"Không phải là Tống Ngọc đây sao? Sao lại... Ồ, thì ra là đang ở cùng với người khác hẹn hò à?"
Đám đông ồn ào lập tức vây quanh gần bàn ăn của Tống Ngọc, mẹ Tần bước tới, ánh mắt đánh giá như thể đang xem xét một món hàng hóa, nhìn lướt qua Tạ Nhuận ngồi ở phía đối diện, ánh mắt đầy sự khinh miệt cùng chế giễu, nhìn một cái không sót thứ gì.
Tống Ngọc im lặng đặt thực đơn đang che khuôn mặt xuống, không một tiếng động thở dài một hơi, biết rằng chuyện này đã không thể tránh khỏi nữa rồi.
Tạ Nhuận mờ mịt nhìn thoáng qua về phía mẹ Tần cùng Tống Ngọc, nghi hoặc hỏi, "Đây là..."
Mẹ Tần thong thả ung dung vươn tay ra, "Cậu chính là thằng nhóc của Tạ gia kia đi, tôi là Liễu Như Nguyệt, mẹ của Tần Quyền. Dạo này sức khỏe của Tạ lão gia tử thế nào? Còn khỏe mạnh không?"
Tạ Nhuận đột nhiên bừng tỉnh nhận ra, à, đây chính là mẹ Tần trong tin đồn, người có quan hệ không tốt với Tống Ngọc.
Với suy nghĩ cứ ai cản trở kẻ thù thì chính là bạn, Tạ Nhuận lập tức đứng dậy lễ phép bắt tay, cúi đầu chào thể hiện phép lịch sự của bậc tiểu bối.
"Lão gia tử cũng còn khá tốt, cách đây không lâu còn nhắc đến, nói rằng nếu có thời gian nhất định sẽ mời ngài cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn chuyện dự án ở phía Đông thành phố."
"Cứ để ông ấy đến đi, tôi dư thời gian mà."
Mẹ Tần khẽ mỉm cười liếc nhìn Tống Ngọc, tuy rằng đang trả lời câu nói của Tạ Nhuận, nhưng rõ ràng bà không mấy quan tâm đến Tạ Nhuận, những gì bà thực sự quan tâm, chỉ có Tống Ngọc mà thôi.
Tống Ngọc tự nhiên biết rõ, chịu đựng tầm mắt đang nhìn chằm chằm trong vài giây, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng nổi, đứng dậy tránh xa máy quay, thấp giọng cùng hai vị đạo diễn thương lượng.
"Xin lỗi, tôi có chút chuyện cá nhân cần phải thương lượng một chút, không thích hợp để quay hình, các ông thấy sao, nếu không chúng ta tạm nghỉ một lúc trước nhé?"
Tạm nghỉ một lúc?
Lần đầu tiên thấy chương trình đang phát sóng trực tiếp mà lại có thể tạm dừng giữa chừng, đây là một chương trình phát trực tiếp cơ mà!
Lần trước, trong lúc truy bắt tổ chức kế hoạch tự sát X còn không dừng lại, vậy mà khi gặp mẹ của chồng cũ, khán giả lại không thể nghe được sao?
Hồ Lam cùng Phùng Mạc Mạc hai mặt nhìn nhau, nhưng vì hai người trước đó cũng coi như là cấp dưới của mẹ Tần, mặc dù có lấy hết can đảm, cũng không dám nói một từ "không" trước mặt bà, vì vậy chỉ có thể rụt rè gật gật đầu, rồi thương lượng nói, "Chỉ nửa giờ thôi nhé, lâu quá chúng ta cũng không tiện giải thích."
"Tôi hiểu."
Tống Ngọc đáp lời, nói xong liền lấy cớ có việc cần thương lượng, kéo mẹ Tần đi vào một phòng bao riêng ở bên cạnh.
Đám thuộc hạ của mẹ Tần cùng với người đang hẹn hò Tạ Nhuận đều đứng ngây ra tại chỗ.
