn sàng, đầy tự tin, cho nên không có sự cố gì xảy ra.

Số lượng người xem nhiều nhất vẫn là các phòng phát sóng trực tiếp của những khách mời có sức ảnh hưởng lớn trong làng giải trí.

Tạ Nhuận, Chu Tử Lực, Từ Tinh Huy cùng với Tống Ngọc.

Đặc biệt là Tống Ngọc, lượng người xem trực tuyến của cậu gần như vượt xa cả ảnh đế Tạ Nhuận, điều này chứng tỏ tốc độ phát triển của cậu trong việc thu hút người hâm mộ là cực kỳ khủng khiếp.

Tất nhiên, phần lớn các bình luận trên màn hình đều đang nghi ngờ vấn đề của người blogger kia ngày hôm qua, nhưng tiếc là không ai chú ý đến.

Phía hậu trường chương trình, tổ tiết mục đang xem xét lần lượt các phòng phát sóng trực tiếp của tất cả các khách mời theo thứ tự xuất hiện. Dù mới chỉ là 8 giờ sáng, nhưng mỗi vị khách mời đều đã bắt đầu công việc của riêng mình.

Chu Tử Lực đến công ty của mình để bàn bạc về các vấn đề liên quan đến buổi hòa nhạc; Đỗ Nhược Hiên thì đến căn cứ để thảo luận về giải thi đấu quốc tế sắp tới; Tạ Nhuận đến phim trường để quay lại những cảnh bị thiếu trong thời gian qua, thậm chí cả Tần Quyền cùng Từ Tinh Huy cũng trở về nhà để giải quyết những vấn đề liên quan đến thân phận của mình.

Chỉ có duy nhất ---

Tống Ngọc và Thẩm Dung Thời hai người bọn họ, vui vẻ thoải mái, trực tiếp ngủ mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đã phải chờ đợi vài tiếng đồng hồ, khán giả chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh hai người xoay người ngủ lặp đi lặp lại:???

Nghiêm túc à?

Làm cái gì vậy, đây là chương trình thực tế mà, các cậu có chịu chuyên nghiệp hơn chút không!

Dù khán giả có thả bao nhiêu bình luận chỉ trích, hai người vẫn ngủ ngon lành, như cũ không hề có phản ứng gì.

Mãi đến gần 11 giờ, Tống Ngọc lúc này mới lười biếng bò dậy từ trên giường, ngái ngủ nhận ra mình đã ngủ lâu đến như vậy.

Cậu ngốc ngốc ngồi ở bên mép giường một lúc, sau đó bất ngờ mở to mắt, nhìn vào thời gian trên điện thoại, kinh ngạc lấy tay che miệng.

"Đệt..."

Mặc dù không đeo microphone, nhưng câu chửi thẳng thừng này vẫn khiến không ít khán giả cảm thấy thích thú.

"Ha ha ha, chắc là cậu ấy mới nhận ra mình đã ngủ dậy muộn như thế nào rồi nhỉ?"

"Chờ một cái xin lỗi, chúng tôi dậy sớm như vậy mà chỉ để xem cậu ngủ thôi sao? (emoji mặt chó)"

"Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi, người trẻ tuổi, giờ này mà còn ngủ được sao?"

"Ngay cả Chu Tử Lực cách vách cũng đã nói gần xong danh sách bài hát cho buổi hòa nhạc rồi, mà bên này vẫn chưa dậy, tuyệt vời."

......

Những khán giả đang chờ đợi cuối cùng cũng nhận thấy có động tĩnh trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người bắt đầu sôi nổi trêu chọc, nhưng bọn họ không biết chính là, lúc này Tống Ngọc không phải ngạc nhiên vì mình dậy muộn, mà là ngạc nhiên vì mình thực sự có thể ngủ lâu như vậy?

Ai mà ngờ được, từ khi còn nhỏ, cậu đã bị chứng mất ngủ hành hạ, cho nên rất khó có thể ngủ ngon một giấc trọn vẹn.

Mỗi lần, thời gian ngủ lâu nhất cũng chỉ được có hơn bốn tiếng rồi tự thức dậy, có khi còn chỉ ngủ được vài phút ngắn ngủi. Nhưng lần này, ngủ một mạch tận bảy tám tiếng, thật sự như một phép màu! Chỉ cần nhìn biểu cảm hiện tại của Tống Ngọc là có thể thấy cậu đang rất xúc động.

Tối hôm qua, tới gần 11 giờ Thẩm Dung Thời mới nhận được một gói thuốc từ bạn gửi đến. Hắn không dừng lại, lập tức điều chế một liều thuốc mà trước đây hắn đã điều chế cho những bệnh nhân mất ngủ khác, rồi đưa cho Tống Ngọc thử xem có hiệu quả hay không.

Tống Ngọc vốn cũng không ôm kỳ vọng gì nhiều, rốt cuộc bệnh của cậu đã kéo dài nhiều năm, nếu mà dễ dàng chữa khỏi như vậy, đó mới là điều kỳ lạ.

Cơ thể cậu đã có một sự kháng thuốc nhất định, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng cho rằng rất có thể vấn đề liên quan đến quá khứ, yêu cầu cần phải chậm rãi điều chỉnh. Làm sao có thể hy vọng một liều thuốc lại có hiệu quả ngay lập tức?

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ chính là, nó thực sự có tác dụng!!

Ít nhất, nó hiệu quả hơn tất cả những phương pháp mà cậu đã từng thử trước đây, đáng tin cậy hơn rất nhiều!

Không còn cơn đau khiến đầu muốn nứt ra, không còn tác dụng phụ khiến tim đập loạn hay chảy máu cam, mà là một giấc ngủ ngon, hoàn toàn không có ác mộng, thực sự thoải mái!

Tống Ngọc hoàn toàn bị bất ngờ, vậy là lời đồn về vị dược sĩ Spencer, với một liều thuốc có thể cứu rỗi người ta khỏi địa ngục, thế nhưng không phải là giả sao? Cậu gần như đã quên mất cảm giác ngủ ngon là như thế nào, vậy mà giờ đây lại có thể trải nghiệm lại lần nữa?

Điều này khiến Tống Ngọc thấy được hy vọng.

