Chiếc Bentley màu đen cực kỳ khiêm tốn, dọc theo tuyến đường chính, đi về phía ngoại ô.
Ở đây có một căn biệt thự, chủ sở hữu không phải là tên của bất kỳ ai trong Tần gia, nhưng quyền sở hữu lại nằm trong tay của Tần Quyền. Không giống như ngôi nhà chính rộng lớn kia, nó chỉ có hơn 800 mét vuông, rất ít người biết đến.
Trước đây, vì lý do hưởng tuần trăng mật, Tống Ngọc đã từng được Tần Quyền đưa đến đây hai lần, nhưng do thời gian ở lại rất ít, cho nên ấn tượng của cậu gần như không có, thậm chí chẳng nhớ rõ con đường.
Xe đi càng lúc càng xa, trong lòng cậu cũng dần cảm thấy căng thẳng hơn.
Xung quanh tất cả đều là những cây trầm hương cao lớn, rậm rạp, xe ít, người càng ít hơn, nếu có ai hét lên vài tiếng, chỉ sợ cũng chẳng có ai nghe thấy được.
Tống Ngọc chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận bầu không khí ở đây khác hẳn so với ở trong khu vực nội thành, độ dày của không khí rõ rệt hơn, nhiệt độ trên bề mặt da giảm đi vài phần, vô hình mang lại cảm giác lạnh lẽo. Chẳng bao lâu sau, mưa nhỏ bắt đầu rả rích rơi xuống.
Sương mù mênh mông mờ ảo, không thể nhìn rõ đã đi đến đâu. Chỉ mơ hồ cảm giác như đã đi qua một cây cầu, rẽ phải rồi đi vào, cuối cùng cũng đến nơi.
Bảo vệ mặc áo mưa đứng ở cửa, đột nhiên nhìn thấy có xe đang tiến lại gần, liền vội vàng giơ đèn pin chạy lại. Khi nhìn thấy là Tần Quyền cùng Tống Ngọc, ông ta lập tức nở một nụ cười, cúi đầu khom lưng chào rất cung kính.
Bởi vì chủ nhà rất ít khi có mặt, trong căn nhà này chỉ có một cặp vợ chồng trung niên trông coi, một người phụ trách canh cửa, một người phụ trách dọn dẹp.
Bọn họ rất ít khi tiếp xúc với người nhà họ Tần, chỉ làm việc dưới sự chỉ đạo của Tần Quyền, cho nên mối quan hệ với bọn họ còn thân thiết hơn cả so với những người hầu khác.
"Tần tiên sinh, Tống tiên sinh, hai ngài đến rồi à? Các phòng mỗi ngày đều được dọn dẹp, nếu ngài có yêu cầu gì, cứ nói với chúng tôi."
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống một chút.
"Để lại chìa khóa, những chuyện khác không cần mọi người phải lo, về nghỉ trước đi." Giọng nói của Tần Quyền vẫn lạnh nhạt như cũ, không có vẻ gì là đang tức giận, vì vậy cũng không khiến đối phương cảm thấy nghi ngờ gì.
"À, vâng vâng vâng."
Cánh cổng sắt của biệt thự chậm rãi mở ra, đôi vợ chồng bảo vệ nhìn thấy chiếc xe của Tần Quyền đã an toàn đi vào trong gara, lúc này mới yên tâm quay người rời đi.
Tống Ngọc thì bị anh nắm chặt lấy cổ tay, kéo đi suốt từ hành lang vào đến trong nhà.
Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu lại đang điên cuồng suy nghĩ cách giải quyết, nhân lúc Tần Quyền mở cửa, cậu không thể kìm chế được vùng thoát khỏi tay anh, chạy vội ra bên ngoài.
Mưa sương mù mịt, làm ướt cổ áo và tóc của cậu, vừa ra tới sân, còn chưa đi được mấy bước, đã lại bị người ta bắt lấy, cả người bị vác lên mang vào trong nhà.
"Em chạy cái gì?"
Ánh đèn trong cả ngôi nhà lập tức được bật sáng, Tần Quyền đẩy Tống Ngọc ngồi xuống kệ tủ ở ngoài huyền quan, túm lấy chiếc cà vạt, nghiêng người về phía cậu, giọng khàn khàn hỏi.
Tống Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, càng cảm thấy sợ hãi hơn.