Này là tình huống gì vậy?
Ngay cả trong phòng phát sóng trực tiếp, khi nhìn thấy Tống Ngọc tháo mic ra, các nhiếp ảnh gia dừng lại tại chỗ không dám đi theo, các fan cũng lập tức xôn xao, liên tục hỏi trong phần bình luận rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Hồ Lam cùng Phùng Mạc Mạc nhìn qua, chỉ có thể cười khổ giải thích là trong nhà có một ít việc, không tiện phát sóng trực tiếp, lúc này mới tạm thời làm dịu được lòng fan.
Nhưng Tống Ngọc và mẹ Tần một mình bước vào phòng bao riêng, lại không có yên tĩnh và hòa thuận như mọi người tưởng tượng.
Lâu rồi không gặp, cảm giác của cả hai người đối với nhau càng thêm vài phần chán ghét. Đặc biệt là mẹ Tần, khi nhìn thấy Tần Như Ngọc trở về Tần gia, còn Tần Quyền lại tự cắt đi một phần tài sản lớn, chia cho Tống Ngọc gần như toàn bộ nền kinh tế thực thể của Tần gia, tâm trạng của bà từ đó không còn được tốt nữa.
Lúc này, hai người ở một mình với nhau, không có người ngoài, bản chất ban đầu của bọn họ cũng không còn che giấu nữa, mà bộc lộ rõ ràng ra ngoài.
"Cậu gần đây sống có vẻ khá thoải mái nhỉ? Đua xe, sáng tác nhạc, hẹn hò, yêu đương, chương trình của tôi thành ra giống như được làm dành riêng cho cậu rồi. Sao vậy, nhận được một khoản tiền lớn từ Quyền nhi, vui đến mức phát điên rồi à, cho nên mới dám đầu tư vào mấy chương trình đốt tiền thế này. Không sợ đến lúc phá sản thì không còn cái quần mà mặc hay sao?"
Tống Ngọc nhếch miệng nở một nụ cười nửa miệng, giả vờ đáp lại, "Vậy thì không cần bà phải lo, dù sao tiền mà chồng cũ cho tôi, tôi thích xài thế nào thì xài thế ấy. Là tiền miễn phí mà, có gì mà không tiêu cơ chứ."
Khóe miệng mẹ Tần co giật, toàn bộ khí tức trên người cũng trở nên lạnh lẽo.
Việc sai lầm nhất mà bà từng làm trong cả cuộc đời này, chính là không có điều tra kỹ lưỡng ở cô nhi viện, đã dễ dàng đồng ý với Quyền nhi, để anh nhận đứa nhỏ này đem về nhà nuôi. Chờ đến khi bà phát hiện ra Quyền nhi đã có tình cảm khác đối với đứa nhỏ này, thì cũng đã quá muộn.
Không ai ngờ rằng, một đứa trẻ nông thôn lại chính là con của loại nữ nhân Tần Như Ngọc kia! Càng không thể tưởng tượng nổi, Từ gia lại dám lớn mật đến như vậy, thà đắc tội với Tần Như Ngọc, cũng không muốn li miêu đổi Thái Tử (*), cứ như vậy đánh bậy đánh bạ, lại tình cờ để người phụ nữ này tự tay hành hạ chính con mình trong suốt mấy năm trời, thậm chí suýt nữa đã ngược đãi đến chết. Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra đứa trẻ này là huyết mạch của Tần gia, thì đứa trẻ đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió, lại được nhận nuôi về lại Tần gia, còn được Quyền nhi yêu thích. Chẳng mấy chốc, nó đã trở thành phu nhân của nửa cái Tần gia này.
(*)Li miêu đổi Thái Tử:Tráo con, làm giả con.Quá thực quá nực cười.
Nếu như Tần Húc Thăng còn sống, chỉ sợ ông ta cũng sẽ phát điên mất. Con trai ruột của mình và con trai ruột của em gái lại ở bên nhau, đây đúng là một câu chuyện quái dị không thể tưởng tượng nổi!
