Dù nói là vậy, nhưng những người đứng xem, muốn thử thách và kiểm tra thân phận của Tống Ngọc cũng không phải ít.
Dù sao, vị trí của Zling trong giới âm nhạc không phải là thứ người bình thường có thể sánh được.
Đúng lúc đó, khi Tống Ngọc kéo theo Thẩm Dung Thời mới bước vào hành lang của tòa nhà giảng dạy khoa âm nhạc, ngay lập tức đã bị một cậu thanh niên tóc đỏ, kiêu ngạo chặn ở cửa.
Đối phương nhìn từ trên xuống dưới đánh giá với vẻ khiêu khích, dường như rất khinh thường vị nhạc sĩ nổi tiếng trong truyền thuyết này, vì sao lại có một vẻ ngoài "yếu đuối" như thế, rồi khoanh tay hỏi.
"Cậu chính là Zling sao? Nghe nói cậu là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển đặc cách vào khoa là đàn violin, vậy có dám so tài với tôi không?"
Tống Ngọc:......
Cậu là ai chứ, có tư cách gì mà bảo muốn so tài với tôi, sao tôi phải đồng ý với cậu?
Trong hành lang, mênh mông cuồn cuộn gần như cả một lớp học người, còn có không ít sinh viên nghe được tin tức, đang vội vàng cầm điện thoại chạy tới đây.
Trên đường, rất nhiều sinh viên bước đi vội vàng.
"Ê, cậu nghe nói chưa? Thiên tài âm nhạc khoa Âm nhạc, Phương Lam, đang tranh cãi với Tống Ngọc trong phòng học nhạc đó!"
"Cái gì? Dữ dội như vậy sao? Chờ tôi với, tôi cũng phải đi xem thử!"
Lúc này, còn ai mà quan tâm đến việc có ăn cơm hay không, đi xem náo nhiệt mới là bản chất của con người.
Tống Ngọc thực ra không muốn làm mọi chuyện trở nên quá mức ồn ào. Đều là bạn học với nhau, với năng lực âm nhạc của bản thân cậu, nếu cứ ép quá thì chẳng tốt, sau này còn phải gặp mặt nhau, quá mức cũng không có lợi cho sự đoàn kết, phải không?
Nhưng vị thiên tài khoa Âm nhạc nổi tiếng trong truyền thuyết Phương Lam này, lại dường như không có ý định bỏ qua, lời nói của cậu ta cứ ép sát tới.
"Làm sao vậy, không dám nhận thách thức à? Mang danh Zling nghe có vẻ oai lắm đúng không? Mặc dù tôi không biết cậu làm sao mà có được mấy bài hát đó, nhưng để tránh tình huống giống như Liễu Ngô Xuân, tôi nghĩ vẫn cần phải kiểm tra lại thân phận thực sự của cậu. Không phải nói là cậu đậu thủ khoa vào trường sao? Thế sao từ khi nhập học đến nay cậu chưa bao giờ đi học một tiết nào vậy? Sao lại phải giấu giếm, chẳng lẽ là đang sợ gì đó sao?"
Phương Lam nói từng câu từng chữ, nhưng những gì cậu ta nói lại là tiếng lòng của không ít người đang đứng xem.
Nhóm thiếu nam thiếu nữ mới nhập học này, lúc này, chính là thời điểm tự tin và kiêu ngạo nhất, có lẽ bình thường bọn họ cũng sẽ tôn trọng những tiền bối như Zling trong ngành âm nhạc, nhưng bọn họ không phải là những người mù quáng tin theo quyền uy như fan hâm mộ, nghe tiếng gió là tin. Bọn họ có tiêu chuẩn đánh giá riêng về ngành nghề, chỉ tin vào những gì bọn họ tận mắt chứng kiến.
Có năng lực thì phải thể hiện ra.
Giấu giếm thì làm sao có thể khiến mọi người phục được?