"Vì sao tôi phải chạy, anh không biết sao? Cảnh tượng này là muốn làm gì? Dọa ai à? Giết người? Hiếp... giết? Hay là giam giữ trái phép! Tôi nói cho anh biết, Tần Quyền, đừng có nghĩ nhà anh gia nghiệp lớn, thế lực mạnh mà tôi sẽ sợ anh!"
Nghe thấy những lời này, Tần Quyền ngẩn người trong hai giây, nhịn không được bật cười ra tiếng.
"Trong đầu em ngày nào cũng nghĩ mấy thứ linh tinh gì vậy? Anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, nói chuyện với em cho rõ ràng mà thôi."
Anh lùi ra phía sau vài bước, buông tay ra khỏi người Tống Ngọc, không còn giam giữ hay kiềm chế cậu nữa. Nhìn thấy những giọt nước còn vương trên quần áo cậu, anh không kìm được mà cởi áo khoác của cậu ra, quăng sang một bên.
"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Anh lấy một chiếc khăn lông ở gần đó, phủ lên trên đầu Tống Ngọc, nhẹ nhàng lau khô cho cậu.
Vừa rồi khi hai người đuổi nhau ở trong sân, cả hai đều bị mưa sương phủ lên người một lớp mỏng, hiện giờ vào phòng điều hòa, nếu không lau khô kịp thời, sẽ rất dễ bị cảm lạnh. Cảm nhận được động tác ở trên đầu, Tống Ngọc mới nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều, cậu ngượng ngùng giật lấy chiếc khăn ở trong tay Tần Quyền, nhảy xuống khỏi kệ tủ ở huyền quan, tiếp tục giả vờ ngốc không hiểu gì nói.
"Cái gì suy nghĩ kỹ chưa? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì. Hôm nay tôi chỉ tình cờ gặp được mẹ của anh, trò chuyện hai câu, có thể vì tức giận mà đôi bên nói hơi quá lời, có phóng đại một chút, nhưng cũng chẳng có gì to tát cả, sao anh lại phản ứng mạnh như vậy?"
Suốt cả dọc đường, Tống Ngọc suy nghĩ mãi, cậu cảm thấy mình vẫn không thể hoàn toàn tin vào lời nói của Tần Quyền được. Biết đâu anh chẳng nghe thấy cái gì cả, chỉ là đang lừa cậu thì sao? Phòng bao riêng cách cửa không xa, cách âm cũng không tính là quá kém, dù anh đứng ngoài cửa, nghe được một hai câu cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là cậu và mẹ Tần không nhắc đến chuyện đó từ đầu đến cuối, cũng không đề cập đến bí mật kia là gì, chỉ cần bọn họ không nói ra, thì ai có thể ép cậu phải mở miệng?
Đã quyết tâm rồi, Tống Ngọc kiên quyết giả vờ không biết gì.
Tần Quyền không nhịn được nghiến răng lại, lạnh lùng cười một tiếng, "A Ngọc, em chẳng lẽ không hiểu anh sao? Nếu không có bằng chứng rõ ràng, anh sẽ không mở miệng."
Anh lấy điện thoại ra, click mở đoạn ghi âm bấm nút phát, âm thanh rõ ràng trong đó, nếu không phải là cậu cùng mẹ Tần, thì còn là ai?
Tống Ngọc trong lòng hoảng loạn, vội vàng giơ tay định cướp lấy, nhưng ngay lập tức bị Tần Quyền dùng một tay ôm chặt vào trong lòng, không thể thoát ra được.
Sau gáy cậu truyền đến độ nóng như thiêu đốt, lòng bàn tay rộng gần như khống chế toàn bộ cơ thể cậu, ngay cả vùng vẫy cũng vô cùng khó khăn. Bởi vì trời vừa mưa, chiếc áo sơ mi trắng trước mặt ướt đẫm, làn da trắng ngần và xương quai xanh rõ ràng lộ ra ngay trước mắt cậu, khiến cậu làm thế nào cũng không thể tránh khỏi, cậu chỉ có thể bị trói chặt như một con thỏ nhỏ đang run rẩy.
Tiếng hơi thở ấm áp vang lên bên tai, mang theo một chút mùi hương có phần quyến rũ.
