Thật Thiếu Gia Áo Choàng Lại Lại Lại Bạo

Chương 59

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Ngọc rất điềm tĩnh.

Không còn cách nào khác, đều là những người thường xuyên chơi game điện tử, ai mà không biết ai? Những anh chàng "trạch nam" khi bận rộn thì chỉ còn lại các nhu cầu cơ bản như ăn, uống và ngủ, những thứ khác hoàn toàn không quan tâm, huống hồ là hình tượng. Nói thật, FOX có thể kéo được một người như Đỗ Nhược Hiên đã là khá ổn rồi, dù sao bọn họ cũng dựa vào thực lực, chứ không phải nhờ vào giá trị nhan sắc.

Nhưng Tống Ngọc thì khác, cậu thường xuyên đối diện với những người hay xuất hiện trong làng giải trí như Tạ Nhuận, Chu Tử Lực... So với bọn họ, cậu không hề thua kém chút nào, giá trị nhan sắc đương nhiên không có gì phải chê.

Dành một chút thời gian khiến cho đám người Muggle cảm thấy một ít chấn động nho nhỏ, Tống Ngọc nhìn về phía chiếc máy chơi game cổ đặt ở góc tường, tỏ ra rất hứng thú.

(*)Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J. K, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy. Hoặc chỉ những người xấu xí.

"Trong này thật sự có trò chơi sao? Có những trò nào vậy?" Cậu tò mò hỏi.

Đội trưởng FOX, Kim Khuê Húc vội vàng tiến lên giải thích, "Chỉ là một số trò chơi cũ trước đây, ví dụ như《Tam Sơn Đại Chiến》gì đó, hiện tại trên thị trường không còn phát hành nữa, nhưng giá trị sưu tập và tính giải trí vẫn rất tốt. Chúng tôi đặc biệt tìm được ở chợ hải sản, nếu thầy Tống cảm thấy hứng thú, có thể thử xem."

Ồ? Còn có《Tam Sơn Đại Chiến》à?

Đây là một trò chơi cổ điển đã ngừng phát hành từ lâu! Cậu cũng từng muốn sưu tập một bản, nhưng tìm ở đâu cũng không thấy bán, không ngờ lại có ở đây!

Tống Ngọc ánh mắt sáng lên, rất là tò mò. Ban đầu cậu không có ý định chơi game ở trong căn cứ, bởi vì hình tượng cậu tạo dựng trong chương trình luôn là người hoàn toàn không quan tâm đến game, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết đến khi nào mới gặp lại, trong chốc lát, cậu cảm thấy có chút do dự.

Dường như thấy Tống Ngọc có chút động lòng, Đỗ Nhược Hiên khích lệ nói.

"Không sao đâu, mọi người đều biết cậu chưa chơi qua mấy trò này, dù cậu chơi không giỏi cũng sẽ không ai cười đâu, nếu muốn chơi thì cứ thử đi, trò này cũng không khó lắm đâu, tôi mới chỉ phá vỡ kỷ lục vài lần thôi, cùng lắm thì, nếu cậu chơi đến cuối, tôi sẽ giúp cậu vượt qua."

Ôi chao...

Nghe thấy những lời "quân tử" hiếm hoi của Đỗ Nhược Hiên, không ít đồng đội trong căn cứ đều lộ ra ánh mắt trêu chọc.

Lúc này Đỗ Nhược Hiên mới nhận ra hình như mình đã quá dịu dàng, hắn khẽ ho một tiếng, sau khi mở game cho Tống Ngọc xong, liền lấy cớ đi WC rồi đi vào nhà vệ sinh.

Đội trưởng Kim Khuê Húc nhanh chóng đi theo, hai người đứng cạnh bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa trò chuyện.

Kim Khuê Húc làm mặt quỷ khẽ đụng vào vai Đỗ Nhược Hiên, nhỏ giọng hỏi.

"Thế nào rồi?"

"Thế nào là thế nào?"

