Tạ Nhuận nghĩ mọi chuyện thật hoàn hảo, nhưng cố tình lại có những đồng đội ngu ngốc luôn kéo chân, khiến kế hoạch của bạn bị đảo lộn một cách bất ngờ.
Ngay cả Tạ lão gia tử mới chỉ gặp qua một lần, cũng đã hiểu được tính cách của Tống Ngọc, sẵn sàng hạ mình đi nói chuyện với cậu. Còn cha Từ, dù sao tốt xấu gì cũng là cha đẻ trên danh nghĩa, lại không biết lấy từ đâu ra lòng tin, cho rằng đứa nhỏ này tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Thấy mọi người đều yêu mến Tống Ngọc, ông ta cho rằng mọi người chỉ vì mặt mũi và thể diện của Từ gia mà sẵn lòng phối hợp với vở kịch này. Vì vậy, sau khi uống vài ly rượu, ông ta bắt đầu say, liền kéo Tống Ngọc lên bậc thềm chính ở tầng hai, giơ tay ngừng lại tiếng bàn luận của mọi người.
"Khụ khụ, mọi người im lặng một chút, cảm ơn mọi người đã nhận lời mời lần này của Từ mỗ tôi, đến tham dự bữa tiệc chào đón con trai của tôi. Nhân dịp bạn bè và người thân đều có mặt đông đủ ở đây, cho nên tôi xin phép thông báo một tin vui với mọi người. Từ gia chúng tôi và Tạ gia sắp liên hôn! Chắc hẳn nhiều người cũng đã nghe qua, Từ gia và Tạ gia đã đính ước hôn nhân cho hai đứa trẻ từ khi còn nhỏ, đây không phải là lời đồn đại, mà chính là sự thật. Mặc dù ban đầu Tạ gia lựa chọn là Tinh Huy, nhưng hiện tại đối phương đã là người của Tần gia, có sự phát triển tốt hơn, cho nên chúng tôi cũng không còn đắm chìm trong quá khứ nữa. Hiện giờ A Ngọc đã trở về rồi, cũng coi như là người thừa kế thực sự của Từ gia, tôi cảm thấy vẫn có thể kết hợp với con trai của Tạ gia, vì vậy chuyện hôn ước này, tôi đã thảo luận với Tạ lão gia tử, cả hai bên đều cho rằng không cần thay đổi, vẫn duy trì gắn bó như cũ."
Dưới sân khấu lập tức có tiếng xôn xao.
Tạ Nhuận mặt đầy vẻ giận dữ, đang kìm nén cơn tức giận, vừa định xông lên sân khấu thì bị Tạ lão gia tử kéo lại.
"Bình tĩnh."
Ông lão nghiêm mặt, ra hiệu cho Tạ Nhuận nhìn sang phía bên cạnh.
Lúc này, Tạ Nhuận mới chú ý thấy, Tống Ngọc người đang bị kéo lấy nửa cánh tay, suốt từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng. Không chỉ không nói một câu nào, mà thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, thản nhiên, cứ như thể người mà cha Từ đang nói đến là một người hoàn toàn xa lạ.
Lặng lẽ, không chút sóng gió.
Trong đại sảnh yến tiệc, gia chủ của các gia tộc và những người phụ trách đang thì thầm bàn tán, ánh mắt giao nhau, nở nụ cười nhưng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Thấy không có ai phản đối, cha Từ càng thêm tự tin hơn vài phần.
"Ai, nói ra cũng không sợ mọi người chê cười. Nếu trở lại mười mấy năm về trước, tôi Từ Hữu Tài có đầy nhiệt huyết, cho dù có phải làm lại cơ nghiệp cho con cái thì cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng hiện giờ, tôi đã già rồi, tuổi tác càng lúc càng lớn, tương lai của Từ gia này, sớm muộn gì cũng phải dựa vào bọn trẻ chúng nó. Nếu nhìn thấy hai đứa nhỏ có thể thành công, vợ chồng chúng tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Tinh Huy giờ đã là người của Tần gia, tôi không cần phải lo lắng nữa, duy chỉ có A Ngọc, tôi như thế nào cũng chẳng thể yên tâm cho được. Nói về đứa con trai này, số nó không được tốt, nhưng vận khí thì lại rất không tồi. Mặc dù từ nhỏ đã xa nhà, không ở bên cạnh cha mẹ, nhưng nó cũng không phải chịu khổ gì mấy. Hai vợ chồng chúng tôi vẫn luôn nhớ thương đến nó, lớn lên lại vội vàng đón nó trở về nhà, chỉ sợ nó phải chịu một chút ủy khuất! Nhưng chẳng ngờ đứa trẻ này lại thực sự có tài, mấy năm trước nó lại gặp may, đánh bậy đánh bạ lại được gả cho người của Tần gia, hiện giờ cùng Tinh Huy cũng coi như là thân càng thêm thân, có thể nói là một chuyện tốt! Duyên phận, quả thật là kỳ diệu vô cùng. Mặc dù Tần gia đối xử với A Ngọc không quá nhiệt tình, nhưng may mắn Tinh Huy là người biết ơn. Sau khi nghe tin Tần gia và A Ngọc ly hôn, thế nhưng không yêu cầu chia tài sản gì, mà kiên quyết đấu tranh với các bậc trưởng lão trong Tần gia để giành lấy một khoản tài sản lớn sau ly hôn..."
