Sỉ nhục! Đây chắc chắn là sự sỉ nhục trần trụi!!
Tống Ngọc bỗng có cảm giác như mình bị vấy bẩn, cảm thấy vô cùng bất lực. Tôi sẽ thích thầm anh sao? Ha! Anh đang nói cái quái gì vậy!
Cậu cố gắng giải thích, "Không, anh tin tôi đi, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, anh... nghĩ nhiều quá rồi."
Nhưng Tạ Nhuận lại chọn không nghe, hắn làm trò ở trước mặt mọi người trong buổi phát trực tiếp, kiên quyết cho rằng mọi hành động của Tống Ngọc đều là vì thích hắn, nếu không thì sao lại có những hành động đặc biệt như vậy.
"Cậu nói cậu không cố tình tránh tôi, vậy cậu giải thích thế nào về việc từ khi chương trình bắt đầu, cậu luôn giữ khoảng cách xa với tôi như vậy? Tôi đã thẳng thắn bày tỏ tình cảm với cậu rồi, thầy Tống, chúng ta đều là khách mời trong chương trình hẹn hò, ít nhất cậu cũng nên công bằng, cho tôi một cơ hội để thể hiện tương đương chứ. Nếu không, làm sao biết được chúng ta có hợp hay không?"
Tống Ngọc ngẩn người, cảm giác như bị mắc kẹt giữa không trung, không biết nên đồng ý hay từ chối, cái nào cũng không ổn.
Thực ra, Tạ Nhuận chỉ muốn Tống Ngọc thể hiện một thái độ rõ ràng.
Một thái độ ít nhất là không bỏ qua hay bài xích hắn ở trước mặt công chúng.
Tống Ngọc cũng hiểu rõ điều này.
Vì vậy, cậu đành phải cắn răng, cố gắng gật đầu nói, "Được rồi, tôi sẽ cố gắng không để anh có loại cảm giác như vậy nữa."
"Vậy thì tốt quá rồi, cho nên hôm nay cậu đi hẹn hò với tôi, chắc chắn là trong trạng thái vui vẻ có đúng không? Lần sau tôi nói chuyện với cậu, cậu sẽ không tránh né, không làm như không thấy tôi nữa chứ?" Tạ Nhuận ánh mắt tối sầm lại, thừa thắng xông lên.
"Đương nhiên là không."
Tống Ngọc nghiến răng cười nói, từng chút kiên nhẫn của cậu đang dần bị tiêu hao.
Tạ Nhuận quay đầu nhìn, biết rằng không thể ép buộc quá mức, cho nên chậm rãi nhấm nháp miếng bánh trong tay, vẻ mặt hài lòng.
"Đây là cậu nói đấy nhé."
Hắn ta cúi người, đột nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc ghế cho Tống Ngọc, muốn cho đối phương ngồi thoải mái hơn một chút. Tống Ngọc lại bị dọa đến giật mình, vừa định đẩy ra, nhưng nhớ lại những lời nói vừa rồi, cậu đành phải cố gắng nhẫn nhịn, chỉ biết cứng ngắc nửa người, mặc cho đối phương làm gì.
Tiếng hơi thở ấm nóng truyền đến bên tai, rõ ràng là đang trêu chọc, nhưng lời nói của Tạ Nhuận lại chẳng có chút ý tứ mập mờ nào, chỉ đơn thuần như đang xử lý công việc nói.
"Chỗ tựa lưng hơi cứng, tôi chỉnh lại cho cậu một chút, cậu có thể nghỉ ngơi ở trên đường trong chốc lát, dù sao nơi chúng ta đến cũng không xa, không cần vội."
Vì thế, Tống Ngọc cũng không thể phản ứng quá mạnh mẽ.
"Được, vậy làm phiền anh rồi."
Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi tai hồng hồng cùng đôi tay đang nắm chặt lấy dây an toàn lại vô tình bộc lộ ra tâm trạng của bản thân.
Tạ Nhuận liếc mắt nhìn một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút, chậm rãi khởi động xe.
Nhiều năm lăn lộn trong ngành giải trí đã khiến Tạ Nhuận hiểu rất rõ cách đối nhân xử thế, dù cho có cố ý lại gần, trêu chọc người khác, hắn vẫn có thể làm điều đó một cách khéo léo, không để lại dấu vết, từ từ mưu tính.