Các bạn học có mặt ở đây đều hai mắt sáng rỡ, ánh lên vẻ háo hức như đang chờ xem trò vui, nhưng không ai phản bác ý kiến của Phương Lam, rõ ràng bọn họ cũng hy vọng Tống Ngọc có thể ra tay vài chiêu, để xem là thật hay giả.
Thẩm Dung Thời đứng ở một bên không nói gì, hoàn toàn tôn trọng ý kiến và sự lựa chọn của Tống Ngọc.
Nhóm quay phim thì vô điều kiện phát sóng hết thảy mọi tình huống, không xen mồm vào bất kỳ ý kiến nào.
Tống Ngọc chép chép miệng, gặm xong miếng kem cuối cùng trên tay, rồi vứt que gỗ và giấy vào thùng rác ở bên cạnh. Nhìn gương mặt đầy khiêu khích của "thiếu gia thiên tài" cùng tuổi với mình, cậu không khỏi suy nghĩ nghiêm túc.
Cậu còn phải ở lại ngôi trường này bốn năm nữa mới có thể tốt nghiệp.
Vậy thì dù khoa Âm nhạc chọn ít môn nhất, nhưng vì điểm tín chỉ, cậu cũng phải học tầm hai năm. So với việc mỗi lần gặp lại đều bị vướng vào việc thi đấu, có lẽ một lần đánh bại đối phương sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn.
"Được rồi, cậu muốn so như thế nào? Biên khúc? Nhạc cụ? Hay là A Cappella?"
Tống Ngọc nhún nhún vai, bất đắc dĩ mở lời.
Mà theo lời đáp ứng của cậu, trong nháy mắt từ khóa【Tống Ngọc bị thiên tài âm nhạc của Đại học S thách đấu】lập tức leo lên cuối danh sách tìm kiếm hot search, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Dung Thời cũng lập tức tăng vọt.
Trong căng tin, khi các giáo sư Trần Mĩ Linh và Trần Chấn Khang vừa đang ăn cơm, vừa chuẩn bị bài giảng để lên lớp, nhìn thấy không ít sinh viên vẻ mặt kinh ngạc và phấn khích vừa nghịch điện thoại rồi lập tức đứng dậy rời đi, bọn họ không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi của chủ nhiệm giáo dục.
"A lô, giáo sư Trần Chấn Khang, sao còn đang ăn cơm vậy? Mau xem tin tức đi, nghe nói Tống Ngọc đang đánh nhau với mấy học sinh khoa Âm nhạc rồi!"
"Cái gì?"
Hai vị giáo sư sợ tới mức cơm cũng không thèm ăn nữa, vội vàng chạy về phía tòa nhà giảng dạy.
Đây chính là lý do thực sự khiến tin đồn ngày càng lan rộng.
Trên thực tế, lúc này thái độ của Tống Ngọc và Phương Lam vẫn xem như khá bình tĩnh, còn không phải chỉ là thi đấu âm nhạc thôi sao, đây cũng coi như là một cách giao lưu âm nhạc bình thường.
Không ít sinh viên lo lắng lén đứng sau lưng Tống Ngọc, bí mật cùng cậu phổ cập khoa học về sự đáng sợ của Phương Lam.
"Thầy Tống, thầy đừng có coi thường anh ta, học trưởng Phương Lam rất giỏi đấy, năm ngoái trong cuộc thi violin quốc tế còn đoạt giải vàng, nghe nói anh ấy thường xuyên tổ chức các buổi hòa nhạc cá nhân, luôn kín chỗ ngồi. Gia đình anh ấy là thế hệ âm nhạc, không phải người bình thường có thể so sánh được."
À, trách không được cậu ta lại kiêu ngạo đến thế.
Tông Ngọc ngẫm ra rồi gật gật đầu, nhưng vẫn không quá để tâm.