Tài sản sau ly hôn? Lại còn một khoản lớn?
Lời nói này lập tức khiến mọi người ở phía dưới sân khấu xôn xao bàn tán.
Có vẻ như sợ mọi người không tin mình, cha Từ còn đặc biệt đưa ra bản danh sách phân chia tài sản ly hôn cho Tống Ngọc mà ông ta lấy được từ trong tay Từ Tinh Huy.
Danh sách dày đặc, số tài sản khổng lồ khiến không ít người phải há hốc miệng kinh ngạc.
Máy quay của ekip chương trình cũng nhân tiện ghi lại cảnh này vài giây, đưa bản danh sách đầy đủ lên màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp. Lập tức, điều này đã gây ra sự ghen tỵ và ngưỡng mộ từ vô số khán giả cùng người hâm mộ.
Mặc dù mọi người đã sớm biết từ phòng phát sóng trực tiếp của Tần Quyền rằng đối phương sẽ chia một phần tài sản cho Tống Ngọc, nhưng cụ thể sẽ chia bao nhiêu, chia những gì thì bọn họ vẫn không rõ. Khi Tống Ngọc cùng Tần Quyền thảo luận, cũng không cho bọn họ xem danh sách tài sản. Chính vì vậy, mọi người chỉ nghĩ đó là một khoản tiền không nhỏ, nhưng không ngờ rằng trong đó lại có bao nhiêu tài sản thực tế đến như vậy! Tất cả đều là những "con gà đẻ trứng vàng", vậy mà lại bị chia đi như thế?
Vậy thì, hiện nay quyền sở hữu khoản tài sản này...
Không chỉ có khán giả, ngay cả không ít gia chủ của những gia tộc quyền thế có mặt tại hiện trường cũng không khỏi động lòng.
Liền nghĩ đến việc Từ gia bỗng dưng muốn tổ chức tiệc chào đón, bọn họ lập tức hiểu ra vấn đề.
Hóa ra, Từ gia là đang nhắm vào khoản tiền này trong tay Tống Ngọc, trách không được...
Chỉ có điều, chiêu trò này có vẻ quá thô lỗ rồi không phải sao?
Tống Ngọc đứng ở bên cạnh, nghe thấy những lời bịa đặt của cha Từ, trong lòng cảm thấy khinh thường.
Cái gì mà Từ Tinh Huy giúp mình giành được tài sản ly hôn? Sao ông ta không nói luôn, Từ Tinh Huy đã tài giỏi đến mức để có thể cưỡng ép Tần Quyền thoái vị nhường ngôi cho cậu ta?
Tần Quyền có chịu nghe lời Từ Tinh Huy không? Nếu thật sự như vậy, Tần Như Ngọc muốn lợi dụng các trưởng lão trong gia tộc để trèo lên vị trí cao, công nhận danh phận người Tần gia của Từ Tinh Huy, thì đâu đến mức phức tạp rắc rối đến như vậy.
Cậu từ lâu đã hiểu rõ mục đích của cha Từ là để có được khoản tài sản ly hôn ấy, nhưng cậu vốn tưởng rằng ít nhất đối phương sẽ có chút kiên nhẫn, từng bước từng bước mưu tính, không nghĩ tới, nhanh như vậy, mục đích liện lộ rõ, lẽ nào ông ta thật sự coi cậu là một kẻ ngốc sao?
Hoàn toàn không biết trong lòng mọi người đã nhanh chóng đưa ra phán xét, cha Từ vẫn đang tiếp tục lải nhải không ngừng kể về những hy sinh của mình đối với Tống Ngọc.
Cứ như thể nếu không có ông ta, Tống Ngọc sẽ không thể sống tốt được như hiện tại, có thể tham gia chương trình hẹn hò, lại còn có thể leo lên người Tần gia. Đúng vậy, ông ta dùng chính từ "leo lên" một từ mà ngay cả bản thân Tần Quyền cũng không dám nói ra, cha Từ năm lần bảy lượt nhấn mạnh điều đó, giống như đang nhảy Disco trên ngọn lửa giận dữ của Tống Ngọc.