"Chậc, tất nhiên là chuyện tỏ tình thế nào rồi? Đừng giả vờ ngốc nghếch nữa, anh thấy thầy Tống không tệ đâu, lớn lên đẹp trai, lại đa tài đa nghệ, quan trọng là cậu ấy chẳng biết gì về game, sau này cậu dạy cậu ấy một chút, chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ, chẳng phải tốt à, cậu cứ thầm vui vẻ đi!"

Đỗ Nhược Hiên có chút ngại ngùng hừ một tiếng, "Anh tưởng chỉ có anh là biết nhìn người à? Chương trình này có tám khách mời, anh nghĩ những người khác không biết sao? Chính vì thế, em mới không muốn tranh giành với đám người đó, em không phải kiểu người hạ thấp mình để tranh giành mới thấy vui, huống chi, em đã có khách mời làm em động lòng rồi."

"Ồ? Là ai vậy? Cậu sẽ không nói là cái tên Từ Tinh Huy kia đi?"

Kim Khuê Húc nhăn chặt mày, bản năng cảm thấy có chút không ưa.

Nếu nói trước đây, khi mới tham gia chương trình hẹn hò, Đỗ Nhược Hiên thích Từ Tinh Huy, đi tranh giành một chút thì hắn ta còn có thể hiểu, nhưng bây giờ chương trình đã phát sóng được hai tập, hắn đã xem qua một tập mà cảm thấy chẳng hiểu Từ Tinh Huy có ưu điểm gì lại thu hút được đồng đội của mình. Nhiều lúc, hắn còn hoài nghi liệu đối phương có phải đang cố tình giả vờ vô tội hay không, để đẩy Đỗ Nhược Hiên đi gây chuyện với người khác.

Hơn nữa khoảng thời gian trước, đối phương đột nhiên quay sang trở thành thiếu gia của Tần gia, những chiêu trò marketing che trời lấp đất kia, nói cái gì mà chiếm lấy 19 năm cuộc đời của Tống Ngọc lại là một loại ban thưởng, có cơ hội được nâng đỡ từ người quyền thế, càng làm hắn cảm thấy khó chịu, rất không thích.

Những lời này nói thật là quá vô lương tâm, dù cho địa vị có chênh lệch đến đâu, thì việc cướp đi 19 năm cuộc đời của người khác vẫn là sự thật, không nói một lời xin lỗi, ngược lại còn nói đó là phúc khí, vậy thì phúc khí đó cho ngươi, ngươi có muốn nhận không?

"Này, sao lại nói là cái tên Từ Tinh Huy kia? Tinh Huy là người rất dịu dàng, lại còn tốt bụng chu đáo."

Đỗ Nhược Hiên không phục mà la lên, nghĩ lại chuyện sáng nay trước khi ra ngoài hẹn hò, đối phương cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho mình, trong lòng hắn chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Kim Khuê Húc nhìn thấy vẻ mặt này, lập tức nuốt lại những lời định nói ra khỏi miệng.

Ngươi một người đàn ông cao 1m8 mà lại e thẹn cái gì chứ? 

Thật không nhìn nổi mà.

Được, xem ra là tình yêu sâu đậm rồi, lời hay cũng không thể khuyên nổi người đã quyết, cứ như vậy đi.

"Được rồi, vậy thì tự cậu đi hẹn hò, tự lo lắng một chút đi, có chuyện gì đừng quên liên lạc với người trong đội. À đúng rồi, ngàn lần đừng quên chuyện luyện tập nhé!"

Trước đây đã có không ít trường hợp các thành viên trong đội yêu đương rồi sau đó chia tay, khiến cho kết quả thi đấu thất bại, vì vậy lần này, Kim Khuê Húc càng thêm nhắc nhở kỹ càng.

Đỗ Nhược Hiên xua xua tay, không để tâm lắm, hắn đâu phải kiểu người não yêu đương, cần gì phải lo lắng chứ?

Hai người đùa giỡn xô xô đẩy đẩy nhau đi ra ngoài, vừa đi đến đại sảnh, liền thấy không biết có chuyện gì, một đám người vây quanh Tống Ngọc, liên tục kêu lên đầy kinh ngạc.

Cứ như là đang nhìn thấy một sinh vật ngoài hành tinh vậy.

"Chuyện gì vậy?"