Cũng khiến Tống Ngọc tràn đầy tự tin, nghĩ rằng có lẽ lần này, chứng mất ngủ của mình thật sự có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Cậu vội vã đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh tìm Thẩm Dung Thời. Đối phương đã thức dậy từ lâu, lúc này đang ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp, vừa đọc sách vừa ăn bữa sáng (hoặc là bữa trưa?).

Khi nhìn thấy Tống Ngọc với mái tóc rối bù vừa mới thức dậy chạy tới, Thẩm Dung Thời thú vị đẩy kính mắt trên sống mũi của mình.

Còn chưa kịp mở miệng, Tống Ngọc đã vội vàng túm lấy tay hắn.

Tống Ngọc nén lại sự hưng phấn trong lời nói, thấp giọng nói: "Thần y, có hiệu quả, thật sự có hiệu quả! Sau này tôi sẽ nhờ cậy vào anh, chỉ cần anh chữa khỏi cho tôi, tôi sẽ ngay lập tức giúp anh tìm ra những người đó, cho tôi một tuần, không, tôi sẽ liên hệ với Mark ngay lập tức, chỉ cần ba ngày, tôi sẽ đưa cho anh địa chỉ của bọn họ!"

Giờ phút này, Tống Ngọc nửa ngồi xổm ở bên cạnh ghế của Thẩm Dung Thời, ánh mắt sáng lấp lánh, như thể đã tìm thấy vị cứu tinh.

Tất cả những thứ như Tần Quyền, âm nhạc, đua xe hay những phương pháp chữa mất ngủ khác đều bị cậu vứt ra sau đầu, cậu chỉ cần ngủ, được ngủ thoải mái theo ý mình!

Giống như tối hôm qua, không có bất kỳ hậu quả nào, giống như những người bình thường, có thể ngủ một giấc ngủ ngon!

Mà Thẩm Dung Thời chính là vị thần mang lại ước mơ này.

Cuộc trò chuyện giữa hai người như thể được mã hóa, khiến khán giả trong cả hai phòng phát sóng trực tiếp đều cảm thấy bối rối. Nhưng mà, chỉ cần sáng sớm đã thấy hai người vội vã lao vào nhau, thân thiết mà không hề phòng bị, cũng đủ để bọn họ hét lên mình đã "lên thuyền". Những bình luận về cp liên tục xuất hiện, khiến màn hình như muốn lật tung.

Trong cả căn hộ lúc này chỉ còn lại hai người, Thẩm Dung Thời không hề tỏ ra giấu diếm hay lạnh nhạt. Hắn cúi đầu nhìn Tống Ngọc, người đang đầy mong đợi nhìn mình, rồi hợp tác đưa tay ra.

Hợp đồng đã ký kết, tự nhiên là mỗi người đều có những mục đích riêng cần đạt được.

Qua thời gian ở chung với nhau, hắn đã dần dần loại bỏ sự nghi ngờ Tống Ngọc có thể là một thành viên trong tổ chức kế hoạnh tự sát X, càng không muốn thấy một thiếu niên tài năng như vậy tiếp tục bị chứng mất ngủ hành hạ. Nếu có thể giúp đỡ lẫn nhau để đạt được mục tiêu của cả hai, thì chương trình này cũng coi như một sự tình cờ đầy duyên phận. Dù một ngày nào đó nó kết thúc, không chừng bọn họ sẽ trở thành bạn bè thật sự.

Một giấc ngủ say no đủ, Tống Ngọc giống như một con yêu quái hút đầy máu, hoàn toàn hồi sinh, thậm chí trạng thái cũng tốt hơn rất nhiều so với trước.

Sau khi rửa mặt đơn giản, cậu ngồi cùng với Thẩm Dung Thời ăn bữa sáng, lúc này mới chú ý thấy trên bàn có mấy phần đồ ăn.

Thẩm Dung Thời khẽ động mắt, hiếm khi đóng vai người giới thiệu.

"Cái sandwich trong đĩa đỏ trên bàn kia là Chu Tử Lực để lại cho cậu, còn có một mảnh giấy ghi chú trên tủ lạnh. Còn phần steak màu xanh là của Tạ Nhuận, cậu ấy đặc biệt dặn tôi rằng đó là thịt bò tươi được vận chuyển bằng máy bay. Còn món canh trong nồi đang hầm là của Tần Quyền, anh ấy nói cậu thích ăn món này. Sáng nay tôi cũng dậy hơi muộn, cho nên chỉ làm chút cơm chiên, cậu xem thử, muốn ăn món nào thì cứ lấy."

Còn có thể chọn lựa sao?

Quay lại thành phố S, đúng như dự đoán, tình hình của mọi người quả thật đã khác trước.

Bọn họ không còn là những khách mời nhỏ bé, nghèo khổ, không có gì trong tay, chỉ biết nghe theo sự chỉ đạo của chương trình nữa, mà giờ đây mỗi người đều thể hiện được sự tự tin và quyền lực của gia tộc mình.

Thậm chí còn có món steak được vận chuyển bằng máy bay từ sáng sớm... hừ.

Chẳng phải ai cũng từng ăn qua sao?

Chẳng qua, dù sao thì đó cũng là món đặc biệt để dành cho mình, Tống Ngọc ở trước mặt máy quay cũng không tiện nói gì thêm. Sau khi xem qua một lượt, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện không vui với Tần Quyền tối hôm qua, cố ý hừ một tiếng rồi nói.

"Ai nói tôi thích uống canh vào buổi sáng vậy? Bao nhiêu năm rồi, tôi đã thay đổi thói quen từ lâu rồi được chưa?"

Cậu lựa chọn một hồi, cuối cùng vẫn lấy phần sandwich của Chu Tử Lực, kết hợp với cơm chiên của Thẩm Dung Thời mà ăn, tuy rằng chúng chẳng hợp nhau chút nào, mặc dù canh với cơm có lẽ sẽ phù hợp với thói quen bình thường hơn, nhưng cậu vẫn không thèm nhìn cái nồi canh kia lấy một cái.

Thẩm Dung Thời buồn cười nhìn cậu, liếc qua máy quay, thấy đèn đỏ đang sáng lên, biết là mọi người đều đang xem, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ thu dọn thức ăn còn lại, để lại vào trong tủ lạnh.