Tống Ngọc im lặng nghe, mặc cho đối phương càng lúc càng điên cuồng, không ngừng phóng đại.
Cha Từ táo bạo tự tán dương mình một hồi, đưa Từ gia lên vị trí cao nhất, cuối cùng cũng bày tỏ quan điểm thực sự của mình.
"Tạ gia là một gia đình tốt, mặc dù bọn họ không nói gì, cũng không chê trách chuyện A Ngọc nhà tôi đã từng kết hôn, nhưng Từ gia chúng tôi tự nhận là không thể để bọn họ chịu thiệt. Liên hôn với nhau, dù sao chúng tôi cũng được hưởng chút ánh sáng, vì vậy tôi nghĩ, những chuyện khác có thể không cần nói, nhưng sính lễ gì đó, dù sao cũng nên chuẩn bị cho đầy đủ một chút, coi như là một sự bù đắp. Đúng lúc, tôi nghĩ có thể lấy một phần ba từ tài sản ly hôn của A Ngọc..."
Nghe vậy, Tạ lão gia tử vội vàng ngắt lời, ngăn lại, mỉm cười nói, "Ai, câu này không cần phải nói đâu, Tạ gia chúng tôi còn chưa đến nông nỗi phải bắt con cái mang theo tài sản ly hôn, về sính lễ gì đó, đừng vội nhắc đến nữa. Nếu A Ngọc thật sự muốn đến Tạ gia, đó là vinh hạnh của chúng tôi, không cần nó phải mang theo bất kỳ thứ gì. Ngược lại, lễ vật cưới hỏi, Tạ gia chúng tôi tự tin rằng, có thể làm còn lớn hơn cả Tần gia."
Lễ vật cưới hỏi còn lớn hơn cả Tần gia?
Gia chủ của các gia tộc ở dưới sân khấu và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại một lần nữa ngạc nhiên đến kinh hãi.
Tần gia đã chia cho Tống Ngọc một khoản tài sản ly hôn lớn đến như vậy, chắc chắn lễ vật cưới hỏi hồi đó cũng không ít. Nếu Tạ gia thật sự có thể làm lễ vật còn lớn hơn cả Tần gia, thì Tống Ngọc chỉ cần gật đầu một cái là lại có thêm một khoản tài sản kếch xù!
Thành ý của Tạ gia, không thể nói là không lớn.
Duy chỉ có Tống Ngọc sau khi nghe thấy những lời này, khóe miệng khẽ co giật nhẹ, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp. Cậu gần như không dám nói cho mọi người biết, cái gì mà sính lễ, lúc Tần Quyền cưới cậu thì lấy đâu ra sính lễ? Lúc đó hai người bọn họ chỉ đơn giản là cưới nhau để đối phó với các trưởng lão trong Tần gia, vội vàng mua hai chiếc nhẫn cưới, xem như là vật đính ước mà thôi, làm gì còn có thứ gì khác? Chỉ có thể nói, mọi người nghe thấy tên Tần gia thì cứ tưởng bọn họ nhất định sẽ ra tay rất hào phóng, đây chỉ là một sai lầm trong suy nghĩ mà thôi, đúng là một hiểu lầm thú vị.
Thấy Tạ lão gia tử nhất quyết không nhận sính lễ của Tống Ngọc, trong lòng cha Từ lại một lần nữa vui sướng.
Kế hoạch ban đầu của ông ta là chia tài sản ly hôn của Tống Ngọc thành bốn phần, một phần cho Tạ gia, một phần cho Tinh Huy, hai phần còn lại thì sẽ được giữ lại làm quỹ phát triển cho Từ gia. Hiện giờ, Tạ lão gia tử không muốn, vậy cũng coi như là biết tiến biết lùi, biết lễ độ. Phần tài sản vốn dành cho Tạ gia kia, ông ta có thể giữ lại, chia cho đứa con riêng ở bên ngoài của mình.
"Tốt tốt tốt, nếu đã nói như thế, tôi thay A Ngọc cảm ơn ông."
Cha Từ cười tủm tỉm nói, còn phía sau ông ta, Từ tam thúc cả buổi đều nhíu chặt mày, đến mức gần như có thể kẹp chết một con ruồi.
Ông ta theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, liền lặng lẽ kéo góc áo của cha Từ, nhưng lại bị đối phương hoàn toàn phớt lờ.
Từ tam thúc không hiểu, dù Tinh Huy có ôm chân Tần gia đi chăng nữa, nhưng chung quy vẫn là người ngoài, ngược lại Tống Ngọc mới chính là huyết mạch thực sự của Từ gia. Tại sao bọn họ lại phải hợp tác với người ngoài để mưu đồ chiếm đoạt tài sản của người nhà mình?
Cũng quá kỳ quái đi?