"A Ngọc, nói cho anh biết, bí mật mà em và mẹ nói với nhau rốt cuộc là cái gì? Bí mật gì mà có thể gây chấn động thân phận Tần gia của anh, thậm chí còn đe dọa đến địa vị của anh? Hả?"
Trái tim đập loạn nhịp, không biết là của ai, ở trong căn phòng yên tĩnh, không thể nào che giấu được.
Tống Ngọc hoảng hốt cúi đầu, mặc dù đã đến mức này, nhưng vẫn không muốn mở miệng.
"Tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì," cậu cố nén run rẩy, nghiến răng nói, "Chúng tôi chỉ đang đe dọa lẫn nhau mà thôi, không có ý nghĩa gì khác."
Tần Quyền cúi người xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc, thật lâu sau, anh vươn tay, nhẹ nhàng nâng gương mặt của đối phương lên, trán dựa vào trán, hơi thở nóng rực gần như có thể nghe thấy được, vẫn kiên nhẫn dỗ dành nói, "A Ngọc, chỉ khi nào em cảm thấy có lỗi, em mới giải thích nhiều như vậy với anh. Nếu thật sự không có gì, em sẽ không hoảng hốt như vậy. Em đã quên lời hứa trước kia rồi sao, em đã nói, sẽ không bao giờ lừa gạt anh, sẽ luôn đứng về phía anh, hiện giờ, lời hứa ấy không còn giá trị nữa sao?"
Tống Ngọc nín thở, hai tay siết chặt lấy những ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên má mình, tâm trí bỗng nhiên trở nên mơ hồ.
Trước khi kết hôn với Tần Quyền, cậu đã phải chịu sự phản đối từ khắp nơi. Vì để thuyết phục các trưởng lão trong Tần gia đồng ý, Tần Quyền đã nắm lấy tay cậu, ở trước mặt mẹ Tần và tất cả các dòng phụ dòng chính của gia tộc, thề rằng trong đời này chỉ có cậu. Để phối hợp với đối phương, cho nên lúc đó cậu cũng chỉ đành hứa thêm những lời khác. Cái mà cậu đã hứa chính là sẽ luôn vô điều kiện đứng về phía Tần Quyền, không bao giờ lừa dối.
Cậu nghĩ rằng, lúc đó chẳng qua cũng chỉ là một lời nói suông, Tần Quyền sẽ không nhớ tới chuyện này, không nghĩ tới...
Đã nhiều năm như vậy, lại vẫn không có quên.
Mặc dù trong hoàn cảnh lúc đó, lời hứa này không phải do cậu chủ động đưa ra, nhưng thực sự xuất phát từ trái tim, cậu cũng chưa từng hối hận về điều này.
Dù là người đứng đầu Tần gia, giàu có đủ để đối đầu với cả quốc gia, quyền lực cao ngất, nhìn chung không cần thêm một ai đứng sau lưng, vì đã có được rất nhiều người ủng hộ, nhưng Tống Ngọc vẫn nói như vậy, cũng đã làm như thế.
Dù sau này đã ly hôn, cậu vẫn chưa từng vi phạm lời hứa đó.
Tần Quyền là người hiểu rõ cách đánh vào huyệt của đối phương, anh cũng rất rõ điểm yếu của nhau nằm ở đâu. Câu hỏi của anh như vậy, khiến cho Tống Ngọc không thể tiếp tục nói đùa hay giả ngây giả dại được nữa.
Nhưng... những chuyện khác thì cậu có thể nói, chỉ riêng chuyện này...
Tống Ngọc ngẩng đầu, nhìn Tần Quyền đang nghiêm túc, vô hình thở dài.
Cậu thật sự không muốn lừa dối Tần Quyền, nhưng bí mật này, làm sao cậu có thể mở miệng nói ra được?
Ban đầu cậu định sẽ giữ im lặng suốt đời, mang nó theo vào trong quan tài, dù sao thì không ai biết được. Nhưng không ngờ lại bị chính người trong cuộc bắt được. Nếu nói ra, liên lụy đến những mối quan hệ và lợi ích ẩn giấu đằng sau đó, căn bản không thể nào đo đếm được. Tần Quyền sẽ phải trải qua những gì, tương lai sẽ ra sao, tất cả mọi thứ sẽ rơi vào tình trạng mất kiểm soát.
Đôi mắt Tống Ngọc trống rỗng, không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra vào năm ngoái khi mới kết hôn không lâu, cậu vô tình phát hiện ra một chuyện.