Trong phòng đàn, có đủ mọi loại nhạc cụ. Hai người đứng ở vị trí trung tâm, trong lớp học, bên cửa sổ, hành lang và ngoài cửa đều chật kín người. Tống Ngọc tùy tay lướt qua cây đàn điện tử đặt ở vị trí trung tâm, không mấy quan tâm hỏi.
"Cậu nói so tài nhạc cụ, được thôi, vậy so cái nào?"
So cái nào?
Các sinh viên có mặt ở đây đều ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, Zling không phải là người giỏi violin nhất sao? Phương Lam cũng là người dẫn đầu trong lĩnh vực violin ở trong nhà, bọn họ nghe thấy hai người muốn so tài nhạc cụ, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là sẽ so đàn violin, đàn đều đã chuẩn bị sẵn rồi, sao lại có thể thay đổi đột ngột như vậy?
Phương Lam ánh mắt lóe lên, nhìn thấy Tống Ngọc tự tin như vậy, trong lòng cậu ta cũng cảm thấy có chút không chắc chắn.
Cậu ta đã xem qua video biểu diễn hồi nhập học của đối phương, đàn violin quả thực ở trình độ khá cao, thậm chí so với cha mẹ của mình, cũng không hề kém cạnh. Nếu chỉ so về diễn tấu violin, có lẽ hai người cũng khó phân cao thấp. Nhưng nếu là so về nhạc cụ khác, cậu ta không tin là Tống Ngọc có thể thành thạo như vậy. Một nhạc cụ muốn đạt đến trình độ tinh thông, cần phải trải qua nhiều năm rèn luyện. Cậu ta cũng vì sinh ra trong gia đình âm nhạc, nên cơ bản cái gì cũng biết một chút, nhưng nếu nói về am hiểu thực sự, phải tính đến violin và piano.
Vì Tống Ngọc nói cái gì cũng có thể, vậy thì cậu ta sẽ dùng sở trường của mình, so với sở đoản của đối phương. Dù có hơi vô liêm sỉ, nhưng thắng được thì vẫn là thắng.
Nếu có thể đánh bại Tống Ngọc trước mặt bao nhiêu người, thì không chỉ làm tổn hại đến danh tiếng nhà soạn nhạc của đối phương, mà có lẽ cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ【Làm mất mặt】của Tinh Huy rồi.
Đúng vậy, thực ra trong một cuộc gặp gỡ riêng, Phương Lam đã nhận lời nhờ vả từ người bạn Từ Tinh Huy, đến để "dạy dỗ" cho Tống Ngọc một chút.
Cái thằng con nhà quê này, vừa trở về đã bắt đầu làm ra vẻ khác biệt, khiến không ít người cảm thấy khó chịu. Nói gì mà là nhà soạn nhạc nổi tiếng, cậu ta hoàn toàn không tin. Nếu nói theo ý của cậu ta, thì chắc nó chỉ là một kẻ mượn tên tuổi của tiền bối để đi khoe mẽ lừa đảo, chỉ biết chơi một chút nhạc cụ rồi tỏ ra vênh váo, chẳng qua chỉ là một thằng nhóc lông vàng mà thôi.
Ánh mắt Phương Lam lóe lên một tia khinh thường, sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cậu ta lên tiếng.
"Như vậy đi, nếu so tài với violon thì không dễ phân thắng bại ngay được. Thầy Tống không phải tự xưng là nhà soạn nhạc Zling sao? Chắc hẳn rất giỏi đàn piano, không bằng, chúng ta so đánh đàn piano đi?"
"Ầy..."
Trong đám đông đang theo dõi, bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài đầy thất vọng, đặc biệt là các sinh viên chuyên ngành violon, bọn họ còn tưởng sẽ được chứng kiến một cuộc so tài giữa những cao thủ, ai ngờ hai người lại không thi cái này.
Còn các sinh viên chuyên ngành piano thì lại cực kỳ vui vẻ, không quan tâm là Phương Lam hay Tống Ngọc, đối với bọn họ, ai cũng đều dễ dàng bị đánh bại trong lĩnh vực chuyên môn của bọn họ, chỉ cần đàn một bài là biết ngay.