Nhưng hiện tại, cha Từ và cháu trai lớn đã hoàn toàn bị Từ Tinh Huy tẩy não, ông ta muốn nhắc nhở vài câu, nhưng mỗi lần còn chưa kịp mở miệng thì đã bị mạnh mẽ phản bác lại, khiến ông ta cảm thấy mình đang làm điều thừa thãi.
Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng Tống Ngọc cũng không thể nhịn thêm được nữa, cậu lạnh lùng nhìn cha Từ, người đang chìm trong giấc mơ đẹp, rồi nhẹ nhàng khẽ cười lạnh một tiếng.
Âm thanh này không lớn, nhưng vì cậu đang đứng ở trên sân khấu, bản thân đã là tâm điểm chú ý của nhiều người, vì vậy mà lại trở nên vô cùng đột ngột.
Âm thanh trong đại sảnh dần dần nhỏ lại, ngay cả cha Từ cũng nghi hoặc nhìn qua đây.
"Có chuyện gì vậy? A Ngọc?"
"Không có việc gì, chỉ là thấy ngài dường như vẫn chưa tỉnh từ trong giấc mơ, con đây không biết khi nào nên đánh thức ngài dậy mới được coi là hiếu thảo. Cho nên cảm thấy có chút buồn cười thôi."
Sự mỉa mai của Tống Ngọc không một chút che giấu, lời nói thẳng thắn khiến cha Từ không thể tiếp tục giữ thể diện ở trước mặt mọi người, ngay lập tức sắc mặt tối sầm lại.
"A Ngọc, con đây là có ý gì?"
"Có ý gì, ý của tôi rất rõ ràng, ông rốt cuộc từ đâu có được tự tin và dũng khí vậy, giữa ban ngày ban mặt mà đã bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi sao? Không thể nào, ông không phải cho đến tận bây giờ vẫn nghĩ tôi là một thằng nhà quê thật sự, chẳng có nửa điểm trí tuệ, chỉ cần dụ dỗ một chút là có thể dễ dàng kiểm soát được sao? Ông thì tính là cái thứ gì, là cha sao? Ông thật sự nghĩ rằng người cha sinh ra mình về mặt sinh lý thì là người thân thực sự sao? Tình thân, đó là thứ phải được xây dựng qua sự giao tiếp, là sự cho đi và nhận lại, chứ không phải bất kỳ ai, bất cứ con mèo hay con chó nào nói là người thân thì nó là người thân được. Ngay cả Tần Như Ngọc còn không dám bán tôi theo cân, nhưng ông cũng có lá gan to, dám nghĩ dám làm đấy."
Tất cả những người thân thuộc dòng chính trong Từ gia khi nghe thấy những lời này đều không nhịn được mà nhíu mày, bắt đầu lớn tiếng mắng chửi Tống Ngọc.
Dù sao cậu cũng coi như là người của Từ gia, sao có thể đứng trước mặt bao nhiêu người mà đánh giá như vậy về gia chủ của Từ gia?
Nhưng Tống Ngọc lại không hề để ý đến ai, ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho bọn họ, chỉ tự mình tiếp tục nói, "Từ Hữu Tài, tôi sẽ cảnh cáo ông một lần cuối, tôi cũng không phải là Từ Tinh Huy, cũng chẳng có kiên nhẫn để chơi trò đấu đá gia tộc với ông đâu, cho nên, đây là lần cuối cùng tôi sẵn sàng có lệ với ông. Làm trò như vậy trước mặt bao nhiêu gia chủ đại lão trong thành phố S, tôi sẽ làm rõ một lần cuối cùng, tôi, chỉ thuộc về tôi, tôi tên là Tống Ngọc, không phải người của Tần gia, cũng chẳng phải người của Từ gia. Đồ của tôi, chỉ có tôi không muốn cho người khác, cũng chưa từng có ai muốn lấy được từ trong tay của tôi. Ông có thể công nhận tôi là người của Từ gia, nhưng tôi có đồng ý Từ gia là của tôi không? Từ đầu đến cuối, tôi có nói là tôi muốn trở về không? Còn cái gì mà hôn ước từ nhỏ, xùy. (Cười nhạo)"
Tống Ngọc ở trong lòng cảm thấy buồn cười, hai tròng mắt chậm rãi lướt qua phía dưới sân khấu, nhìn về phía Tạ Nhuận và Tạ lão gia tử đang đứng, cuối cùng cậu vẫn nuốt lại những lời muốn mắng ra khỏi miệng.
Thôi được rồi, thái độ của Tạ gia ở đây vẫn còn tính là khá tốt, Tạ lão gia tử cũng không có ác ý gì, người thực sự vẫn luôn tự tìm đường chết cho mình chính là cha Từ, không cần phải kéo Tạ lão gia tử vào cuộc.