Vì để ngăn cản sự gần gũi giữa hai người, thậm chí để tránh một ngày nào đó danh tính của bọn họ bị phơi bày ra ánh sáng, khiến Tần gia trở thành trò cười và nỗi xấu hổ của cả thế giới, bà đã bỏ ra vô số công sức. Nhưng con người có thể khống chế, còn trái tim con người thì khó mà kiểm soát được. Càng cảnh cáo con trai của mình, nó lại càng chìm sâu vào mối quan hệ đó, thậm chí còn nói ra những lời như "Trả lại Tần gia cho A Ngọc", "Chúng ta phải chính thức khôi phục danh phận là người của Tần gia cho đối phương", chẳng khác gì một kẻ điên cuồng! Thật sự bệnh tình không nhẹ chút nào!
May mà còn có Từ Tinh Huy, ít ra cũng có thể kìm hãm được phần nào, nếu không, bà chỉ sợ sẽ phải nghĩ đến chuyện ép buộc Tống Ngọc hoặc con trai của mình đưa ra nước ngoài, vĩnh viễn không để hai người gặp lại nhau nữa.
Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.
Thế giới này rộng lớn đến như vậy, những đứa trẻ lớn lên xinh đẹp, tài giỏi, có tính cách tốt thì nhiều vô số, tại sao lại chỉ là hai người bọn họ? Bà thật đáng thương, vội vàng chạy đôn chạy đáo, làm biết bao nhiêu là chuyện, nhưng lại chẳng có ai cảm kích, ngược lại còn khiến bà trở thành kẻ không có tình người, giống như một bà mẹ chồng ác độc, phá hoại hạnh phúc của một đôi vợ chồng trẻ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mức tuyệt mỹ kia của Tống Ngọc, mẹ Tần âm thầm cắn chặt răng, mắng thằng con trai mình không có tiền đồ, nhưng ngoài miệng lại không hề buông tha.
"Miễn phí à? Nếu không phải Quyền nhi kiên trì, thì những vị trưởng lão trong Tần gia kia cũng chẳng phải là đèn cạn dầu? Đừng có vui mừng quá sớm, cho dù có được, cũng chưa chắc giữ được. Ả đàn bà Tần Như Ngọc, cùng hai người Từ gia kia, bọn họ đều đang chờ cơ hội đấy. Cậu tốt nhất nên thông minh một chút, nghe lời tôi, sau này tránh Tần gia và Quyền nhi xa một chút, nếu không ngày nào đó xảy ra chuyện, cũng đừng trách tôi lạnh nhạt vô tình."
"Yên tâm, nếu có chuyện gì, người tôi tìm đến đầu tiên chắc chắn là bà." Tống Ngọc cười tủm tỉm nói, chẳng hề tỏ ra ngoan ngoãn như khi đối diện với Tạ lão gia tử, một câu cũng không chịu lùi bước.
Mẹ Tần trợn trắng mắt, lấy ra một tấm thẻ, đưa cho Tống Ngọc.
"Trên tấm thẻ này có chứng nhận của Tần gia chúng tôi, dù cậu đi đến quốc gia nào thì đều có hiệu lực như nhau. Sau khi chương trình này quay xong, cậu đừng ở lại quốc gia C nữa, ra ngoài tránh sóng gió một chút, tầm hai năm rồi hãy quay trở lại. Đương nhiên, nếu cậu muốn sống ở nước ngoài mãi mãi, không quay về nữa, thì tôi sẽ càng thêm vui vẻ."
Tống Ngọc liếc nhìn tấm thẻ kia, biết rằng số tiền trong đó có lẽ còn nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng, nhưng cậu lại không muốn đưa tay ra nhận lấy.
Tiền mà Tần Quyền cho cậu, cậu nhận là vì tin tưởng rằng một ngày nào đó, sớm hay muộn cậu cũng sẽ trả lại cho đối phương. Nhưng tiền của mẹ Tần, cậu có lý do gì mà phải nhận? Không có lý do gì, cũng không có tư cách, đằng sau mỗi đồng tiền đó có thể là một cái giá vô cùng lớn, người khôn ngoan làm sao lại nhận.