"Được á. Tôi đều có thể."
Tống Ngọc nhún nhún vai, không thèm quan tâm nói.
Hừ, làm bộ làm tịch, Phương Lam hướng về phía nhóm quay phim và các bạn học thân sĩ cúi chào một cái, rồi đi thẳng đến cây đàn piano đặt ở góc phòng.
Cây đàn này là loại thường được các giáo viên sử dụng để trình diễn trong các buổi học.
Cậu ta đơn giản thử một vài nốt, điều chỉnh một chút, rồi nhanh chóng đàn một chùm nốt ngắn.
Không ít sinh viên chuyên ngành piano nhịn không được gật gật đầu, ừm, có vẻ như cậu ta cũng biết điều chỉnh âm chuẩn.
Thế nhưng, Tống Ngọc từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên, trái lại, cậu chỉ đơn giản kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cùng với Thẩm Dung Thời và những người khác, vẻ mặt hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
Khi giáo sư Trần Chấn Khang đến, cả phòng học đã hoàn toàn yên tĩnh. Phương Lam giãn tay một chút, khi nốt nhạc đầu tiên rơi xuống, nhịp điệu lập tức khiến vài vị giáo sư phải nheo mắt lại.
《Hồi ức của Don Juan》, được xưng là một trong những tác phẩm piano khó nhất trong lịch sử, rất ít người dám chơi. Không chỉ bởi vì cảm xúc của nó, mà cả về nhịp điệu và kỹ thuật đều vô cùng phức tạp. Đây là bản chuyển thể của Lý Tư từ vở opera《Don Giovanni》của Mozart, mang tầm vóc hoành tráng cùng kỹ thuật đỉnh cao.
Phương Lam đã từng trong lén lút luyện tập không ít lần, nhưng thực sự có thể đàn trọn vẹn và hoàn hảo như vậy thì lại không nhiều.
Cho nên lúc này đây, trong lòng cậu ta cũng có chút lo lắng.
Âm nhạc hùng tráng vang lên, tiếng đàn piano nối tiếp nhau, giáo sư Trần Chấn Khang đứng ở cửa sau, không nhịn được phải gật đầu tán thưởng. Thế nhưng, Tống Ngọc lại không có bất kỳ phản ứng gì, mãi cho đến một nhịp nào đó ở giữa bài, cậu mới ngước mắt lên nhìn thoáng qua, rồi từ đó không hề ngẩng đầu lên nữa.
Khi bài nhạc kết thúc, tất cả các sinh viên chuyên ngành piano đều cảm thấy phục.
Tiếng vỗ tay như sấm rền, nhưng cũng không khỏi mở to mắt kinh ngạc.
"Đỉnh thật đấy, Phương Lam chơi piano lại hay đến vậy, tôi còn không biết?"
"Đừng nói là cậu không biết, không thấy là ngay cả giáo sư của chúng ta cũng bị sốc à?"
"Giấu kỹ quá, đúng là trận chiến của các vị thần, quả nhiên là các vị thần đánh nhau."
......
Phương Lam đắc ý dào dạt đứng lên, cúi chào mọi người, "Như thế nào?"
Cậu ta nhìn về phía Tống Ngọc, ánh mắt mang theo chút khinh thường cao cao tại thượng.
Không nghĩ tới đi, tôi đâu phải loại học sinh mà người bình thường nghĩ rằng có thể dễ dàng đánh bại.
Tống Ngọc không nói gì, chỉ đứng dậy, đi đến vị trí mà cậu ta vừa chơi đàn, gõ xuống vài nốt nhạc. Chỉ với vài phím đàn đó, Phương Lam lập tức cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Giáo sư Trần Chấn Khang và giáo sư Trần Mĩ Linh nhìn nhau, mỉm cười lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
"Không tệ," Tống Ngọc chậm rãi ngồi xuống, chỉnh lại cổ tay áo và trang phục của mình, "Chỉ có vài nốt này bị đàn sai một chút, nhưng cả bài vẫn khá mượt mà, coi như là đã luyện tập nghiêm túc."