Còn mấy phần thức ăn thừa liệu ai sẽ ăn, thì đó không phải là chuyện cậu phải lo.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, những khán giả đã xem toàn bộ cảnh sáng sớm lúc này đều rơi vào im lặng.

Tống Ngọc có thể nghĩ rằng bữa sáng của mình chỉ là mấy người kia làm dư rồi để lại, nhưng khán giả thì không nghĩ vậy. Bọn họ đã thấy các khách mời đứng trong bếp từ sáng sớm, làm một loạt thao tác, rồi khi làm xong, mỗi người lại chỉ uống một cốc cà phê hoặc sữa đơn giản rồi đi làm việc của mình.

Bản thân còn không ăn, chẳng lẽ chỉ để luyện tay thôi sao?

Rõ ràng là món này được đặc biệt làm cho Tống Ngọc mà!

Còn để cậu tùy ý lựa chọn nữa... Mới chỉ là tập mấy của chương trình mà đã nghiêm trọng như vậy sao?

Thật tội nghiệp cho Tần Quyền cùng Tạ Nhuận, sáng sớm vừa phải vận chuyển bằng máy bay, vừa phải nấu canh, cuối cùng lại bị bỏ vào tủ lạnh, đúng là cảm giác tiêu chuẩn kép, quả thật quá đáng thương.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, những bình luận đầy sự đồng cảm liên tiếp xuất hiện, nhưng Tống Ngọc lại hoàn toàn không hay biết gì. Sau khi ăn xong, cậu cùng Thẩm Dung Thời lúc này mới có cơ hội nói về kế hoạch sắp tới.

"Ở chỗ anh có phương thức liên lạc của Mark không? Mấy lần trước phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm, là anh ta đang xác định vị trí đúng không? Tôi đã nghĩ là phương pháp này quen lắm. Một lát nữa chúng ta liên hệ với Mark thử xem, xem có thể hợp tác không. Đến chiều thì tôi phải qua S Đại một chuyến, mấy ngày rồi chưa đi học, phải về xin phép trước, cũng tiện gặp sư phụ tôi một chút. Anh dù sao cũng không bận gì, có muốn đi cùng không? Sư phụ tôi cũng rất quan tâm đến anh."

Đương nhiên, sự "quan tâm" này là đối với danh tính của dược sĩ Spencer.

Càng đặc biệt là sự quan tâm đối với việc điều trị chứng mất ngủ của Tống Ngọc, thứ mà ngay cả châm cứu cũng không thể chữa khỏi, lại có thể được chữa khỏi một cách kỳ diệu dưới tay của đối phương.

Về phần Thẩm Dung Thời, hắn không có ý kiến gì, đồng ý một cách vui vẻ.

Cả hai người đều không có ý định giấu giếm điều gì, vì vậy khi thảo luận, bọn họ cũng không cố tình tránh máy quay.

Đây là kết quả đã được bàn bạc từ sớm, Tống Ngọc đã suy nghĩ kỹ về chuyện này. Đối với thân phận DEAD, cậu không cần phải che giấu, dù sao thì Cục An Ninh Mạng Quốc Gia đã can thiệp rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ được công khai như một trường hợp điển hình. Câu chuyện làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, cậu không có ý định như vậy. Nếu đã trùng hợp với lịch trình của chương trình hẹn hò, thì phải công khai với khán giả rằng thời gian của bọn họ đã bị chiếm dụng bởi chuyện gì. Ngay cả Tạ Nhuận và Chu Tử Lực cũng không sợ công khai việc quay phim và biểu diễn trên sân khấu, cậu đâu có gì phải sợ, chẳng lẽ lại có điều gì mà không thể cho mọi người thấy sao?

Huống chi, cậu cũng không muốn kế hoạch tự sát X tiếp tục hoành hành như vậy.

Bao năm qua, đối phương như cơn dịch châu chấu đi qua biên giới, không ai có thể ngăn cản. Rốt cuộc, lý do chính là vì nhiều việc liên quan đến những bí mật của các tập đoàn và gia tộc quyền thế ở tầng lớp thượng lưu. Nhưng lần này, nếu bọn họ dám đưa tay vào trong nước, thì đừng trách chính phủ bọn họ sẽ ra tay mạnh mẽ.

Cậu hoàn toàn ủng hộ tất cả các chính sách, vô điều kiện luôn đứng về phía quốc gia C.

Nếu có thể thông qua chương trình này, công khai những cái chết mà kế hoạch tự sát X đã gây ra, để mọi người nhận thức và phòng ngừa, không còn dễ dàng bị lôi kéo nữa, chú trọng đến an toàn mạng internet, thì đó cũng là một việc tốt.

Vì vậy, cả hai người không có ý định giấu giếm gì, bọn họ cứ thế công khai ở trước mặt mọi người.

Sau khi dọn dẹp xong bữa sáng, bọn họ quay lại phòng khách, mang ra hai chiếc máy tính, dùng làm thiết bị kết nối.

Máy quay trong phòng phát sóng trực tiếp cũng theo sự thay đổi địa điểm, chuyển sang hướng đối diện với tường trong phòng khách.

Tống Ngọc nhanh chóng mười ngón tung bay trên bàn phím, thông qua liên kết mà Thẩm Dung Thời cung cấp, tìm được vị trí của Mark.

Các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy sau vài phút, khi Tống Ngọc gõ phím cuối cùng, loa trong phòng khách bật lên, phát ra tiếng nói giận dữ của một người đàn ông Mỹ.

"F**k, S, cậu dám bán đứng tôi? Đã nói là tôi giúp cậu tìm ra DEAD là ai, chuyện báo thù còn lại cậu tự làm, không được tiết lộ bất cứ thông tin gì liên quan đến tôi! Cậu nói không giữ lời!"

Thẩm Dung Thời trên mặt mang theo vài phần ý cười, nhẹ nhàng xin lỗi nói.

"Xin lỗi, thật sự là tôi cần cậu và DEAD hợp tác giúp đỡ. Cậu yên tâm, lần này không phải là để cậu đối đầu với cậu ấy, mà là tổ chức kế hoạch tự sát X thực sự. Số tiền cậu muốn, cứ đưa ra, tôi chỉ cần kết quả cuối cùng."