Lúc đó, Tần Quyền vừa mới ra nước ngoài để bàn chuyện làm ăn, còn cậu bởi vì mất ngủ, cho nên đã lái xe đến câu lạc bộ đua xe số 1 mà mình thường xuyên đến. Nhưng giữa đường, cậu lại gặp phải mẹ Tần và một người đàn ông ngoại quốc, bọn họ vừa cười nói vừa đổi xe, rồi cùng nhau lái xe về phía ngoại ô, gần con sông Tịnh Hà. Xuất phát từ tò mò, cũng là vì lo lắng mẹ Tần đi một mình giữa đêm khuya có thể không an toàn, cho nên Tống Ngọc lặng lẽ đi theo sau, dừng xe ở cánh đó không xa. Nhưng không ngờ tới, khi cậu xuống xe, lại vô tình nghe được một chuyện khiến cậu khiếp sợ cả đời.
Chuyện đó, cũng đã định sẵn rằng mẹ Tần sẽ không thể nào cùng cậu làm hòa hoãn mối quan hệ, sống hòa bình với nhau được nữa.
Bên bờ sông Tịnh Hà vắng lặng, yên tĩnh đến lạnh lẽo. Người đàn ông ngoại quốc kia vòng tay qua bả vai mẹ Tần, hành động thân mật, rồi hỏi, "A Quyền dạo gần đây thế nào? Nghe nói đã cưới một người đàn ông, sao em không ngăn cản gì vậy?"
Mẹ Tần: "Cản như thế nào được? Đứa trẻ đó một lòng một dạ, không đụng phải tường thì không quay đầu lại, đã quyết định cái gì, thì dù có mười con bò cũng không kéo lại được, anh cũng không phải không biết."
Người đàn ông ngoại quốc: "Nhưng mà cũng không thể... cưới một người đàn ông được! Nếu không có con nối dòng, tài sản của Tần gia phải làm sao bây giờ?"
Mẹ Tần giả vờ phẫn nộ một phen đẩy người đàn ông đó ra, rồi hỏi, "Anh cũng nói đó là tài sản của Tần gia, sao lại cần anh phải lo lắng? Đừng quên thân phận của mình, Tần gia như thế nào, nếu muốn lo lắng, cũng phải là những người trong Tần gia lo lắng, không liên quan gì đến anh."
Người đàn ông ngoại quốc có chút không phục nói, "Cái gì gọi là không liên quan đến anh? A Quyền là con trai của anh, em định để con nó cứ thế sống mãi trong Tần gia hay sao? Không nhận anh?"
Rất khó để diễn tả cảm giác khiếp sợ mà Tống Ngọc cảm nhận được khi nghe được những lời này.
Cảm giác đó giống như một tia chớp trong đêm mưa, chiếu sáng một nửa bầu trời, khiến cậu bỗng dưng tỉnh ngộ.
Cậu vẫn luôn nghĩ rằng, Tần Quyền là con trai duy nhất của Tần Húc Thăng, nhưng không ngờ, theo những gì người đàn ông và mẹ Tần nói, lại không phải như vậy! Cũng không có gì lạ, Tần Húc Thăng suốt cả một đời phong lưu vô số, ngủ với rất nhiều phụ nữ, đến cuối đời cũng chết trong vòng tay của một người phụ nữ, nhưng ngoài Tần Quyền, lại không có bất kỳ đứa con nối dõi nào khác, thì ra là thế, là vì nguyên nhân này sao?
Nếu tin tức này bị lộ ra ngoài ánh sáng, không cần phải nghĩ, cổ phiếu và tài sản của Tần gia chắc chắn sẽ gặp phải một cơn sóng gió khổng lồ, thân phận của Tần Quyền cũng sẽ chịu một cú đánh mạnh mẽ! Vị trí gia chủ của anh, vấn đề thừa kế tài sản, tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng, cũng nhanh chóng sụp đổ.
Có lẽ vì quá sốc vào lúc đó, Tống Ngọc không thể kìm chế mà phát ra tiếng động, khiến mẹ Tần phát hiện ra ngay lập tức.
Kể từ đó, mẹ Tần vẫn luôn hy vọng cậu có thể câm miệng, mọi đe dọa, cám dỗ đều đã được sử dụng hết, thậm chí còn mong cậu và Tần Quyền ly hôn, tránh xa Tần gia.