Đỗ Nhược Hiên và Kim Khuê Húc đẩy đám đông ra, chen vào giữa, nhưng khi bọn họ nhìn thấy, không biết từ lúc nào, trên màn hình lớn của chiếc máy chơi game cổ điển lại hiện lên dòng chữ lớn【Bạn đã thiết lập kỷ lục mới】, xung quanh là vô số hiệu ứng pháo hoa, tràn ngập toàn bộ màn hình.

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Nhược Hiên chính là, có phải hay không có người đang cố tình khoe khoang, cho nên mới giúp Tống Ngọc chơi vượt qua màn.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Ngọc thành thạo chuyển sang trò chơi tiếp theo, lại lần nữa bắt đầu chơi, cả hắn và đội trưởng Kim Khuê Húc đều dần dần cảm thấy khó tin.

Không phải... Cái màn chơi khó như vậy mà cậu vượt qua được à?

Không phải... Ở đó có rương kho báu sao? Sao tôi không biết gì hết!

Không phải... Sao tốc độ thao tác của cậu lại nhanh như vậy? Mười ngón tay lướt qua mà gần như có tàn ảnh rồi đấy!

Mọi người xung quanh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, còn Tống Ngọc thì hết sức chuyên chú ngồi ở trên ghế, từng trò chơi thử qua một lần. Sau khi nhanh chóng hiểu sơ qua, thấy không quá khó, cậu lại rất nhanh mất hết hứng thú.

Hơn mười mấy trò chơi, cậu trực tiếp một mình phá ba bốn cái kỷ lục cao nhất.

"Cậu chắc chắn... là cậu chưa bao giờ chơi qua game à?"

Đỗ Nhược Hiên cùng một đám game thủ nhìn Tống Ngọc với ánh mắt đầy hoài nghi cuộc đời, không hiểu sao sự chênh lệch giữa người với người lại lớn đến vậy.

Trong chương trình hẹn hò, hắn chỉ thấy Tống Ngọc chạm vào máy tính một lần, đó là lúc cậu vọc vạch gì đó về kỹ thuật hacker, dù cảm thấy rất phức tạp nhưng vì khác ngành nên cũng không hiểu rõ, nhìn thấy tốc độ tay của cậu nhanh đến mức chỉ nghĩ là do đã quen tay. Ai ngờ khi áp dụng vào game lại khiến người khác phải kinh ngạc đến như vậy?

Mỗi một cái thao tác của cậu gần như không có chút sai sót nào, chính xác đến mức khiến người ta phải thán phục, đây chính là thiên tài sao?

Trách không được cậu ấy lại lợi hại đến vậy ở các ngành khác?

Có khả năng học hỏi mạnh mẽ như vậy, cái gì cũng chơi qua một lần là có thể làm được, thì có việc gì mà cậu không làm được chứ!

Đỗ Nhược Hiên có thể nhận ra tài năng đặc biệt của Tống Ngọc, những người khác tự nhiên cũng có thể nhận ra.

Trong lúc nhất thời, các thành viên của đội FOX nhìn Tống Ngọc ánh mắt như nhìn thấy bảo bối.

Đặc biệt là đội trưởng Kim Khuê Húc, hắn ta thậm chí trực tiếp kéo tay Tống Ngọc đi, thay đổi một chỗ khác.

"Tới tới tới, cậu nhóc, tôi cảm thấy cậu là một thiên tài đấy, có muốn thử chơi trò này không, tôi thấy cậu cũng sẽ chơi rất tốt đấy."

Kim Khuê Húc trực tiếp mở máy tính ra, mở lên phiên bản quốc tế mới nhất của game《Thời Đại Hòa Bình》, đôi mắt nhìn thẳng không rời, nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc đánh giá.

Tống Ngọc:......

Hỏng rồi, trong lúc nhất thời không chú ý thu lực, thiếu chút nữa bại lộ thân phận.

Có nhiều game thủ chuyên nghiệp như vậy ở đây, liệu cậu có thể trực tiếp chơi được không? Chắc chắn là không thể!

Chỉ cần đăng nhập vào game, những người này chắc chắn sẽ nhận ra cậu là zombie, lúc đó không phải là bị bọn họ ăn tươi nuốt sống sao?