"Như thế nào, cảm thấy ít à?"
Mẹ Tần khinh thường xùy một tiếng.
Tống Ngọc lùi về phía sau một bước, lắc lắc đầu, "Tôi không có tư cách nhận thứ này, hơn nữa, tôi cũng không có ý định ra nước ngoài. Tôi thích ở quốc gia C, hiện tại tôi không có kế hoạch chuyển đi nơi khác."
"Đã nói là để cậu tạm thời tránh đi một chút."
"Nhưng tôi không muốn!" Tống Ngọc kiên quyết ngắt lời nói, cậu thực sự không hiểu, chuyện Tần Như Ngọc trở về Tần gia thì có liên quan gì đến cậu, mà cần cậu phải ra nước ngoài tránh gió tránh bão. Nếu chỉ là vì chuyện tiền bạc này, cậu hoàn toàn có thể tìm một công ty quản lý tài sản thay, để bọn họ quản lý toàn bộ. Nếu nói là bởi vì Tần Quyền, thì với mối quan hệ hiện tại giữa cậu và anh, rõ ràng không thể có khả năng tái hôn, vậy thì cậu cần phải tránh cái gì?
Nhưng thật ra mẹ Tần... Nếu là vì sự kiện kia, vẫn còn e dè về bản thân cậu nói ra..."
"Xin bà yên tâm, tôi sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện kia. Tôi không có ý can thiệp vào chuyện của bà, chỉ cần chúng ta sống yên ổn, tôi sẽ giữ cái bí mật kia suốt đời, chôn giấu nó ở trong lòng, càng sẵn lòng bảo vệ địa vị chính thống của Tần Quyền."
Lời nói của Tống Ngọc tuy mơ hồ, nhưng ngay cả như vậy, ngay khi lời nói của cậu vừa dứt, mẹ Tần như thể bị chạm đến điểm yếu, đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ấn vào cổ Tống Ngọc.
"Bí mật gì?"
Bà cố kiềm chế giọng nói, cất lời hỏi, vẻ mặt vừa có chút sợ hãi, lại vừa có chút căm phẫn.
"Cậu cho rằng cậu có thể dùng điều này để uy hiếp tôi sao? Hừ, Tần gia đã sớm nằm trong tay tôi rồi, ngay cả khi Tần Như Ngọc xuất hiện, cũng không thể thay đổi bất kỳ kết quả nào. Nếu cậu nghĩ rằng bí mật đó có thể làm lung lay địa vị của Tần Quyền, thì cậu đã sai rồi. Khi cậu vừa nói ra chuyện đó, tôi cá rằng, cái chết nhất định sẽ đến trước với cậu."
Hai người mắt đối mắt, không tiếng động giằng co.
Tống Ngọc biết rằng mẹ Tần thực sự đã có ý định giết chết mình. Nếu không phải vì mối quan hệ giữa Tần Quyền và cậu, có lẽ cậu đã chết từ lâu rồi. Chủ mẫu của Tần gia muốn giết người một cách im lặng không ai biết, thực sự là điều quá đơn giản. Hơn nữa, cậu lại thường xuyên mắc chứng mất ngủ, chỉ cần thêm chút gì đó vào thuốc, thứ mà thần không biết quỷ không hay, thì cậu có thể sẽ không còn nhìn thấy mặt trời của ngày hôm sau nữa.
Nhưng cậu cũng đang đánh cược, đánh cược rằng mẹ Tần sẽ không dám động thủ với mình.
Bởi vì cái bí mật kia, dù đối phương không đe dọa cậu, cậu cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai. Mà một khi chuyện đó bị phơi bày ra ánh sáng, sự tác động và tổn hại mà Tần Quyền phải chịu sẽ lớn hơn rất nhiều so với những gì mẹ Tần phải gánh chịu.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, là thư ký của Tần gia nhắc nhở mẹ Tần đã sắp đến giờ họp.
