❀ Vụn vặt 2 ❀
“Không phải ngày gì cả, chỉ là muốn tặng hoa cho người trong lòng thôi.”
Tạ Thời Quân rất ít khi tăng ca, anh luôn cố gắng giải quyết hết công việc vào ban ngày để đúng giờ đi nhà trẻ đón con gái, buổi tối có thể nấu cơm cho con gái và đọc sách kể chuyện cổ tích cho con gái nghe.
Song đôi khi cũng có những tình thế bắt buộc Tạ Thời Quân phải tăng ca. Những lúc thế này anh chỉ đành đưa Tạ Di An đến nhà bà nội ở một đêm. Chuyện này cũng chẳng thành vấn đề gì bởi tính cách công chúa nhỏ nhà anh luôn hoạt bát hiếu động, trước nay không quá dựa dẫm vào anh, ở nhà bà nội còn được gặp “người tình trong mộng” nhà bên, công chúa nhỏ mừng còn không kịp nữa là.
Hơn mười giờ đêm, lúc anh gọi điện thoại sang, Tạ Di An còn rất hào hứng kể anh nghe những chuyện ở nhà trẻ một lúc lâu, kể rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Một giờ sáng, Tạ Thời Quân vẫn đang làm việc thì bỗng nhận được điện thoại của mẹ, nói An An gặp ác mộng khóc nức nở đòi gặp anh, dỗ thế nào cũng không nín.
Đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống thế này, Tạ Thời Quân hơi hoảng, vội bàn giao vài câu với sinh viên rồi bảo họ về nhà ngủ nghỉ đi, phần còn lại chờ anh về rồi giải quyết tiếp, sau đó lái xe đến nhà mẹ.
Tạ Thời Quân chạy từ hầm đỗ xe đến thang máy, tóc rối lên cả, áo khoác để trong xe chẳng kịp mặc. Anh vào nhà, An An trông thấy anh lại khóc to hơn: “Bố, bố ơi… Con sợ…”
Tạ Thời Quân bế con gái lên, vỗ nhẹ lưng con gái: “Ổn rồi ổn rồi, không sao cả, có bố đây.”
An An nằm trong vòng tay thân thương của bố dần bình tĩnh lại, Tạ Thời Quân mang con gái đi rửa mặt rồi dỗ con gái ngủ.
“Bà cố ơi, ngủ mơ thôi mà cũng khóc nhè nữa là sao? Con làm bà nội sợ luôn rồi kìa.”
“Tại con quái vật đó đáng sợ quá chứ bộ!” Tạ Di An há mồm nhe răng mô tả, “Nó còn đòi bắt con đi, không cho con gặp được bố nữa…”
Cô bé duỗi tay ra khỏi chăn, nắm lấy ngón tay Tạ Thời Quân, chớp chớp mắt: “Bố ơi, bố không thể thiếu con được, đúng hông?”
Lời nói trẻ thơ vô tư song lại khiến Tạ Thời Quân sững người như bị cứa vào tim. Anh khom người thơm trán Tạ Di An: “Đúng rồi, An An là cục vàng cục bạc của bố, là bảo bối quý giá nhất của nhà ta, không thể nào đánh mất được.”
Tạ Di An đắc ý vênh mặt: “Hứm, con biết ngay mà!”
Tạ Di An khóc mệt, không lâu sau đã ngủ say, lúc ngủ còn không quên níu chặt ngón trỏ của Tạ Thời Quân vì sợ anh đi. Tạ Thời Quân ngồi ở mép giường, đưa bàn tay còn lại khẽ vuốt tóc con gái. Nhớ lại lần đầu gặp cô bé ở trại trẻ mồ côi cũng bị cô bé giữ chặt tay thế này, trái tim anh không khỏi mềm nhũn, chẳng nỡ lòng nào rời đi.
Anh chợt thấu hiểu tâm trạng khác thường của con gái tối nay. Có lẽ trong tiềm thức của cô bé, bố là người có thể bảo vệ cô bé an toàn nhất, vì vậy khi sợ hãi sẽ luôn đi tìm bố trước tiên.
Tạ Thời Quân nghĩ, có lẽ mình vẫn chưa phải một người bố đủ tiêu chuẩn, thành thử vẫn còn phải tiếp tục mày mò học tập để có thể cho Tạ Di An một mái nhà hạnh phúc nhất.
–
Về sau, Tạ Thời Quân có thêm nửa kia của đời mình. Anh vẫn cố gắng không tăng ca, mong muốn dành ra thời gian buổi tối cho gia đình.
Sau khi tan tầm, anh lái xe đến công ti Hướng Sơ, tiện đường mua một bó cúc tana nhỏ.
Lúc Hướng Sơ mở cửa xe có hơi ngạc nhiên: “Hôm nay là ngày gì vậy, sao bỗng nhiên lại mua hoa?”
“Không phải ngày gì cả, chỉ là muốn tặng hoa cho người trong lòng thôi.” Tạ Thời Quân cười nhìn cậu, vươn tay xoa vành tai bị lạnh đỏ lên của cậu, “Thấy nó đẹp rất hợp với em, nên anh mua.”
Hướng Sơ hơi đỏ mặt nhận lấy bó hoa, đoạn thơm má Tạ Thời Quân, lí nhí bảo: “Anh cứ thả thính em hoài… Tại hôm nay anh đẹp trai quá làm cả ngày em cứ nghĩ về anh.”
Hôm nay Tạ Thời Quân mặc áo len cao cổ mà Hướng Sơ thích nhất, hồi sáng Hướng Sơ chưa ngắm đã mắt thành ra thương nhớ suốt cả ngày.
Tạ Thời Quân kéo tay cậu lại bóp nhẹ, hỏi: “Nghĩ thế nào?”
Khí sưởi điều hoà phả lên hai bàn tay đan mười ngón, không khí bỗng chốc trở nên muồi mẫn. Hướng Sơ cúi đầu vờ như đang ngửi hoa: “Thì, thì nghĩ vu vơ thôi…”
Tạ Thời Quân không ghẹo cậu nữa. Anh hôn mu bàn tay cậu rồi buông ra: “Chúng ta đi đón một bé bảo bối nữa nào.” Anh khởi động xe, “Hôm nay trời lạnh ăn món gì nóng đi, canh thịt viên được không?”
Bất kể là trong thân phận người cha, người thầy, hay là người yêu, Tạ Thời Quân luôn đảm nhiệm một cách tốt nhất.
Mình nhớ anh, mình yêu anh.