Ngay sau đó, bên kia lại là một chuỗi những lời chửi thề bằng ngoại ngữ.

Lời lẽ cực kỳ thô tục.

Sau khi ngủ đủ giấc, tâm trạng của Tống Ngọc tốt hơn nhiều. Nghe những lời xúc phạm đó, cậu cũng không hề cảm thấy phiền phức giống như trước, dứt khoát lưu loát cắt đứt câu chuyện.

"Đừng nói nhiều, anh chỉ cần nói có làm hay không, sao vậy, lúc trước anh dám xông vào Pentagon, một tổ chức xấu xa và nhàm chán, mà bây giờ lại sợ à?"

Bởi vì câu nói của Tống Ngọc, bên kia bỗng nhiên im lặng trong giây lát.

"DEAD?"

Giọng hỏi đầy nghi ngờ và cẩn trọng, mang theo chút không thể tin nổi.

Tống Ngọc nhẹ nhàng xoay cổ, lười biếng ngồi ở trên sofa, khoanh tay lại, "Ừ, là tôi."

Dường như không ngờ rằng DEAD trong truyền thuyết lại là một giọng nói trẻ như vậy, Mark không thể tin nổi mà ngồi xuống. Mọi người chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím, rồi sau đó là tiếng gầm giận dữ của đối phương, không thể tả hết được sự tức giận.

"Không thể nào, các cậu lại còn phát sóng trực tiếp? Phát sóng đồng thời sao? Các cậu điên rồi à? Nếu các cậu không sợ chết thì tôi còn sợ gì nữa? Đã nói là phải đối phó với tổ chức kế hoạch tự sát X rồi, sao không làm cho kín đáo một chút? Nếu đối phương biết là chúng ta, chắc chắn sẽ áp dụng các biện pháp khủng bố đấy!"

Nhiều khán giả hiểu tiếng Anh mới bắt đầu nhận ra trọng tâm trong cuộc trò chuyện giữa hai bên.

- -- Đối phó với tổ chức kế hoạch tự sát X.

Tổ chức kế hoạch tự sát X là gì?

Mọi người băn khoăn, tiếp tục lắng nghe. Thẩm Dung Thời thay Tống Ngọc mở lời giải thích về lý do tại sao hai người lại công khai toàn bộ quá trình này. Hắn cũng giải thích về việc lần này, DEAD sẽ giúp đỡ toàn bộ quá trình, hơn nữa đã có sự can thiệp của Cục An ninh Mạng Quốc gia. Nghe đến đây, Mark cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Có vẻ như hắn đã thỏa hiệp, mệt mỏi ngồi xuống thở dài.

"Được rồi, vậy các cậu chuẩn bị bắt đầu từ đâu? Tôi chỉ có thể nói, tôi cũng không ưa gì cái tổ chức kế hoạch tự sát X kia, nhưng tổ chức này cực kỳ bí ẩn, không phải người bình thường có thể bắt được. Lý do chúng còn có thể ngang ngược như vậy là vì có đủ sức mạnh, đặc biệt là thủ lĩnh của bọn họ, vô cùng sắc bén. Một khi cảm nhận có ai đó đang xâm nhập, bọn họ sẽ nhanh chóng tắt nguồn, ngừng mọi hoạt động, cực kỳ cẩn trọng."

Tống Ngọc lúc này mới trở nên tỉnh táo hơn, ngồi thẳng người, tỉ mỉ giải thích.

"Tôi biết, tôi đã từng tiếp xúc với tổ chức này hơn một năm trước. Người đứng đầu quả thật rất thận trọng. Lúc đó, bọn họ có vẻ muốn mở rộng đội ngũ, nên mời tôi tham gia, nhưng vì tôi không hứng thú, nên việc đó đã dừng lại giữa chừng. Sau đó, tôi muốn tìm hiểu địa chỉ của bọn họ, nhưng không ngờ bọn họ xử lý rất sạch sẽ, không để lại một chút thông tin nào. Mark, tôi sẽ gửi cho anh một website, anh tiện thì kiểm tra thử xem có thể tra ra chủ sở hữu tên miền của website đó và thành phố mà bọn họ từng đăng ký hay không. Tôi sẽ liên hệ với trung tâm an ninh mạng sau, kiểm tra vị trí cuối cùng mà bọn họ đã để lại tín hiệu. Chúng ta có gì, có thể tiếp tục trao đổi, đây là thông tin liên lạc của tôi, anh có thể liên hệ bất cứ lúc nào."

Cậu gửi cho Mark trang website của tổ chức Kế hoạch tự sát X mà trước đây đã từng tiếp cận, nếu đây là một lỗ hổng mà đối phương cố ý để lại, thì chắc chắn sẽ có dấu vết mà bọn họ để lọt dưới sự tự mãn của chính mình. Với khả năng của Mark, chắc chắn không thể không phát hiện ra.

Khi biết đối phương đã xâm nhập vào C quốc, Tống Ngọc vô cùng phấn khích, muốn tự tay bắt gọn những kẻ này.

Dù sao, trong giới hacker ngầm, cậu vẫn chưa có thành tích gì đáng kể, ngoài chiến tích đấu với Mark trong trận chiến trước đây, còn lại chẳng có "tác phẩm" nào. Đây là cơ hội rõ ràng, một chiến công đáng giá, nếu không thu thập được thì thật có lỗi với sự "chân thành" mà đối phương đã gửi đến không phải sao?

(*)Liệu người ấy có yêu em chân thành. Nếu khóc cứ chạy lại với anh - Quang Hồng said.:)))

Chỉ khi đối đầu với kẻ ngang sức ngang tài mới thú vị, sao lại phải chơi với những người dân bình thường chứ? Nếu đã muốn chơi, vậy thì hãy cùng cậu so tài một lần đi.