Cậu đã từng bóc lột FOX bao nhiêu lần rồi? Không đếm hết được, có một đoạn thời gian, cậu cảm thấy đội trưởng Kim Khuê Húc có cách chơi khá mới lạ, cho nên cố ý dành cả tháng trời để mai phục, mỗi khi không ngủ được vào ban đêm thì lên game tìm người đánh, đến cuối cùng, Kim Khuê Húc gần như quỳ xuống cầu xin cậu nhanh đổi người đi đánh.

Vì vậy, trong tất cả các chiến đội eSports trong nước, FOX là đội có thù oán lớn nhất với cậu!

Ở đây mà "bạo mã"? Điều đó cơ bản giống như ở trong doanh trại quân đội mà hô to "Tôi là một con quỷ Nhật Bản" --- tự tìm cái chết.

(*)Bạo mã: thường được sử dụng trong các trò chơi điện tử, đặc biệt là trong các trò chơi trực tuyến, để chỉ việc một người chơi thể hiện khả năng chơi game vượt trội, gây ấn tượng mạnh hoặc làm điều gì đó đặc biệt để thu hút sự chú ý.

Tống Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, trái tim điên cuồng nhảy lên không ngừng, cậu mỉm cười từ chối nói, "Xin lỗi, tôi không có tài khoản trò chơi này."

"Không sao, dùng tài khoản của tôi đi!"

Đỗ Nhược Hiên lập tức xen vào, hứng thú bừng bừng đăng nhập vào tài khoản của mình, rõ ràng cũng giống như những người khác, muốn xem cậu thực sự giỏi đến mức nào.

Tống Ngọc:... Ông trời có phải là muốn hại tôi không!

Nhìn thấy mọi người đều chú ý đến mình, máy quay của đội sản xuất cũng đang chiếu thẳng vào cậu, trong giây phút sinh tử này, Tống Ngọc nghĩ đến rất nhiều điều, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ can đảm để "bạo mã" ngay lúc đó, chỉ có thể ngượng ngùng chọn đại một nhân vật, đăng nhập vào game.

Nhiều người nhìn thấy nhân vật mà Tống Ngọc chọn, đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Không còn cách nào, nhân vật này nổi tiếng là vị trí hỗ trợ, dù có chọn, một người cũng không thể tạo ra những pha ấn tượng.

Xem ra đúng như nhưng gì Tống Ngọc đã nói, cậu chưa chơi qua trò này, cho nên ngay cả những kiến thức cơ bản cũng không nắm rõ.

Những game thủ đang xem bớt đi một chút, chỉ còn lại các thành viên chính của đội FOX, vẫn đang chăm chú theo dõi.

Hệ thống đã ngẫu nhiên ghép cậu với một người chơi qua đường, Tống Ngọc không còn cách nào, đành phải gõ phím, từ từ theo kịp, chơi một cách chậm rãi.

Chơi đại cho xong có được không? Thỉnh thoảng để lộ một vài sai sót rõ ràng, có lệ cho qua, chắc cũng không ai phát hiện ra đâu?

Tống Ngọc theo bản năng điều khiển nhân vật tránh khỏi đối thủ, nhân cơ hội hồi máu cho đồng đội, sau đó chém rớt hai tên lính nhỏ, tiếp tục cày cuốc một cách dè dặt.

Cậu không nhận ra chính là, những thao tác có vẻ rõ ràng là có lỗ hổng, hành động không hề tích cực, luôn tránh né và lùi bước, lại khiến vài game thủ đứng ở phía sau càng nhìn càng thấy sắc mặt trầm xuống.

"Ôi vcđ, nhân vật này còn có thể chơi như vậy sao?"

Tống Ngọc tay run lên, trực tiếp khiến mình bị hạ gục.

"Thú vị đấy, xem ra khả năng phát huy của nhân vật này rộng hơn tưởng tượng nhiều, chỉ là trước đây không để ý."

Tống Ngọc đuôi mày giật giật, lại một lần nữa ấn nhầm một phím.