Tống Ngọc hiểu rằng, đó là vì mẹ Tần đang lo lắng, bà bất an và lo sợ, cả đời đã phấn đấu vì tài sản của Tần gia, nếu cuối cùng lại thất bại dưới tay của chính con rể mình, thì sẽ thật buồn cười và nhục nhã biết bao?
Cho nên, bà đã làm mọi cách để đề phòng.
Năm thứ hai, Tống Ngọc nghe được tin tức người đàn ông ngoại quốc kia đã qua đời ở nước ngoài.
Nếu cậu không phải là người của Tần Quyền, có lẽ cậu cũng không bị đối xử quá tệ, nhưng không may, cậu lại gả cho Tần Quyền, vì thế trở thành lý do để hạn chế mọi hành động của mẹ Tần.
Tuy vậy, dù có như thế, Tống Ngọc vẫn không nghĩ đến việc sẽ nói ra chuyện này.
Cậu không thể nói.
Ít nhất, chuyện này không thể từ miệng cậu nói ra được.
Bởi vì cậu hiểu rõ tất cả những gì Tần Quyền đã làm vì Tần gia trong suốt bao nhiêu năm qua, anh gần như có thể nói là đã hi sinh tất cả, từ khi còn rất nhỏ, đã gánh vác trọng trách của cả một gia tộc. Nếu đến cuối cùng, anh biết được mình lại không phải là người của Tần gia... thì có lẽ, anh sẽ hoàn toàn sụp đổ mất.
Tống Ngọc nhìn Tần Quyền với ánh mắt phức tạp, môi khẽ nhúc nhích vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, mà chỉ nghiến chặt răng, cúi đầu im lặng.
Tần Quyền thất vọng hạ mắt xuống, lẩm bẩm nói, "Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì, mà lại khiến em cùng mẹ đề phòng đến như vậy? Nguyện chịu đựng tất cả cũng không muốn tiết lộ. Được, anh không hỏi nhiều như vậy nữa, anh chỉ hỏi một câu, bí mật đó có liên quan đến anh không? Hay là... liên quan đến em?"
Anh thử dò xét.
Tống Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhạy bén dò hỏi, "Liên quan đến tôi? Anh có ý gì, chẳng lẽ các người cũng có bí mật gì mà tôi không biết sao?"
Tần Quyền không tiếng động thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn, may mắn là Tống Ngọc vẫn không biết chuyện đó.
Anh thấy đối phương tiếp tục truy hỏi, không khỏi nở một nụ cười xấu xa.
"Em không nói với anh, thì anh cũng sẽ không nói cho em biết."
Chuyện gì thế này!
Tống Ngọc hoàn toàn thất vọng, cúi đầu xuống, chiếc khăn lông phủ lên trên đầu rơi xuống, che khuất gần hết khuôn mặt của cậu, chỉ để lộ chiếc cằm nhọn trắng nõn cùng đôi môi đỏ mọng ướt át.
Tần Quyền khựng lại một chút, nắm lấy một góc của chiếc khăn, nhẹ nhàng nâng nó lên, giống như mở ra khăn xoan trùm đầu.
Cùng lúc đó, Tống Ngọc cũng vươn tay ra, định vén chiếc khăn ra phía sau.
Hai bàn tay vô tình chạm nhau, đan vào nhau, như thể cố ý nắm lấy tay nhau vậy.
Da thịt tiếp xúc, mọi hành động bỗng nhiên dừng lại.
Tần Quyền nhìn xuống đôi môi lộ ra ngoài của Tống Ngọc, yết hầu khẽ chuyển động, không nhịn được mà cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Tống Ngọc không dám cử động nữa.
Nhưng động tác của Tần Quyền, theo nhịp thở, lại càng ngày càng trở nên nặng nề.
Môi và răng khẽ chạm vào nhau, đầy sự mờ ám, Tống Ngọc nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tần Quyền, như chứa đựng vô vàn sự kiềm chế cùng nhẫn nại.
"A Ngọc, đừng sợ anh, cũng đừng chán ghét anh."
Môi cậu bị hôn, áo ở phía sau lưng bị vén lên. Trong cơn mơ mơ màng màng, Tống Ngọc ngơ ngẩn nghĩ, tại sao tôi lại ghét anh? Tôi chưa bao giờ sợ anh mà?