Tống Ngọc có sự kiểm soát tuyệt đối đối với khả năng của mình, cũng không nghĩ rằng chỉ vì công khai bắt giữ những người này thì bọn họ có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Sau khi cúp điện thoại với Mark, Tống Ngọc không dừng lại, cậu sử dụng cơ sở dữ liệu khổng lồ để trực tiếp trích xuất tất cả các bình luận và tài liệu liên quan đến tổ chức kế hoạch tự sát X trong vòng hai mươi năm qua từ các diễn đàn ngầm, sau đó lọc ra những thông tin hữu ích từ những cái tên này. Cuối cùng, sau hơn hai tiếng đồng hồ, cậu đã thành công tìm được một biệt danh ---

Dionysos.

Thần rượu.

Cái biệt danh này đã xuất hiện cách đây hơn năm năm trên một diễn đàn hacker nhỏ đã đóng cửa từ lâu. Đối phương không chỉ chuẩn xác đánh trả những người đã xúc phạm tổ chức kế hoạch tự sát X, mà còn đề cập đến một cái tên trong danh sách đã chết. Cái tên này, ngoài việc được ghi lại trên trang web đó, tất cả thông tin công khai còn lại đều cho rằng đó là một cái chết bất ngờ.

Có thể nói ra cái tên này, xác định không phải là cái chết đột ngột, mà là do tổ chức kế hoạch tự sát X gây ra, như vậy, mặc dù không phải là thành viên của tổ chức, đối phương chắc chắn phải hiểu biết rất rõ về tổ chức này.

Nhìn xem, đây không phải là một điểm đột phá sao?

Thẩm Dung Thời suốt cả quá trình đều nhìn vào cách thao tác của Tống Ngọc, mặc dù xem không hiểu, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự tự do và thành thạo của đối phương khi vào mạng, như thể không có biên giới. Cuối cùng, cái tên mà Tống Ngọc tìm được khiến sắc mặt Thẩm Dung Thời trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Bởi vì máy tính luôn quay lưng về phía camera, cho nên trong suốt hai tiếng đồng hồ đó, không ai biết bọn họ đã làm gì.

Có một số khán giả cảm thấy bất mãn vì thời gian này quá nhàm chán, cho nên đã chuyển sang các phòng livestream của các khách mời khác.

Quả nhiên, những chương trình đó hấp dẫn hơn rất nhiều.

Đặc biệt là bên phía Tần Quyền, đối phương đã trực tiếp dẫn đoàn quay phim vào một căn biệt thự sang trọng của Tần gia tại khu ngoại ô thành phố S.

Khu vực này với diện tích vài hecta, đều là địa bàn của Tần gia, bao gồm sân golf, vườn hoa, đài phun nước, hồ bơi và một loạt các tiện nghi kèm theo. Duy nhất phục vụ ở đây là một bộ phận các trưởng tộc trong Tần gia.

Cả đoàn làm quay phim đi theo đều hưng phấn đến điên cuồng. Chao ôi, nơi này trước kia đâu phải là nơi bọn họ có thể vào được, chỉ sợ chưa kịp lại gần thì máy quay đã bị ném đi mất. Nhưng đi theo Tần Quyền thì lại khác, cáo mượn oai hùm, không chỉ không có ai ngăn cản, mà ngay cả nhiều nhân viên an ninh của Tần gia cũng phải đứng lùi lại phía sau, cố gắng không che khuất ống kính của bọn họ.

Khán giả trong phòng livestream cũng được mở rộng tầm mắt, số lượng người xem dần dần tăng lên, thậm chí còn đông hơn nhiều so với các phòng livestream của các khách mời khác.

"Chết tiệt, khu biệt thự lớn như vậy, ở thành phố S còn có chỗ như thế này sao? Lần đầu tôi biết đấy!"

"Phục thật, lúc trước tôi còn nói sao đối phương dám tự xưng mình là tài phiệt, tài phiệt đâu ra ở C quốc? Giờ nhìn diện tích thế này, tôi đúng là kiến thức nông cạn!"

"Tần tổng, ngài còn thiếu phu nhân không? Tôi có thể chuyển giới thành đàn ông! Chỉ cần cho tôi một cơ hội!"

"Các người đúng là dám mơ ước, còn phu nhân của Tần gia? Tôi thì khác, tôi chỉ muốn giúp phu nhân xách túi, Tần tổng, ngài xem ngài còn thiếu nô lệ không?"

"Cho nên, chỉ có tôi nghĩ đến, lúc trước Tống Ngọc chính là người đã bỏ lại những thứ này để ly hôn với Tần Quyền sao? A, thật là hồ đồ mà!"

"Đúng vậy, ngay cả việc chia tài sản trước rồi ly hôn sau cũng được mà!"

.....

Trong phòng phát sóng trực tiếp, những lời lẽ thô tục, quần lót bay loạn xạ, mọi thứ rất hỗn loạn. Mọi người đều là những nhân vật có thể co được dãn được, nên mỗi người đều kêu gào nghe có vẻ hay ho hơn người khác.

Chưa đầy nửa giờ, danh hiệu【Chồng cũ quốc dân】đã được gắn lên trên đầu Tần Quyền.

Nếu một người có tiền, đa số mọi người có thể sẽ ghen tị và căm ghét sự giàu có. Nhưng nếu một người cực kỳ giàu, giàu đến mức có thể vượt qua mọi tưởng tượng, hơn nữa lại còn là người nước ngoài, thì đa số mọi người chỉ có thể quỳ xuống, tán dương một tiếng "Ngầu quá, chia cho tôi một ít!"

Hiện tại, các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã thể hiện rõ ràng đặc điểm này.

Tần Quyền không biết rằng danh hiệu trên đầu mình đã thay đổi một lần nữa chỉ trong vòng nửa giờ ngắn ngủi. Anh bình tĩnh xuống xe, đi vào bên trong, dẫn theo năm sáu người trong nhóm quay phim. Một số trưởng tộc nhìn thấy, nhíu chặt mày, trực tiếp chặn bọn họ lại.

"Đây là kiểu gì vậy? Sao lại dẫn bọn họ đến đây?"

Bí mật nội bộ của Tần gia, có đến 80-90% đều đã xuất hiện ở đây, điều tối kỵ nhất chính là bị giới truyền thông biết đến. Tần Quyền hiện giờ tự mình ra ngoài tham gia chương trình hẹn hò, làm mất mặt đã không nói, mà lại còn dám dẫn theo đám người này tiến vào nhà cũ sao? Điên rồi à.