Hắn vừa chạm vào liền tách ra, như thể sự gần gũi vừa rồi chỉ là vô tình, khiến cả các fan ở trước màn hình và Tống Ngọc đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường đến Từ gia, hai người lại một lần nữa rơi vào sự im lặng, nhưng Tống Ngọc lại không phải là kiểu người bị tổn thương rồi im lặng chịu đựng. Khi đi được một đoạn, cậu giả vờ không quan tâm mà phản kích lại hỏi.
"À, đúng rồi, nghe nói Tạ gia có ý định cùng với Từ gia liên hôn? Thực ra có một chuyện tôi vẫn luôn cảm thấy tò mò, khi mà Từ Tinh Huy vẫn là con trai của Từ gia, chắc anh cũng biết từ nhỏ đối phương sẽ là người đính hôn với mình rồi, sao lúc đó anh không nghĩ đến việc công khai? Nếu đã hơn mấy chục năm không đề nghị hủy hôn, chắc hẳn anh cũng không phản đối, vậy mà bây giờ, đối tượng đính hôn lại đổi thành tôi, chúng ta chẳng có tiếp xúc gì đặc biệt, chỉ là tham gia một chương trình hẹn hò, gặp vài lần, vậy mà ảnh đế Tạ đây lại đồng ý chuyển sang đính hôn cùng với tôi. Tấm lòng rộng rãi như vậy, chẳng lẽ là nghĩ rằng, mèo trắng không được thì mèo đen cũng ổn, tôi và Từ Tinh Huy chẳng có gì khác nhau, anh đều OK hết, là như thế này sao?"
Câu nói này nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng thực chất lại rất sắc bén, chỉ thiếu mỗi việc không nói thẳng ra sự hoa tâm và đê tiện của Tạ Nhuận, khiến hắn ta lập tức không thể nói được một lời nào.
Ngay lập tức, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bởi vì những lời này, người xem cũng bắt đầu đặt dấu hỏi về sự "chân thành" và "yêu thích" của Tạ Nhuận.
Những "viên kẹo" ngọt ngào vừa rồi, ngay lập tức vỡ vụn ra, giống như đắng ngắt.
Còn chưa kịp để đối phương suy nghĩ hay tìm cách biện hộ, Tống Ngọc lại lập tức vươn tay ngăn lại, nói với giọng điệu đầy ẩn ý.
"Thôi thôi, tôi biết câu hỏi này đối với anh có hơi khó, dù sao thì hôn ước cũng là cha mẹ sắp xếp, sao có thể không nghe theo được, tôi hiểu mà. Nhưng mà đã là thế kỷ 21 rồi, anh cũng đã đạt đến trình độ ảnh đế, loại chuyện hôn nhân quan trọng như vậy mà lại không có chút phản kháng nào, thật sự khiến tôi rất ngạc nhiên đấy."
Ngay lập tức, tất cả các lối thoát của Tạ Nhuận đã bị chặn đứng.
Hắn ban đầu còn định xây dựng hình ảnh mình là người đặc biệt quan tâm đến Tống Ngọc, thật lòng thật dạ với cậu, nhưng giờ thì hình ảnh đó đã hoàn toàn sụp đổ, không thể tiếp tục được nữa.
Tạ Nhuận khẽ cười gượng, lắc đầu, không trả lời nữa, chỉ như cảm thán mà nói một câu mơ hồ, "Cậu đấy, thật sự là không muốn chịu thiệt một chút nào, vẫn giống như trước đây."
Hắn thành công lấy lại một chút thế thượng phong.
Tống Ngọc hừ lạnh một tiếng, biết rằng Tạ Nhuận đã giơ tay đầu hàng, lúc này mới thôi không mở miệng nói thêm gì nữa.
Cả hai thực ra đều hiểu rõ sự phát triển của toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Ngay từ lúc bắt đầu, Tạ Nhuận đã luôn giữ khoảng cách với Từ gia, chỉ khi biết Tống Ngọc là người của Từ gia, lúc này hắn ta mới thừa nhận việc đính hôn từ nhỏ. Tuy nhiên, khán giả lại không biết điều này, vì vậy khi Tống Ngọc phân tích theo logic của mình, mọi người bắt đầu nhíu mày, hoài nghi về nhân sinh của chính bản thân mình.