Hôn cũng hôn rồi, sao đột nhiên lại nói như vậy?
Tống Ngọc không hiểu, cậu còn muốn tiếp tục tự hỏi, nhưng khóe mắt lại bị một bàn tay lớn chậm rãi che lại, hơi ấm quen thuộc từ khóe môi dần dần lan xuống.
Từ bên tai cho đến cổ, rồi lại đến xương quai xanh...
Trong phòng tắm, Tống Ngọc bị che mắt hơi loạng choạng, ép vào bàn đá trong phòng tắm, môi bị hôn cuồng nhiệt, ngay cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Sự chênh lệch do hình thể và sức mạnh tạo ra, đi kèm với sự khống chế không thể nghi ngờ ở sau cổ, cùng với cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ chiếc gương phía sau, âm thầm nhắc nhở cậu, cùng trước mặt là sự nóng bỏng, tạo nên sự đối lập giữa băng và lửa.
Không biết ai là người bắt đầu kích động trước, ban đầu nghĩ rằng đã bị ướt mưa, nên đi tắm, nhưng đến cuối cùng, việc tắm này cũng chẳng khác gì so với việc không tắm là bao.
Tối nay, Tần quyền có vẻ khác với trước kia, sự nhiệt tình như không thể kiềm chế được, như thể đã thoát khỏi một sự ràng buộc nào đó, độ nguy hiểm càng thêm cao hơn.
Ban đầu, Tống Ngọc còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng rất nhanh chóng, cậu bị ép đến mức từng li từng tí đều bị suy sụp.
Nếu như là lần trước, thì có thể lý giải bằng việc uống say, nhưng lần này, cả hai đều tỉnh táo, vì vậy sung sướng và sự mơ hồ mà bọn họ mang lại thật sự không thể che giấu.
Đây chính là niềm hạnh phúc và sự chấp nhận mãnh liệt từ sâu thẳm trong cơ thể và tâm hồn, mà không ai có thể phủ nhận.
Điện thoại để trên sofa cách đó không xa phát ra tiếng động, có thể là cuộc gọi từ đoàn làm chương trình.
Nhưng lúc này, Tống Ngọc không thể suy nghĩ được gì. Toàn bộ đầu óc của cậu đều bị bản năng chi phối, chỉ có thể vội vàng cắn một cái vào cánh tay của mình, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại.
Nóng, nóng đến mức không thể chịu đựng nổi, cảm giác điều hòa dường như không còn tác dụng gì nữa.
Cậu ôm lấy đầu của Tần Quyền, quay lại về phía mình, nghiêm túc hỏi.
"Chờ một chút, chẳng phải anh... không thích tôi sao?"
"Ừ, không thích em, nhưng anh yêu em."
Nụ hôn của Tần Quyền liên tục hôn dọc theo cơ thể của cậu, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn có thể nghe rất rõ ràng.
Tống Ngọc cảm thấy trái tim mình khẽ run lên, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Tần Quyền thừa nhận điều này, trong lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả, nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân cậu.
Suýt nữa cậu đã định buông xuôi, mặc kệ tất cả.
Cái gì mà chương trình hẹn hò, cái gì mà ly hôn, cái gì mà thiếu gia thật giả, cậu chỉ quan tâm đến người ở trước mắt!
Nhưng rất nhanh, cậu lại bị tiếng nhạc một lần nữa vang lên từ chiếc sofa, kéo cậu trở lại hiện thực.
"Chờ... chờ một chút, chương trình, chương trình vẫn còn đang quay!"
"Không cần quan tâm."
Tần Quyền mạnh mẽ giữ chặt lấy cổ tay cậu, đem nó ấn xuống một bên, tiếp tục hôn cậu.
Cái đầu tê dại gần như đã trở thành một đống hỗn độn, nhưng Tống Ngọc vẫn giữ lại được một chút lý trí.
Sao có thể không quan tâm được chứ? Khi bọn họ rời đi, còn bao nhiêu người trong đoàn làm chương trình đang chờ đợi! Hơn nữa, khi đó Tạ Nhuận cũng có mặt, mẹ Tần cũng ở đó! Nếu cả đêm không quay về, ai cũng sẽ biết chuyện gì đã xảy ra!
Không được, danh dự cả đời của cậu!