"Không sao, không có gì không thể để người ngoài biết được, dù sao thì những gì cô tôi cần nói cũng đã nói hết rồi..."

Khi nhắc đến buổi phát sóng trực tiếp ầm ĩ cách đây vài ngày, sắc mặt của các trưởng tộc lại càng thêm tối sầm, ngượng ngùng ho một tiếng, rồi nghiêm túc khuyên nhủ nói.

"Việc xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, sao lại phải làm ầm lên như thế."

"Như thế này sao có thể nói là làm ầm lên được?" Từ sâu trong ngôi biệt thự, giọng nói duyên dáng, kiêu kỳ của Tần Như Ngọc vang lên. Bà ta cầm một chiếc tẩu thuốc dài bằng ngọc, chậm rãi bước ra ngoài. So với hình ảnh vội vàng chạy ra từ bệnh viện cầu cứu khi vừa mới tỉnh dậy, giờ đây bà ta trông hoàn toàn khác biệt.

Nhóm quay phim lập tức đưa máy quay vào vị trí, hướng về phía bà ta.

Tần Như Ngọc cũng không hề có chút ngượng ngùng nào. Hiện giờ bà ta là người chiến thắng. Dù là vì dư luận hay là vì danh phận chính thức của người kế thừa Tần gia, Tần Quyền cũng không thể làm gì tổn hại đến bà ta. Bà ta chỉ cần ngoan ngoãn đợi tên con trai của mình, Từ Tinh Huy, được thêm vào gia phả của Tần gia, chính thức lấy lại vị trí người kế thừa. Phần đời sau của bà ta sẽ không bao giờ thiếu vinh hoa phú quý, vì vậy đâu còn chuyện phải giấu giếm hay không dám nhắc tới nữa?

Ngược lại, sự chú ý của giới truyền thông đối với bà ta lại trở thành một thanh kiếm sắc bén, buộc mẹ Tần không dám xuống tay, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời khiến bà ta hài lòng.

Bởi vậy, Tần Như Ngọc đương nhiên vui vẻ chấp nhận việc quay phim.

"Đây là người tôi đặc biệt mời về, gia chủ Tần gia, hôm nay đến đây để giúp giải quyết vấn đề về thân phận của Tinh Huy. Lần trước gặp vội, không nhìn kỹ, cháu hẳn là A Quyền đúng không? Lúc nhỏ thấp bé như vậy, lúc nào cũng khóc nhè, không ngờ tới, hiện tại cũng đã lớn như vậy rồi. Còn nhớ rõ cô không? Cô hồi nhỏ cũng đã cho cháu không ít đồ chơi đấy."

Ừ, tất cả đều là những món đồ chơi kinh dị, bị tháo rời hết tay chân.

Chuyên dùng để dọa anh, hy vọng anh sớm chết đi.

Tần Quyền sao có thể không nhớ được chứ?

Anh lạnh lùng nhếch môi, không trả lời, chỉ nói bằng giọng điệu công việc như thường lệ, "Đi tới Nghị Sự Đường đi", sau đó dẫn đầu bước ra ngoài trước.

Nhóm quay phim nhìn nhau rồi vội vã đi theo sau, Tần Như Ngọc cười nhạt một tiếng, mắt nheo lại, hút một hơi thuốc, chán ghét thấp giọng mắng một câu, "Nhãi ranh, giống hệt như mẹ của nó."

Sau đó bà ta cũng theo sau vào trong.

Lúc này, các trưởng tộc không còn gì để nói, chỉ có thể sửa sang lại trang phục, rồi thông báo cho tất cả những người còn lại, bảo bọn họ đến Nghị Sự Đường để tập hợp.

Tần gia có tổng cộng sáu vị trưởng tộc, đều là gia chủ của các nhánh phụ lớn tuổi, thường phải trải qua quá trình kiểm tra và thẩm định rất nghiêm ngặt mới có thể đảm đương, bọn họ nắm trong tay một số quyền lực nhất định, ví dụ như có thể can thiệp vào việc hôn nhân, tang lễ, tài sản kế thừa và phân phối tài sản của các dòng chính phụ, thậm chí bọn họ còn có quyền điều phối sản nghiệp và cơ cấu của gia tộc.

Nghị Sự Đường này chính là nơi mà sáu vị trưởng tộc thường xuyên họp bàn.

Gia chủ Tần gia thì rất ít khi xuất hiện ở đây.

Bởi vì nguyên nhân huyết thống dòng chính, các trưởng tộc ít khi tụ họp cùng một chỗ. Mặc dù vẫn chưa quen với những chiếc máy quay livestream kỳ quái được lắp đặt ở xung quanh, nhưng vì chủ gia tộc và Tần Như Ngọc đều không phản đối, bọn họ cũng không có lý do gì để từ chối.

Thế nhưng, có vài trưởng tộc không muốn lộ mặt công khai, bọn họ nghĩ ra cách dùng khẩu trang và kính râm che đi nửa khuôn mặt, trông có chút hài hước, nhưng dù vậy, khí chất của bọn họ vẫn rất mạnh mẽ. Chỉ cần vài người ngồi xuống đây, cũng đủ để khiến khán giả ở trước màn hình phải nghiêm túc lên vài phần, biết đây là một buổi họp vô cùng nghiêm trọng và trang trọng.

Cuộc họp của bọn họ thực ra rất đơn giản.

Chính là liệu Từ Tinh Huy có được nhận lại vào Tần gia hay không, nếu nhận lại, thì sẽ phải đổi tên thành gì, làm sao để ghi chép vào gia phả. Quyền thừa kế ngày xưa đã hoàn toàn rơi vào tay Tần Quyền sau sự biến mất của Tần Như Ngọc, hiện giờ đối phương trở về, có nên chia sẻ một phần quyền lực và tài sản hay không, đó là những câu hỏi được đặt ra. Tần Như Ngọc thì lại hứng thú bừng bừng, một lòng chỉ nghĩ đến việc tranh thủ cho con trai mình, nhưng Tần Quyền thì vẫn giữ thái độ thờ ơ, dường như chẳng quan tâm gì đến cuộc thảo luận của mọi người.