Dĩ nhiên, cũng có một phần fan tinh mắt để ý đến câu "vẫn như trước đây" của Tạ Nhuận, bọn họ bắt đầu tò mò liệu hai người có quen biết nhau từ trước khi tham gia chương trình này hay không.
Nhưng rất nhanh, ngay khi hai người đến Từ gia, sự chú ý của khán giả lập tức bị lóa mắt bởi nội thất lộng lẫy và quy mô của buổi tiệc trong đại sảnh.
Các loại từ ngữ cảm thán đầy màu sắc và sự ngạc nhiên lập tức tràn ngập toàn màn hình.
"Đây là cái quái gì vậy? Khổng tước xòe đuôi? Không phải nói mẹ Từ đang bị bệnh sao? Sao vẫn tổ chức tiệc lớn như vậy, ăn mừng cái gì?"
"Các người không hiểu đâu, rõ ràng là con trai cưng trở về nhà, cho nên phải chào đón chứ!"
"Chào đón mà lại tổ chức lớn như vậy à? Vãi lol, Từ gia mời gần như cả nửa cái giới thượng lưu của thành phố S đến đấy à?"
"Quả nhiên, đã là thiếu gia thật thì đãi ngộ rất khác biệt, so với lúc Từ Tinh Huy trở về đầy đơn giản, không ai quan tâm, Từ gia đúng là tốt với Tống Ngọc thật!"
"Nghe thấy chưa, không phải nói cha Từ và mẹ Từ đều hai mặt, chỉ nhận tiền không nhận người, còn đối xử với Tống Ngọc tệ đến mức không thể tệ hơn sao? Hãy nhìn đi, anh trai nhà mấy bạn mới thực sự là người vô lương tâm đó!"
......
Khác với lần đầu khi đến Từ gia, thái độ rõ ràng lạnh nhạt, lần này một lần nữa quay lại Từ gia, công tác làm mặt mũi của cha Từ và Từ tam thúc ít nhất đã được thực hiện hoàn hảo.
Mọi thứ được tổ chức hoành tráng và long trọng, như thể đang đón chào một vị tổng thống của quốc gia nào đó.
Ngay cả những fan của Tống Ngọc vốn có chút nghi ngờ, cũng nhất thời bế tắc không biết phải xử lý tình huống này như thế nào.
Tống Ngọc còn chưa kịp bước ra khỏi xe, cha Từ đã vội vàng từ xa chạy tới đón, nắm chặt lấy tay của cậu một cách nồng nhiệt, thở dài nói.
"Con trai ngoan, cuối cùng con cũng đã trở về, sao lâu như vậy không về nhà thăm ba mẹ một chút?"
Tống Ngọc:???
Tống Ngọc ngây người nhìn xung quanh, thậm chí không dám tin rằng câu nói của cha Từ lại là dành cho mình. Cậu im lặng rút tay ra, không chắc chắn hỏi lại.
"Ai cơ? Con trai ngoan? Ông không phải là đang nói đến tôi đấy chứ?"
Thật sự là buồn cười muốn chết, cậu từ khi nào lại làm con trai ngoan của bọn họ vậy?
Đối với cậu, Từ gia chẳng khác gì một nơi xa lạ, so với Tần Như Ngọc, Từ gia càng giống như một thế giới mà cậu không thể hòa nhập. Dù có giấy chứng nhận xét nghiệm ADN, cậu vẫn không thể nào cảm thấy gần gũi, luôn có cảm giác mình như người ngoài cuộc. Tống Ngọc tự nhận từ đầu đến cuối, cậu hoàn toàn không có ý định giả vờ thân mật với Từ gia, cũng vì vậy, mọi lời nói đều rất thẳng thắn, không vòng vo, thái độ cũng chẳng thể coi là kính trọng.
Cậu cho rằng, mặc dù không nói là "người con bất hiếu", thì đánh giá của cha Từ về mình chắc chắn cũng không thể cao được.
Kết quả xem cậu nghe được cái gì --- con trai ngoan sao?