"Dù sao cũng đang ghi hình mà, một lát chơi xong xem lại một chút, cảm giác có thể phù hợp với phong cách của Tiểu Hiên, nếu có thể nghiên cứu kỹ, sẽ lại có thêm một nhân vật mạnh nữa, còn có thể gây bất ngờ cho mọi người."

"Đúng rồi, đúng rồi."

Tống Ngọc đang thoăn thoắt tránh né chợt cứng lại, suýt chút nữa đã đem cả cái bàn phím ném đi.

Không phải chứ, các người rốt cuộc là từ đâu mà thấy được nhân vật này có tiềm năng vậy!!

Cái gì mà bất ngờ, các người đang giả vờ cái gì vậy? Toàn là game thủ kỳ cựu rồi, không thể nghiên cứu được phong cách và thao tác của từng nhân vật sao?

Mắt mở trừng trừng mà nói dối thì cũng rõ ràng quá rồi đi!

Tống Ngọc nhận ra mấy người này có vẻ đã phát hiện ra cậu cố tình giấu nghề, nhưng chẳng còn cách nào, cậu đành phải cứng rắn giữ im lặng, không để lộ bất kỳ dấu hiệu thành thạo nào. Cuối cùng, chỉ đến khi thấy chữ "thất bại" xuất hiện, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, buông lỏng trái tim đã treo suốt thời gian qua.

Nhưng không ngờ, dù cậu đã làm đến như vậy, mấy người kia vẫn không có buông tha.

"Không vội, chúng ta chơi thêm một ván nữa."

Kim Khuê Húc vỗ vỗ bả vai cậu, hào hứng kéo ghế bên cạnh ra, cùng cậu đăng nhập, yêu cầu đấu tay đôi.

Tống Ngọc:......

Cậu mặt không biểu cảm dùng ánh mắt cá chết nhìn chằm chằm vào Kim Khuê Húc, không nhúc nhích.

CMN, chỉ cần để cậu thua một lần là được rồi, sao lại muốn cậu thua thêm vài lần nữa? Như thế này mà còn nhẫn nhịn được nữa à!

"Tôi thấy thầy Tống thật sự rất có tài, hiện tại chỉ là chưa quen thôi, kỹ năng và di chuyển của cậu đều rất ấn tượng, chỉ cần có thời gian, cậu chắc chắn sẽ là một ngôi sao mới trong giới eSports! Có nghe qua Little Baby chưa? Cậu ta mới 19 tuổi, hiện giờ đã đứng đầu server Bắc Mỹ rồi, chỉ cần cậu chịu cố gắng, cho tôi hai tháng, tôi nhất định sẽ huấn luyện cậu thành một thiên tài eSports!"

Kim Khuê Húc dùng tình cảm để giải thích, dùng lý lẽ để thuyết phục, không muốn dễ dàng bỏ qua một hạt giống tốt như vậy.

Tuy nhiên, dù Kim Khuê Húc nói như thế nào, Tống Ngọc vẫn không muốn chơi ván thứ hai.

Cái gì mà ngôi sao mới? Thiên tài eSports?

Đệt, hôm qua tôi mới vừa nghiền nát Little Baby xong, mà bây giờ lại bảo tôi lấy cậu ta ra làm mục tiêu tham gia giải thi đấu eSports?

Cái gì đây, trò cười quốc tế à!

Cậu dám cá rằng, không cần chơi thêm một ván nữa, chỉ cần dùng một nhân vật mà cậu quen thuộc, trong ván sau, Kim Khuê Húc chắc chắn sẽ nhận ra thân phận thật của cậu!

Phong cách của cậu thật sự là quá rõ ràng không phải sao?

Nghĩ cậu không hiểu ý của đối phương à?

Áo choàng đã lung lay sắp rơi rồi, cậu thì càng không thể tự tay trao cơ hội vạch trần chiếc áo choàng này cho người khác, đặc biệt là với kẻ thù oán hận chất chứa đã lâu!

Mắt nhìn qua camera, Tống Ngọc cúi đầu xem giờ, cười gượng gạo rồi ngẩng đầu lên nói.