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc lập tức tỉnh táo lại, cắn răng chịu đựng sự run rẩy nơi đầu ngón chân, một tay mạnh mẽ đánh vào người Tần Quyền.
Lúc này, Tần Quyền giống như một con chó, đang dùng hàm răng của mình, cọ xát vào da thịt nơi xương quai xanh của cậu. Ngay cả khi bị đánh, anh cũng không có phản ứng gì.
"Tần Quyền!"
Tống Ngọc giận dữ nói, cố gắng vùng vẫy mạnh mẽ hơn vài phần.
Tần Quyền lúc này mới cố nhẫn nhịn, lùi lại một chút.
Nhưng Tống Ngọc rõ ràng đã đánh giá thấp bộ dạng hiện tại của mình, hoàn toàn không biết giờ đây bộ dáng này của cậu, ở trong mắt Tần Quyền, việc rời đi khó khăn đến mức nào.
Tóc Tống Ngọc hỗn loạn, nửa bộ quần áo bị lột sạch, làn da trắng trẻo vì những nụ hôn mà phủ đầy một lớp phấn mỏng, ở dưới ánh đèn, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp như tranh của cậu. Đôi môi mỏng bị cắn có chút ướt át, lúc này đang nằm ở dưới tức giận, với ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh. Dù đã thấy qua vô số mỹ nhân tuyệt sắc, Tần Quyền cũng không thể không cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp này.
Lợi dụng lúc đối phương hơi lảo đảo, Tống Ngọc đẩy mạnh ra, vội vã đứng dậy, nhanh chóng nhận điện thoại.
"Alo, đạo diễn, à à, chúng tôi không sao đâu, ông yên tâm, chỉ là đơn giản trò chuyện về một vài vấn đề thôi, ừ ừ, chúng tôi sẽ quay về ngay..."
Phải dùng hết sức lực của chín trâu hai hổ, thật vất vả, cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng xử lý xong chuyện vừa rồi.
Tống Ngọc thở dài một tiếng, bực bội gãi gãi tóc, lặng lẽ nhìn về phía kẻ chủ mưu vẫn đang nằm ườn trên giường không chịu dậy.
"Đi thôi."
Tần Quyền nhìn cậu bằng ánh mắt đầy u oán, khiến Tống Ngọc không khỏi mỉm cười một chút, rồi lại vội vàng ép bản thân ngừng lại, cậu giả vờ nghiêm túc, cố gắng giữ vẻ mặt cứng rắn nói.
"Chúng ta đang phát sóng trực tiếp đấy, anh phải suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự muốn cả đêm không quay về, thì ngày mai, các báo lớn sẽ đưa tin đầu trang đầu đề nói về chuyện chúng ta không về nhà, đừng có ngu ngốc."
Có chuyện gì, đợi chương trình kết thúc rồi nói sau. Lúc này, Tống Ngọc chỉ nghĩ đến việc tận hưởng kỳ nghỉ cuối cùng, nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc chữa chứng mất ngủ, không thể để số phận của mình bị người khác nắm giữ ở trong tay được.
Không còn cách nào khác, lửa đã bùng lên, nhưng lại bị ép buộc dập tắt.
Tần Quyền nghiến chặt răng, chọt nhẹ vào mũi Tống Ngọc, trên mặt đầy vẻ đe dọa.
Em cứ để anh phải chịu đựng như vậy đi, sau này sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ trên người em.
Tống Ngọc khẽ rụt cổ lại, trong lòng nghĩ mình cứ sống được ngày nào hay ngày ấy, lôi kéo anh, giữa đêm khuya lại tiếp tục chạy về hướng căn chung cư.
Khi hai người trở lại căn chung cư, đã gần 11 giờ tối.
Hai vị đạo diễn rất tức giận, một phần vì bọn họ cảm thấy Tống Ngọc và Tần Quyền không nghe theo sự sắp xếp, cố tình mất liên lạc, khiến các khách mời khác có thể sẽ học theo, gây khó khăn trong việc quản lý. Một phần vì bọn họ cho rằng hai người không tôn trọng khán giả, cứ thế bỏ mặc phòng phát sóng trực tiếp ở đây, trong các chương trình khác mà nói, thì đây chính là việc mở cửa sổ trời! Điều này sẽ gây ra vấn đề lớn!