Cậu chuyển hướng câu chuyện, trực tiếp đối mặt với mọi người nói, "Đừng nói với tôi những lời như cha cha con con gì đó nữa, muốn làm cha của tôi, trước tiên hãy nhìn vào gương mà xem, xem đã làm gì được cho tôi chưa. Từ gia các người, tôi chưa bao giờ ôm kỳ vọng gì, cho nên cũng xin các người, đừng có ôm kỳ vọng gì từ tôi. Còn về phần tài sản ly hôn mà Tần Quyền cho, thì cũng không cần người của Từ gia lo lắng thay tôi, tôi đã trưởng thành, những thứ của mình tôi vẫn có thể giữ gìn tốt, mặc kệ cuối cùng dùng để làm gì, cho dù có tiêu hết đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến những người không có quan hệ."
Một lời này nói ra, khiến cha Từ mặt đỏ tai hồng, tức giận đến nỗi vung tay lên định đánh Tống Ngọc.
"Cậu cậu cậu, tôi đã biết ngay cậu là cái loại bạch nhãn lang, dám nói chuyện với tôi như vậy, cậu là cái đứa con bất hiếu!"
Đối phương còn chưa kịp vung tay đánh xuống, ở giữa không trung đã bị Tạ Nhuận trực tiếp ngăn lại.
Hắn bước lên một bước, hạ thấp giọng, vẻ mặt đầy cảnh cáo nói.
"Cha Từ, tôi là kính ngài một tiếng trưởng bối, ở trước mặt bao nhiêu người, còn đang phát sóng trực tiếp trên truyền hình, chúng ta đừng làm trò mất mặt như vậy."
Cha Từ lúc này mới tỉnh ra, nhớ ra là còn có buổi phát sóng trực tiếp đang diễn ra, tức giận thu tay lại.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của đoàn làm chương trình, rất nhiều người đã nhận ra thái độ thật sự của Từ gia. Có người lòng đầy phẫn nộ, cũng có người cảm thấy thương xót cho Tống Ngọc vì luôn gặp phải những loại người như này, đau lòng không thôi. Cũng có người khen ngợi Tạ Nhuận vì lòng dũng cảm của hắn, đã can ngăn cha Từ đánh Tống Ngọc, mọi người dần dần đã hiểu ra.
"Ha ha, A Ngọc nói không sai, lúc nào cũng bảo A Ngọc phải hiếu thuận nghe lời, nhưng các người cũng phải đối xử tốt với A Ngọc chứ? Đã được nhận trở lại Từ gia lâu như vậy rồi, tôi chỉ nghe nói cha Từ và mẹ Từ đối xử tốt với Từ Tinh Huy thế nào, chứ chưa từng nghe nói Từ gia đã cho A Ngọc cái gì. Toàn bắt anh ấy phải bỏ tiền ra, nhưng lại không nghĩ đến việc phải đền đáp lại, vậy mà còn muốn anh ấy hiếu thuận, nghĩ cũng quá đẹp rồi?"
"Thực ra mà nói, nhìn thấy những tài sản ly hôn mà Tần Quyền chia cho anh ấy, tôi có thể hiểu được cha Từ tức giận đến mức nhảy dựng lên. Có nhiều tiền như vậy, ai còn quan tâm đến chuyện thiếu gia thật giả gì nữa? Con nhà giàu có gì tốt chứ, A Ngọc hoàn toàn có thể tự mình làm đại gia, sống độc lập, không cần ai quản, có bao nhiêu tiền thì muốn tiêu thế nào đều được, thật tuyệt vời."
"Đúng đúng, nếu không có duyên với cha mẹ thì cũng chẳng sao, ít ra cũng không phải đối mặt với những loại chuyện linh tinh như bảy dì tám cậu, chẳng phải chúng ta tự trưởng thành và vẫn rất ổn đấy sao?"
......
Không ít các fan theo dõi chương trình từ đầu đến cuối, cũng đồng hành cùng Tống Ngọc từ lúc cô đơn một mình đến khi dần dần có nhiều người ủng hộ. Một cách vô hình, Tống Ngọc không còn là cậu bé nhà quê không có điểm tựa như ban đầu, cậu đã chứng tỏ được bằng khả năng của bản thân dù rằng chỉ có một mình, cậu vẫn có thể sống rất tốt, chẳng sợ không có cha mẹ, chẳng sợ cha mẹ cậu có đối xử như thế nào, cậu vẫn có thể tỏa sáng với ánh sáng riêng biệt của chính mình! Giống như viên ngọc quý, khiến người ta không thể rời mắt.
Vì vậy, những fan đã từng bị cha mẹ thao túng tâm lý từ nhỏ, hay bị ràng buộc bởi đạo đức, đều đồng cảm sâu sắc, lặng lẽ đứng phía sau cậu, dùng lời nói để ủng hộ cậu.