Cậu nói xong, cả đám sinh viên vây xung quanh không khỏi ngạc nhiên một lúc.
Không ai phát hiện ra rằng vài nhịp đó bị đàn sai, bởi vì thật sự là quá nhanh, quá mượt mà, mọi người đều bị cuốn theo, không một ai nhận ra sự khác biệt.
Còn chưa kịp để Phương Lam lên tiếng phản bác, Tống Ngọc đã đưa tay ra, bắt đầu buổi diễn tấu của mình.
Cũng là《Hồi ức của Don Juan》, cũng là nhịp điệu cùng tốc độ đó, cũng là bản nhạc đó, cũng là sự khó khăn đó, nhưng cảm xúc mà cậu truyền tải lại vô cùng trình độ, chỉ cần có tai nghe là ai cũng có thể nhận ra sự khác biệt. Không chỉ có như thế, Tống Ngọc chơi cực kỳ trôi chảy, toàn bộ bài nhạc kết thúc mà không để lại bất kỳ sai sót hay nhịp trống nào, khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, tất cả đã rõ ràng.
Thắng bại đã phân.
Lúc này, không chỉ các sinh viên chuyên ngành piano mà ngay cả các sinh viên thuộc chuyên ngành khác cũng không thể nói lên lời nào.
Phương Lam sắc mặt tái nhợt, giống như một tên hề đứng giữa phòng, thân hình loạng choạng, suýt nữa không đứng vững được.
Cậu ta đã nghĩ đến việc mình sẽ thất bại, nhưng không ngờ lại thất bại một cách thảm hại đến như vậy.
Dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, Tống Ngọc sau khi chơi xong, không có rời đi, cũng không công bố ai thắng ai thua, mà là quay người đi lấy cây bass ở bên cạnh, gảy vài âm.
"Thú vị thật, bài piano của cậu làm tôi nhớ đến một bài hát trước đây có người đã dạy tôi."
Cậu tùy tiện lấy một chiếc plectrum, cầm bass lên nhẹ nhàng chơi vài hợp âm, rồi sau đó lại đổi sang đàn guitar để tiếp tục biểu diễn. Vừa chơi vừa hát, mọi người lúc này mới nhận ra, cậu đang hát một bài dân ca. Có thể gọi là dân ca, nhưng lại không bị giới hạn bởi bất kỳ loại nhạc cụ nào. Chỉ trong một bài hát chưa đầy ba phút, cậu đã đổi qua lại rất nhiều loại nhạc cụ, một cách liền mạch, dường như tất cả các nhạc cụ chỉ là phương tiện thể hiện của cậu, không có kỹ thuật gì đặc biệt. Nhưng chỉ có sinh viên chuyên ngành mới nhận ra, trình độ thuần thục này, hình như không chỉ là chơi qua một lần.
Không ai biết, trong những đêm dài không ngủ được ấy, Tống Ngọc đã không ngừng chơi những bài hát khác nhau, cố gắng để có thể đi vào giấc ngủ.
Đôi tay gảy đàn kia, máu tươi đầm đìa, nhưng lại chỉ có thể trợn tròn mắt thức đến khi trời hửng sáng.
Chính những ngày tháng đó đã tạo nên nền tảng vững chắc để cậu của ngày hôm nay có thể tự do chơi được nhiều loại nhạc cụ.
Âm nhạc từ đây không còn là công cụ để hỗ trợ ru ngủ, mà là niềm vui và sự tận hưởng thực sự.
Thẩm Dung Thời cùng những người trong đoàn quay phim ngây người nhìn cậu thiếu niên đang đứng ở vị trí trung tâm, mặt mày thư thái, không thể không cảm thấy trái tim mình như đánh rơi vài nhịp.