"Theo tôi, tên của Tinh Huy không cần phải thay đổi, chỉ cần đổi họ thành Tần là được. Lúc trước khi anh trai tôi qua đời, không có di chúc gì cả, dựa theo quy định của Tần gia, bất kể là nam hay nữ đều có quyền thừa kế, cho nên tài sản của Tần gia tôi nên được hưởng một phần, mà Tinh Huy cũng nên có một phần mới đúng."

Tần Như Ngọc chậm rãi mở miệng nói, mỗi lần rít một hơi thuốc từ chiếc tẩu, ánh mắt không ngừng quan sát sắc mặt của các trưởng tộc và Tần Quyền.

Trong đó có một vị trưởng tộc tức giận hừ lạnh một tiếng, đầy khinh miệt, "Nực cười, Từ Tinh Huy họ Từ, có quan hệ gì với Tần gia chứ, sao lại phải đổi họ thành Tần? Một đứa trẻ mà ngay cả cha ruột là ai cũng không rõ, dù có thừa kế đi chăng nữa, cũng phải thừa kế tài sản của cha nó, sao lại liên quan gì đến Tần gia chúng ta? Nếu cô muốn chia tài sản cho con cái của mình, đó là chuyện của cô, nhưng nếu lấy danh nghĩa Tần gia để dùng tài sản của Tần gia nuôi dưỡng con cái nhà khác, thì chẳng hợp lý chút nào."

Lời nói này vừa thô vừa tục tĩu, khiến Tần Như Ngọc tức đến mặt mày tối sầm lại.

Một vị trưởng tộc khác cũng lên tiếng phụ họa, "Đúng vậy, hơn nữa quyền thừa kế của Tần tiểu thư lúc đó, có hay không, cũng chỉ có hai người biết. Khi gia chủ Tần gia qua đời, tôi nhớ là Tần tiểu thư đây đã lấy tài sản của gia tộc với lý do kết hôn, số tiền đó chưa đầy hai năm đã bị tiêu xài hết. Dựa theo quy định của Tần gia, nếu ai đã được chia gia sản trước, lấy tài sản của gia tộc, thì coi như tự động từ bỏ quyền thừa kế. Đã lâu như vậy, giờ lại đến đây tranh giành quyền lợi gì?"

Rõ ràng, hai người này đều thuộc phe của mẹ Tần và Tần Quyền.

Nghe vậy, Tần Như Ngọc siết chặt tay, hai tròng mắt tràn ngập băng giá.

"À, vậy sao? Vậy không biết các trưởng tộc còn nhớ quy tắc về chìa khóa của kho vàng dưới lòng đất không? Quy tắc của Tần gia, chỉ có chủ gia tộc mới được cầm chìa khóa kho vàng dưới lòng đất. Thật tình cờ, nếu các vị không muốn cho tôi quyền thừa kế, thì tôi đành phải dùng đến tài sản của tổ tiên, tự mình đi lấy phần tài sản tôi đã thay đổi được rồi."

Bà ta lười biếng lấy ra một nửa chiếc chìa khóa vàng từ trong ngực, khiến tất cả các trưởng tộc có mặt đều sửng sốt.

Ngay cả Tần Quyền, lúc này cũng cho bà ta thêm nửa cái ánh mắt.

Tần Như Ngọc đắc ý vung vẩy chiếc chìa khóa, nhìn tất cả mọi người với ánh mắt mỉa mai, "Nếu muốn có được nửa chiếc chìa khóa này, thì các vị hãy cho tôi những gì tôi đáng được nhận. Nếu không, tôi không ngại để những thứ này bị phá huỷ. Dù sao tôi cũng không thể có được, thì mọi người cùng nhau thất bại cũng thú vị mà."

Những lời này khiến không ít trưởng tộc không khỏi nhíu chặt mày.

Cuối cùng, một nửa số trưởng tộc đã bị Tần Như Ngọc mua chuộc cũng lên tiếng, "Tần Quyền, cậu thấy chuyện này..."

So với một người không rõ từ đâu xuất hiện để tranh giành quyền thừa kế, rõ ràng người đang nắm giữ chìa khóa kho vàng dưới lòng đất mới đáng sợ hơn. Đó là tài sản của nhiều thế hệ, nếu bị phá hủy, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Vấn đề lại được ném lại cho Tần Quyền, anh chống tay lên nửa đầu, lật xem những tài liệu trong tay, tất cả đều là các sản nghiệp mà Tần gia hiện đang sở hữu.

Nhưng anh lại như thể đang chia kẹo, vô cùng tự nhiên đồng ý.

"Tôi không thành vấn đề, chỉ cần bà chịu giao chìa khóa kho vàng dưới lòng đất, quyền thừa kế, tôi có thể cho Từ Tinh Huy và bà. Đây là những sản nghiệp hiện tại của Tần gia, các người muốn gì, có thể tự mình chọn, chỉ có phần đã gạch đi là tôi không thể cho, phần còn lại, đều có thể lấy."

Có vẻ như không ngờ Tần Quyền lại dễ dàng đồng ý như vậy, tất cả mọi người có mặt đều nghẹn họng nhìn trân trối, đứng sững tại chỗ.

Tần Như Ngọc vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng sẽ phải kéo dài một đoạn thời gian, ai ngờ, thằng nhóc này lại mềm lòng như vậy. Bà ta tất nhiên cũng chú ý đến những sản nghiệp đã bị gạch đi trên các tài liệu, mỗi sản nghiệp đều có thu nhập không nhỏ.

Không bao gồm thì thôi vậy, chắc là Tần Quyền muốn để lại cho mẹ anh ta.

Tuy nhiên, có được lợi thế như vậy, Tần Như Ngọc lại không có ý định cảm kích, ngược lại còn cố ý giả vờ tỏ ra đau khổ nói, "Tại sao những phần đã gạch đi lại không thể chia? Lúc anh trai còn sống, tôi có thể chọn bất cứ thứ gì, quả nhiên, cháu trai vẫn không thể bằng anh trai ruột."