Một số ít người có thiên hướng ủng hộ Từ Tinh Huy, vẫn còn đang nói những lời chua chát, dần dần đều bị đè xuống.
Tất cả quyền lực ngôn luận chủ đạo đã biến mất.
Khi tình huống đang trở nên căng thẳng, đột nhiên, một người không ngờ tới xông lên cầu thang.
"Mày là cái thá gì, cũng dám đến Từ gia gây sự? Để mày lấy đồ ra là đang coi trọng mày, thật sự tưởng mình là cái thá gì! Ngoài tiền ra, mày còn có cái gì, Từ gia thích chính là Tinh Huy, mày chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi, còn tự cho mình là người quan trọng đấy à!"
Mùi rượu nồng nặc xộc đến, đối phương cầm trên tay một cây gậy sắt không biết tìm ở đâu ra, một bên đánh về phía Tống Ngọc, một bên mắng.
Chính là Từ Châu.
Người "anh họ" mà cậu đã lâu không gặp, sau sự kiện Zling, liền hy vọng cậu sẽ bị hủy hoại theo, mua đủ các loại tài khoản truyền thông để lan truyền bịa đặt tin đồn, cố gắng dùng dư luận để kết hợp chống lại Tống Ngọc.
Cậu và Tần Quyền đã tìm kiếm suốt một khoảng thời gian dài, nhưng vẫn không tìm được gì, không ngờ hắn lại luôn trốn ở trong Từ gia.
Khi Tạ Nhuận nhìn thấy, cả khuôn mặt hắn ta trở nên tái nhợt, bởi vì hắn đang đứng gần cha Từ, nhưng lại xa Tống Ngọc, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể nhìn cây gậy sắt của người kia đánh về phía Tống Ngọc, lớn tiếng cảnh báo.
"Cẩn thận!"
Ngay lúc này, Tần Quyền đang xem phát sóng trực tiếp đột nhiên đứng bật dậy, bỏ lại người khách mời đang hẹn hò, vội vàng chạy về hướng Từ gia.
Tại hiện trường, Tống Ngọc giống như bị dọa đến ngây người, không hề động đậy.
Cậu hạ thấp thân mình, ổn định vị trí, lùi về phía sau một bước, trực tiếp tránh được cú tấn công của Từ Châu, nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay của đối phương, xoay người một cái, đột ngột quăng mạnh hắn xuống đất.
Cú ném này mạnh mẽ đầy uy lực.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng bang-dong, rồi Từ Châu bị ngã thẳng xuống mặt sàn đá hoa cương trong tình trạng thê thảm, tiếng kêu rên rỉ không ngừng vang lên, xem ra, mấy cái xương sườn đã gãy mất vài cái.
Không quan tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Tống Ngọc vỗ vỗ tay, vẻ mặt bình thản và thư thái.
"À, tiện thể nói luôn, tôi cũng khuyên mọi người nếu không nói lại được, thì cũng đừng nghĩ đến dùng mấy chiêu trò, tôi biết một chút về Judo, Taekwondo, Vịnh Xuân, đối phó với mấy tên tiểu tặc hay kẻ ác gì gì đó thì vẫn dư sức."
Hiện trường lập tức yên tĩnh, chưa đầy hai giây sau, trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng bùng nổ những tiếng "a a a", toàn bộ màn hình tràn ngập những lời tung hô.
Nếu nói ban đầu mọi người còn nghĩ rằng Tống Ngọc rất yếu đuối, chỉ có thể chịu đựng, không tin vào khả năng tấn công (Top) mà cậu đã tự nhận, thì ngay sau khi cậu ra tay, tất cả trực tiếp đều bị sốc, đến cả khí chất của cậu cũng dường như thay đổi.
Cái gì mà Thẩm Dung Thời, Tần Quyền, Tạ Nhuận?
Tất cả đều bị vứt ra sau đầu!
Rõ ràng, khi thay đổi vị trí, Tống Ngọc cùng những người khác như Hứa Nặc Khiêm, Từ Tinh Huy, Chu Tử Lực... cũng rất hợp nhau mà!
Hoàn toàn tràn đầy khí thế tấn công (Top)!
Những chàng trai xinh đẹp đương nhiên khiến người ta yêu thích, nhưng những chàng trai xinh đẹp mà lại còn soái khí càng dễ dàng nhận được sự chú ý và ngưỡng mộ từ phái nữ hơn.
Đòn đánh dứt khoát này sau đó đã được cư dân mạng cắt thành nhiều phiên bản phát đi phát lại, thậm chí còn có biểu tượng cảm xúc cũng được chia sẻ ở khắp nơi.