Tuy nhiên, may mắn là hai người vẫn giữ thái độ tốt, ngay lập tức cúi đầu nhận lỗi, thề sẽ không tái phạm trong tương lai nữa. Đồng thời cũng chân thành xin lỗi khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp, nhờ vậy mà sự việc này mới được giải quyết êm đẹp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vang lên không ít tiếng mắng chửi, nhưng nhiều người còn tò mò muốn biết hai người rốt cuộc đã nói gì mà lại mất nhiều thời gian đến như vậy.
Các fan của cặp đôi Quyền Dục thì lại kích động như thể vừa bước qua năm mới, điên cuồng tham gia các cuộc rút thăm trên các trang mạng xã hội.
"A a a, hai người chắc chắn là đã làm gì rồi, nếu không sao mặt lại đỏ như vậy!"
"Ba tiếng, hơn ba tiếng đấy! Nếu nói là không làm gì, ai mà tin cho được!"
"Khóe miệng không thể kìm nén được, các bạn không phát hiện ra sao, vừa đi ra ngoài một chuyến, Tần Quyền cả người đã thả lỏng! Còn toát ra một luồng khí thỏa mãn!"
"Chà chà chà, còn Tống Ngọc thì toàn thân ngập tràn sắc xuân, che cũng không thể che hết được."
"Mọi người xem ảnh chụp này đi! Sau khi chỉnh sáng, chỗ sau cổ của A Ngọc, có phải là dấu hôn không!"
"A a a, tôi sắp phát điên rồi, sao không lắp luôn camera trên người bọn họ luôn đi? Có cái gì mà tôi là một VIP lại không thể xem được! Mlem mlem, nghĩ mà tôi vò đầu bứt tai, tại sao không thể làm ở trước mặt chúng ta? Chúng ta có thể cùng nhau góp tiền trả lương cho bọn họ mà!"
"Cười chết tôi, lạy mẹ, góp tiền trả lương à? Tôi là tài phiệt, cùng phu nhân là đại gia, lại thiếu chút tiền đó của ngươi sao? ( đầu chó) Hai người muốn yêu đương cho chúng tôi xem, thì cứ vụng trộm vui đi! Ổn định, thật hạnh phúc!"
......
Bởi vì sự "bất ngờ" ngoài ý muốn này, cho nên vòng bình chọn rung động tối đó tự nhiên bị hủy bỏ.
Tống Ngọc lập tức trốn vào trong phòng ngủ, ai cũng không nói chuyện. Chu Tử Lực, Thẩm Dung Thời, cùng Tạ Nhuận đám người nhìn nhau vài lần, cho nhau cảnh giác quay người rời đi, đồng thời ở trong lòng đã đem Tần Quyền liệt vào danh sách đối thủ cạnh tranh số một.
Cảm giác đề phòng được nâng lên mức cao nhất.
Còn Tần Quyền thì sao? Anh lại không vội vàng, mà là trực tiếp đi tìm đạo diễn, dò hỏi.
"Câu hỏi lần trước trong phỏng vấn độc quyền, tôi đã có câu trả lời rồi, bây giờ có thể bổ sung không?"
Hồ Lam cùng Phùng Mạc Mạc đều sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Tần Quyền đang nói đến chuyện gì, vội vàng gật đầu.
"Đương nhiên là được, phần chính của chương trình vẫn chưa phát ra mà. Anh muốn nói ngay bây giờ sao?"
Tần Quyền gật gật đầu, nhanh chóng bị đoàn làm chương trình dẫn đến khu vực phỏng vấn trước đó để một mình ghi hình bổ sung câu trả lời phỏng vấn.
Chỉ nghe thấy nhân viên công tác của tổ chương trình lặp lại câu hỏi.
"Anh có muốn tái hôn không?"
Tần Quyền ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa, đối diện với máy quay, kiên định gật đầu, "Ừ, tôi muốn. Mặc dù cả thế giới đều không ủng hộ, cũng không hiểu, nhưng tôi, thật sự yêu em ấy, cũng không muốn tiếp tục kìm nén phần tình cảm này nữa."
Đôi mắt của anh sáng rực, lần đầu tiên trả lời rõ ràng như vậy.
Ngay khi lời nói của anh vừa dứt, tất cả các nhân viên công tác ở phía sau máy quay tim không khỏi ngừng lại một nhịp, bọn họ đồng loạt không một tiếng động ở trong lòng phát ra một tiếng thét chói tai.