"Phụt!" Ngay cả Tạ Nhuận ngồi ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhưng cha Từ lại có da mặt vô cùng dày, giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự khinh miệt của Tống Ngọc, ông ta liếc mắt nhìn vào máy quay ở bên cạnh, rồi vẫn thân mật như cũ nói.
"Nhìn con xem, sao con lại nói những lời kỳ lạ như vậy? Trước đây vì chuyện kinh doanh trong nhà, cho nên lúc nhận con về, ta chưa kịp tổ chức tiệc tùng gì cả. Ta biết, ở trong lòng con có chút không vui, nhưng hôm nay, đúng dịp nói về chuyện hôn nhân của con, ta đã đặc biệt cho người tổ chức một buổi gặp mặt bổ sung, cũng tiện thể giới thiệu với mọi người, phải biết cách làm lễ nghĩa, đừng làm nũng nữa, không thì lại thành trò cười cho người ta."
Nói xong, ông ta tỏ vẻ thân thiện, mỉm cười với Tạ Nhuận và các nhân viên quay phim, vẻ mặt như kiểu "con cái trong nhà đang làm nũng, mọi người cố chịu một chút" đầy sủng nịnh.
Cảnh tượng này khiến Tống Ngọc không thể chịu nổi, trong lòng cậu chỉ cảm thấy buồn nôn.
Tạ lão gia tử hôm nay cũng được mời đến đây, ông ta không biết về mối quan hệ căng thẳng giữa Tống Ngọc và Từ gia, nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu cứu không ngừng từ phía cháu trai mình, ông ta cũng đoán được hai người này có vẻ cũng không hòa thuận như biểu hiện ở trước ống kính, vì thế, không nhịn được mà bước lên cố gắng hoà giải nói.
"Chắc hẳn cháu là Tống Ngọc, quả nhiên tuấn tú lịch sự, ta là gia chủ của Tạ gia, Tạ Tốn, là ông nội của thằng cháu trai đang đứng bên cạnh con, cứ gọi ta Tạ lão gia là được."
"Tạ lão gia tử, chào ngài."
Tống Ngọc ngoan ngoãn bước lên chào hỏi, mặc dù trong lòng mình đang đầy ý xấu, cậu vẫn không muốn dính dáng gì với Tạ Nhuận, nhưng đối với một lão gia tử tôn kính trong giới chính trị, người đã cống hiến cả cuộc đời vì quốc gia và nhân dân, cậu cũng không thể không có chút kính trọng. Hơn nữa, cậu không muốn trút hết sự tức giận lên trên người người khác, bởi vậy, cậu rất hiếm khi cúi đầu, thể hiện đúng thái độ của một tiểu bối.
Tạ Nhuận đứng ở bên cạnh sửng sốt một chút, không khỏi có chút cảm kích trong lòng.
Tạ lão gia tử thấy mặt mũi mình vẫn còn có tác dụng, nở một nụ cười càng thêm hòa nhã, kéo tay Tống Ngọc đi vào trong, "Tốt tốt tốt, đúng là một đứa trẻ ngoan. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không biết nên mang gì làm quà gặp mặt, đúng lúc mấy hôm trước ta đi Hương Cảng, vô tình có được một mảnh đất, tuy không lớn lắm, nhưng vị trí lại khá đẹp, gần cảng, phong cảnh cũng ổn, coi như là một món quà nhỏ tặng cho con, cứ cầm về mà chơi. Theo ta thấy, chương trình của các con làm thật đúng là không tồi, ta đây mỗi kỳ đều không bỏ, cũng coi như là một khán giả trung thành rồi. Người trẻ tuổi thì nên ra ngoài nhiều một chút, gặp gỡ nhiều người, dù cuối cùng không thành bạn bè cũng chẳng sao, dù sao thì có thêm con đường, thêm mối quan hệ, cũng là một điều tốt mà."
Tạ lão gia tử quả không hổ là Tạ lão gia tử, có thể đạt được thành công như ngày hôm nay, so với nhiều thế hệ trẻ, ông ta rõ ràng thông minh và biết cách nói chuyện hơn rất nhiều.
Chỉ với vài câu nói, ông ta đã khiến Tống Ngọc cảm thấy thoải mái dễ chịu, sự yêu mến dành cho ông ta cũng tăng lên vùn vụt.