"Xin lỗi nhé, tôi thực sự không mấy hứng thú đối với mấy trò chơi này, chiều nay tôi còn có việc khác phải làm, như vậy đi, lần sau, lần sau có cơ hội chúng ta lại nói tiếp!"

Cậu đứng dậy bước ra ngoài, vài tuyển thủ eSports lưu luyến không nỡ rời xa lập tức xông tới vây quanh cậu.

"Đừng mà!"

Bọn họ không tình nguyện đi theo Tống Ngọc, vừa đi vừa dặn dò cậu lần sau nhớ quay lại, bọn họ nhất định sẽ cố gắng bỏ phiếu cho cậu và Đỗ Nhược Hiên, chỉ mong cậu cân nhắc kỹ, liệu có nên từ bỏ các ngành nghề khác để theo đuổi eSports không!

Đỗ Nhược Hiên đi theo phía sau:??? Cảm giác như mình bị bỏ rơi vậy.

Một buổi hẹn hò, kéo dài hơn năm tiếng, khi Tống Ngọc trở lại căn hộ chung cư, Mark cùng Thẩm Dung Thời đã chờ đợi từ lâu.

"A Ngọc, tin tức mới nhất, con trai của Bộ trưởng Ngoại giao C quốc, chiều nay đã tự sát."

Cả hai người đều biểu lộ vẻ nghiêm túc, không có chút nào là cười đùa.

Tống Ngọc sắc mặt sửng sốt, không thể tin nổi hỏi, "Là bọn họ sao?"

Hai người gật gật đầu, mặt mày đều đầy vẻ nghiêm nghị.

Ai cũng không nghĩ tới, mặc dù đã có danh sách nạn nhân từ trước, Trung tâm An ninh Mạng Quốc gia đã cảnh giác cao độ, áp dụng nhiều biện pháp phòng ngừa, đối phương vẫn có thể ra tay, đạt được mục đích.

Khán giả trong phòng phát sóng không hiểu gì, nghe mà cảm thấy mơ hồ.

Khi Tống Ngọc nhận được cuộc gọi lần nữa từ đội trưởng Vương của Trung tâm An ninh Mạng, cậu cũng đã bật chế độ loa ngoài, trực tiếp đăng tải tất cả thông tin mà ba người bọn họ đã thu thập được trong suốt thời gian qua.

"Đội trưởng Vương, hiện tại đã xác nhận, những thành viên tham gia vào kế hoạch tự sát X chỉ có ba người. Một người tên là Dionysos, biệt danh tiếng Trung là Thần Rượu, quốc tịch không rõ, nhưng ngôn ngữ thường sử dụng có lẽ là tiếng Do Thái. Người thứ hai tên là Daniel, là người nước Y. Còn có một người rất bí ẩn, có thể là lãnh đạo của tổ chức, khả năng 80% là người gốc Á. Mọi người gọi hắn ta là Mr. Ngô, nhưng tên thật cụ thể thế nào thì vẫn chưa tra được."

"Hiện tại ba người đã nhập cảnh, phạm vi hoạt động chủ yếu giữa thành phố S và thành phố H. Bọn họ là người nước ngoài, ngoại hình chắc chắn rất dễ nhận diện. Tôi đề nghị có thể phát lệnh truy nã công khai, trước tiên xác định người, sau đó tiến hành bắt giữ."

Tống Ngọc lạnh lùng nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào máy quay đang phát trực tiếp ở trong góc phòng.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả các khán giả đều vô cùng kinh hãi.

Mà giờ phút này, giống như có giác quan thứ sáu, Mr. Ngô đang đi bộ trong khu dân cư bỗng ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía máy quay ở không xa, nhanh chóng lấy thẻ SIM trong điện thoại ra, bẻ gãy rồi vứt vào thùng rác.

"Ông làm gì vậy?" Daniel chợt hoảng sợ khi thấy hành động này.

Bên cạnh Thần Rượu cò chưa kịp mở miệng, liền bị Mr. Ngô cảnh cáo nói.

"Làm theo những gì tôi nói, thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rút đi. Tôi có cảm giác, chúng ta đang bị theo dõi."
Bình Luận (0)
Comment