Hai người lúc này mới tách ra, từng người lui về phía sau một bước. Phía sau lưng của Tống Ngọc đã ướt đẫm mồ hôi. Mẹ Tần lúc này lại giống như một vị trưởng bối hiền hậu, ân cần giúp cậu chỉnh lại cổ áo, mỉm cười hạ thấp giọng nói.
"Có thời gian rảnh thì về Tần gia một chuyến, đến lúc đó, tôi sẽ bảo má Vương nấu cho cậu một bàn đồ ăn ngon."
Với tư cách là khách khứa.
Tống Ngọc tự nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của đối phương, nhưng cậu cũng không để bụng, vẫn đáp lại một cách ngoan ngoãn.
"Được thôi, có thời gian tôi nhất định sẽ trở về, chờ tôi quay xong chương trình, tôi sẽ đến thăm ngay."
Lần đối đầu thứ hai, lại kết thúc với một bước lùi của mẹ Tần.
Hai người mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại không hòa hợp, ác ý của cả hai đã gần như sắp bộc lộ ra ngoài. Tuy nhiên, dù cho bọn họ có đối đầu gay gắt đến đâu, khi vừa dứt lời, mở cửa phòng bao ra, nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, cả hai đều đồng loạt tái mặt, ngỡ ngàng và hoảng hốt trong một thoáng chốc.
"Quyền nhi à? Sao con lại ở chỗ này?"
Tống Ngọc cũng sửng sốt một chút, không ngờ Tần Quyền lại có mặt ở đây, hơn nữa lại còn đứng ngay ở cửa phòng bao.
Trong lòng Tống Ngọc không khỏi lo lắng, cậu theo bản năng tự hỏi, không biết vừa rồi mình và mẹ Tần đã nói những gì, cũng không biết đối phương đã nghe được bao nhiêu.
Tần Quyền sắc mặt lạnh lùng, cái gì cũng không nói, chỉ lạnh lùng liếc nhìn mẹ Tần một cái rồi trực tiếp nắm lấy tay Tống Ngọc, kéo cậu rời khỏi hiện trường.
Tốc độ nhanh đến mức đoàn làm chương trình còn chưa kịp phản ứng lại.
Để lại một vị đạo diễn và một nhiếp ảnh gia đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhìn theo khách mời đã biến mất khỏi khung hình hơn nửa giờ đồng hồ mà không biết phải làm sao.
Mà lúc này, Tống Ngọc cũng vô cùng rối loạn, cậu ngồi ở trên ghế phụ, nhìn chiếc xe của Tần Quyền đang không ngừng lao về phía trước, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem cần phải giải thích như thế nào về những chuyện vừa xảy ra, đồng thời thử tìm hiểu xem đối phương đã nghe được bao nhiêu rồi.
Nhưng khi cậu thấy chiếc xe đang chạy về hướng ngược lại, cậu không khỏi hoảng loạn.
"Đợi đã, anh định đưa tôi đi đâu? Căn chung cư của chương trình《Sự Kết Hợp Hoàn Hảo》không phải là hướng này."
Tống Ngọc còn muốn vùng vẫy một chút, nhưng câu nói tiếp theo của Tần Quyền lại trực tiếp phá vỡ tất cả hy vọng may mắn của cậu.
"Anh biết, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với em về những chuyện vừa rồi. Nhân tiện nhắc tới, cũng để em biết, từ lúc hai người bắt đầu nói về việc ra nước ngoài, anh đã ở bên ngoài phòng bao rồi. Cho nên, em đã nghĩ ra cách giải thích cho anh chưa?"
Giống như một hòn đá lớn bất ngờ ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo ra những vòng sóng lấp lánh văng xa vài mét, đôi mắt Tống Ngọc đột ngột mở to, tim cậu như đang treo lơ lửng.