Đối phương dẫn Tống Ngọc đi làm quen với từng người trong buổi tiệc, không chút nào giấu giếm, còn làm tốt hơn cả cha Từ trong việc làm tròn trách nhiệm của một bậc trưởng bối. Những người như Trương gia, Lý gia, cũng coi như là những gia đình danh giá ở thành phố S, thường chỉ xuất hiện trên tin tức báo chí, ngay cả Từ gia cũng ít khi mời đến được, nhưng hôm nay nghe nói Tạ lão gia tử muốn đến, bọn họ cũng đều sẵn lòng đến tham gia.
Giờ phút này, mọi người nhìn thấy Tống Ngọc được Tạ lão gia tử yêu mến, không khỏi cảm thấy trong lòng lay động, mỉm cười với cậu bằng vẻ mặt thiện chí.
Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc gặp một bậc trưởng bối như vậy, không có chút ác ý nào, chỉ toàn là sự thương yêu, quan tâm.
Mặc dù cậu có vài lần muốn nói về chuyện hôn ước từ nhỏ, nhưng mỗi lần đều bị đối phương khéo léo chuyển sang chủ đề khác.
Khác với sự vội vã của cha Từ, Tạ lão gia tử lại nhẹ nhàng như gió xuân mưa thu, thể hiện rõ dáng vẻ của một bậc trưởng bối. Ý của ông ta rất rõ ràng, hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của Tống Ngọc, không ép buộc, cũng không yêu cầu quá mức.
"Có thể tô điểm thêm cho cuộc sống của con thì tốt, nhưng nếu con không thích thằng cháu trai không có chí khí của ta, ta cũng sẽ không trách cứ gì đâu. Người trẻ mà, có sở thích riêng là chuyện rất bình thường. Ta và bà nội của con cũng coi như bạn bè, cái hôn ước hồi nhỏ chỉ là hai gia đình muốn kết giao thân tình mà thôi, nhưng rốt cuộc, hạnh phúc của con mới là điều quan trọng nhất. A Nhuận từ nhỏ không phải chịu nhiều thất bại, mặc dù có thể thể hiện tình cảm một cách quá mức, con yên tâm, nếu có chuyện gì không vui, cứ đến tìm ta. Ta dù tuổi tác đã cao, nhưng sức khỏe vẫn còn rất tốt, kể cả phải dạy dỗ, ta so với những ông lão khác đánh nó càng đau hơn."
Nghe thấy những lời này, Tống Ngọc không khỏi bật cười, sự phòng bị trong lòng cũng thoáng lơi lỏng đi một chút.
Tạ Nhuận đứng ở một bên cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng hắn cũng biết được, ý trong lời nói của ông nội mình, Tống Ngọc rõ ràng là kiểu người không thích bị ép buộc, càng cưỡng cầu thì càng khiến đối phương cảm thấy khó chịu, càng chạy xa hơn.
Nếu thật sự thích, chỉ có thể từ từ chinh phục, chứng minh bằng hành động chứ không phải lời nói.
Hắn ngẩn ngơ nhìn Tống Ngọc, người đang mỉm cười rực rỡ như hoa, khi đối phương vui vẻ, tất cả vẻ lạnh lẽo và âm u trên người cậu cũng giảm đi vài phần, cảnh tượng tươi sáng ấy, giống như một đứa trẻ. Tự nhiên, mọi tức giận trong ánh mắt cậu dường như được rửa sạch, trở nên càng thêm tỏa sáng, khiến người khác không thể rời mắt được.
Nhìn xem, chính là như vậy.
Người như Tống Ngọc, hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Đã nhìn thấy phong cảnh của gió mát trăng trong, ai còn muốn chịu đựng cái lạnh lẽo và cô quạnh?
Chậm rãi nắm chặt nắm tay, Tạ Nhuận kiềm chế lại tình cảm mãnh liệt ở trong lòng, từng chút một xác nhận quyết tâm của mình.
Yên tâm, hắn từ trước đến nay vẫn luôn là một thợ săn kiên nhẫn, chưa đến giây phút cuối cùng, hươu chết về tay ai, cũng còn chưa biết đư