Khán giả trong phòng livestream cũng bị câu này làm dấy lên sự tò mò, đúng vậy, sao lại không thể chia những phần đó, nếu đã có quyền thừa kế, còn có sự phân biệt lớn nhỏ sao?

Chẳng phải đây là sự thiên vị công khai sao?

Chỉ thấy Tần Quyền khẽ nhếch môi, cũng không có ý né tránh, ngược lại còn nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út, nói: "Không, chỉ là những phần đã gạch đi đó, thực ra đã được chia từ lâu rồi."

Đã chia rồi?

Lần này, không chỉ có Tần Như Ngọc, mà ngay cả các trưởng tộc có mặt cũng ngốc luôn rồi.

Tuy rằng bọn họ không quản lý tài sản và sản nghiệp của dòng chính Tần gia, nhưng mỗi công ty đều là một kho châu báu, sao lại có thể bị chia đi mất? Là chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện xảy ra khi nào?

"Chia cho ai rồi?"

"Đúng vậy, chia cho ai rồi?"

Đây chính là vấn đề mà các trưởng tộc quan tâm nhất. Nếu là một vị ở nhánh phụ nào đó, dù có dọa một chút thì cũng có thể lấy lại được, nhưng các công ty của Tần gia thì không thể tùy tiện chia ra như vậy. Nếu không có lý do chính đáng, những thứ này phải là của Tần gia cho đến chết!

Lúc này, không biết nhớ ra điều gì, Tần Quyền đột nhiên lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Khi thấy nụ cười này, không biết vì sao, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều có một loại cảm giác không tốt lắm.

Giống như là đang đi trên đường lớn, bỗng nhiên bị một người vạch mặt rồi đột ngột nhét vào mặt một nắm thóc vậy.

"Đương nhiên là đã chia trong vụ ly hôn rồi," mọi người nghe Tần Quyền nói vậy, "Theo luật của quốc gia C, khi ly hôn, tài sản chung của vợ chồng sẽ được xử lý theo thỏa thuận của cả hai bên. Cho nên, những công ty đó, từ một năm trước, đã được chia đến dưới tay của Tống Ngọc rồi."

Khi nghe thấy cái tên này, tất cả các trưởng tộc trong Nghị Sự Đường đều không thể kìm được mà cảm thấy đầu óc ong ong, thiếu chút nữa không đứng vững được.

Ngay cả Tần Như Ngọc cũng khiếp sợ há hốc miệng, không thể tin nổi rằng người trong nhà mình lại có thể ngốc nghếch đến như vậy, chỉ vì một vụ ly hôn mà đã chia gần như toàn bộ tài sản trong tay đi.

Đây là trình độ của một kẻ phá gia chi tử sao!!

Lúc này, tại Đại học S, sau khi ăn xong bữa trưa một cách chậm rì rì cùng với Thẩm Dung Thời, Tống Ngọc đang đi dạo trong khuôn viên trường, nhận được những cuộc gọi khác nhau từ các trưởng tộc Tần gia. Khi nhớ lại lời dặn dò của Tần Quyền tối qua, bảo cậu không cần phải can thiệp, cậu chỉ đơn giản nhấn nút từ chối.

Hừ, nếu không để tôi quản thì tôi cũng không quản. Chẳng lẽ còn nghĩ tôi sẽ chủ động đi tìm hiểu sao?

Một cái nhấn chặn, có chuyện gì thì đi tìm Tần Quyền mà giải quyết đi.

Đã ly hôn lâu như vậy rồi, sao vẫn có thể liên lạc với tôi chứ?

Tống Ngọc trực tiếp tắt máy, mang theo Thẩm Dung Thời đi vào tòa nhà của khoa âm nhạc.

Bởi vì là thời gian nghỉ trưa, trong khuôn viên trường không có nhiều người, chỉ có một vài sinh viên, sau khi nhận ra bọn họ là ai, liền phấn khích đến mức không thể nói nên lời, một đường đi theo sau bọn họ vào tòa nhà dạy học. Vào giờ trưa, đúng lúc nhiều người đang tập đàn, vì thế những âm thanh của các loại nhạc cụ vang vọng ra từ cửa sổ, tràn ngập bầu không khí nghệ thuật.

Có chuyện tốt, một số người xem đi theo nhịn không được nhỏ giọng tò mò hỏi, "Tống Ngọc, cậu có biết về những nghi vấn của blogger tối qua không?"

Tống Ngọc một bên ăn kem, một bên không chút để ý đáp lời, "Nghi vấn gì?"

Tối qua cậu đi ngủ quá sớm, nói thật là cậu chẳng hề chú ý đến chuyện gì đang xảy ra trên mạng.

"Chính là chuyện nghi ngờ cậu không phải là Zling thật, cũng chẳng phải là đại thần 7388 gì, mà tất cả các danh tính hiện tại đều là do marketing dựng lên ấy, cậu sẽ phản hồi thế nào?"

Nhắc đến chuyện này, không ít ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía cậu, thậm chí cả những sinh viên đang đứng xem cũng không nhịn được mà rút điện thoại ra, bật chức năng ghi hình.

Ánh đèn đỏ của livestream vẫn đang nhấp nháy, đội quay phim đã đặt máy quay vào đúng góc dưới tán cây có ánh nắng chiếu vào nơi Tống Ngọc đang ngồi.

Bóng cây đan xen trên má đối phương, gương mặt thanh tú, vừa nhấm nháp cây kem vừa vô tội trả lời.

"Có gì để phản hồi chứ, không tin thì không tin, dù sao tôi cũng đâu có nói là mình."

Vấn đề mất ngủ đã tìm được cách giải quyết rồi, mặt khác những danh tính kia có còn giá trị gì nữa đâu? Tin hay không thì tùy, không tin thì tôi cũng không cần phải dùng những sở thích đó để làm phiền thời gian ngủ của mình nữa.

Tống Ngọc không hề tiếc nuối hay tức giận, cậu nói như thể đang kể một câu chuyện của người khác, thành công khiến không ít khán giả chỉ muốn xem náo nhiệt, tức giận muốn chết.

Một ngụm máu treo lơ lửng trong không trung, muốn phun ra mà không thể, cảm giác nghẹn lại không thể chịu nổi.
Bình Luận (0)
Comment