Buổi tiệc của Từ gia cứ vậy mà kết thúc một cách đầu voi đuôi chuột, tâm trạng của Tống Ngọc vẫn còn xem như khá tốt, vì vậy cậu không đề xuất việc quay về căn chung cư trước mà ngoan ngoãn làm theo kế hoạch ban đầu của Tạ Nhuận, thuận theo đi đến nhà hàng Tây để ăn cơm.
Tiếp tục buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Nhà hàng này nằm bên cạnh Tòa thị chính, là do Tạ Nhuận giới thiệu.
Nghe nói đầu bếp là người đã nghỉ hưu từ trong nhà của một vị lãnh đạo, rất tài giỏi trong việc nấu món Trung Hoa, hương vị vô cùng tuyệt vời, lại có không gian yên tĩnh và sự bảo mật rất cao. Nếu không có tiền và quyền lực, cũng khó mà vào được. May mắn thay, Tạ gia cũng xem như là khách quen lâu năm, vì vậy nhờ có sự can thiệp trước của Tạ Nhuận, nhóm sản xuất chương trình cũng được mang theo vào. Chủ nhà hàng khi nghe nói sẽ quay chương trình, còn khó xử hồi lâu, mãi cho đến khi hai vị đạo diễn cam kết nhiều lần rằng sẽ tuyệt đối không quay hình các khách hàng khác, thì lúc này mới đồng ý, còn tặng thêm hai món ăn.
Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc thấy một không gian có liên quan đến chính trị như vậy, cậu cảm thấy rất tò mò. Cậu và Tạ Nhuận ngồi đối diện nhau, yên lặng quan sát xung quanh.
Tạ Nhuận cúi đầu gọi món ăn, cẩn thận dò hỏi khẩu vị của Tống Ngọc, mang theo vài phần ngượng ngùng không nói thành lời.
Tống Ngọc hiểu ra, có lẽ là vì câu nói vừa rồi của cậu ở Từ gia, quá độc ác, khiến đối phương cảm thấy bị đe dọa.
Dù sao, trong lời nói của cậu cũng vô tình liên lụy đến không ít chuyện của Tạ gia. Việc cậu và Tạ lão gia tử không tức giận đã là quá khoan dung rồi.
Tống Ngọc cúi đầu nhìn thực đơn, thong thả chọn món, chỉ làm như không biết, để Tạ Nhuận tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
Đối phương vô hình thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là món ăn được mang lên rất nhanh chóng, với những món ăn ngon trước mắt, sự căng thẳng trước đó cũng dần dần tan biến hầu như không còn.
Tạ Nhuận có ý định tiếp tục nói về chuyện hôn ước khi xưa, dù không thể liên hôn thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục giao thiệp. Cũng do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn lên tiếng khuyên nhủ.
"A Ngọc, cậu gần đây vẫn phải cẩn thận một chút. Hiện giờ cậu đã đắc tội với Từ gia, lại còn ly hôn với Tần gia, hầu hết mọi người đều biết cậu mang theo một khoản tài sản lớn từ cuộc hôn nhân tan vỡ, thực ra tình thế của cậu không hề lạc quan như mọi người vẫn nghĩ đâu. Người ta thường nói, có bảo vật là có tội, hiện tại cậu không có thế lực chống lưng, giống như đứa trẻ ôm vàng băng qua đường, vô cùng nguy hiểm. Chỉ có năng lực thôi là không đủ, cậu vẫn cần sự hỗ trợ từ gia thế nâng đỡ. Tôi cũng không phải đang đe dọa cậu, cũng không phải đang cảnh cáo cậu, mà chỉ là với tư cách bạn bè và người theo đuổi, muốn nhắc nhở cậu một câu, đừng xem thường bất kỳ gia tộc lớn nào, dù bọn họ có sa sút đi nữa, con rết trăm chân vẫn không chết, nếu bọn họ thật sự muốn làm gì cậu, thì cậu sẽ rất khó phòng ngừa. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng bây giờ, nếu Tạ gia chúng tôi thực sự muốn làm khó cậu, thì cậu cũng không có cách nào để đối phó."
Tại quốc gia C, chỉ có tiền thôi là chưa đủ, quan trọng hơn là phải có quyền lực.
Nếu không thì bạn nghĩ tại sao Tạ Nhuận, một người chưa bao giờ tiếp xúc với giới giải trí, lại có thể đạt được danh hiệu Nam diễn viên xuất sắc nhất chỉ trong một thời gian ngắn? Lại không có bất kỳ thế lực nào dám động đến hắn, hay là loại bỏ hắn?
Nếu không có sự bảo vệ của Tạ gia, hắn ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, mỗi một bước đi đều không dễ dàng.
Hiện tại, Tạ gia đối xử với Tống Ngọc thân thiện, đó là bởi vì Tạ Nhuận thích Tống Ngọc. Nhưng nếu thực sự quyết tâm muốn làm khó cậu, phá vỡ quan hệ, thì Tống Ngọc cũng chưa chắc có đủ khả năng để chống lại, đây chính là sự thật.
Tống Ngọc suy nghĩ về lời nói của Tạ Nhuận, cậu biết đối phương cũng không phải nói giỡn.
Sau khi rời khỏi Tần gia, cậu phải tìm một nơi nào đó để có thể được bảo vệ, hoặc tự mình trở thành một thế lực mà không ai có thể lay chuyển được. Nếu không, một ngày nào đó, nếu Tần Như Ngọc cùng Từ Tinh Huy thực sự ra tay, liên kết cùng với Từ gia để nhắm vào cậu, cậu sẽ hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
"Nhưng tại sao tôi nhất định phải chọn Tạ gia chứ? Bạo Tuyết Sơn Trang và Đỗ gia, không phải cũng rất tốt sao?"
Tống Ngọc có khả năng quan sát rất tốt, chỉ thông qua thái độ của Từ Tinh Huy, cậu đã biết Tần Như Ngọc đã nói những gì với cậu ta. Phía bên đó yêu cầu cậu ta phải tiếp cận và lấy lòng là Thẩm Dung Thời cùng Đỗ Nhược Hiên. Mặc dù cậu không biết Đỗ Nhược Hiên có thế lực gì ở phía sau, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Tần gia, cũng biết người này không đơn giản chỉ là một tuyển thủ eSports.
Nếu như thế, tại sao cậu nhất định phải lựa chọn Tạ Nhuận? Đi theo Từ Tinh Huy cùng đi tranh thủ Thẩm Dung Thời cùng Đỗ Nhược Hiên chẳng phải cũng được sao?
Dường như không ngờ rằng Tống Ngọc sẽ hỏi vấn đề này, Tạ Nhuận hơi ngẩn ra, cười khổ lắc lắc đầu.
"Đúng là Bạo Tuyết Sơn Trang và Đỗ gia đều rất tốt, nhưng đó là đối với Từ Tinh Huy. Cậu muốn sống ở nước ngoài sao? Hay là nói, về sau cậu chỉ muốn làm thương nhân, còn những ngành nghề khác thì không muốn liên quan gì nữa?"
Bạo Tuyết Sơn Trang có thế lực lớn, nhưng sức mạnh đó chủ yếu nằm ở nước ngoài. Đỗ gia làm ăn kinh doanh, Tần Như Ngọc thiếu tiền, muốn mượn sức bọn họ là điều dễ hiểu, nhưng đối với Tống Ngọc mà nói, cậu đã giàu có rồi, nếu lại tiếp cận Đỗ gia, thì chẳng phải là chuyện thừa thãi sao.
Ngược lại, Tạ gia với thế lực trong chính trị, lại là lựa chọn tốt nhất.
Tống Ngọc không vội vã đáp lại vấn đề này, chỉ nói sẽ cẩn thận suy xét một chút, nhưng cậu vẫn cảm thấy không quen khi mọi người công khai bày ra rõ ràng các điều kiện để so sánh và cân nhắc như vậy.
Đây là thế giới của những kẻ có tiền sao?
Mọi thứ đều phải tính toán chi phí, phải nhìn vào lợi ích sao?
Nếu nhìn như vậy, thì việc Tần Quyền ngay từ đầu đã chọn kết hôn với cậu, căn bản không hề quan tâm đến xuất thân của cậu, lại càng khiến cậu cảm thấy người này thật sự rất khác biệt.
Tống Ngọc hơi khựng lại, nhận ra mình lại vô tình nghĩ đến người không nên nghĩ, không khỏi lắc lắc đầu, cố gắng xóa sạch những suy nghĩ đó khỏi đầu.
Nhưng có lẽ càng không muốn điều gì, thì lại càng dễ dàng gặp phải. Chưa kịp để bọn họ ăn xong, Tống Ngọc đã thấy một nhóm người đang bước vào nhà hàng, đi đầu là mẹ Tần. Mới vừa rồi chủ nhà hàng còn có vẻ hơi kiêu kỳ, nhưng bây giờ lại như một người hầu bình thường, tung ta tung tăng đi theo phía sau đối phương, mặt đầy vẻ lấy lòng và xu nịnh.
Tống Ngọc vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn sang bên đó, nhưng chương trình quay phim với quy mô lớn như vậy, bất kỳ ai cũng khó mà làm ngơ được.
Mẹ Tần tất nhiên cũng đã nhìn thấy, bà rất có hứng thú nhướng mày, bước chân chuyển hướng, đi thẳng về phía Tống Ngọc.