❀ Tết Nguyên Đán 2021 ❀
“Còn một cái nữa, để lát lên giường rồi gọi.”
Đại sảnh sân bay người qua kẻ lại, Hướng Sơ dựng va li, chạy vào một góc vắng người nghe điện thoại của Tạ Thời Quân.
“Bảo bối?”
Giọng của Tạ Thời Quân tựa như có ma lực, có thể xua đi mọi âm thanh ồn ã xung quanh, khiến thế giới chỉ còn lại âm thanh dịu dàng bên tai.
Hướng Sơ vừa chạy xong nên nhịp thở hơi gấp, cậu sợ Tạ Thời Quân nghe ra điều gì nên chỉ dám đáp một tiếng thật khẽ: “… Vâng.”
“Đang làm gì đó?”
Hướng Sơ đáp bừa: “Vừa dắt chó đi dạo xong, đang về nhà nè.”
Bỗng một đoàn người nói cười đi ngang qua, Hướng Sơ chột dạ bồi một câu: “Ngoài đường hơi ồn…”
Cậu không chú ý mình đang đứng dưới một cái loa, vừa nói vài câu với Tạ Thời Quân thì cái loa trên đầu bỗng bắt đầu thông báo thông tin chuyến bay, âm lượng rất to. Cậu giật mình, hoảng loạn bịt micro, chờ hết thông báo mới nói: “Hình như ở đây tín hiệu không ổn cho lắm, để tối em gọi lại cho anh.”
Tạ Thời Quân dường như không nghi ngờ gì, vẫn đòi nghe cậu nói “Nhớ anh” như thường lệ rồi mới cúp máy.
Hướng Sơ thở phào, kéo va li đến phòng chờ, chuẩn bị làm thủ tục check-in.
Năm nào cậu cũng về quê ăn tết, năm nay dĩ nhiên vẫn như thường lệ. Kế hoạch ban đầu là ở đến mồng sáu, chiều mai lên máy bay về Bắc Kinh, thế nhưng cậu bỗng đổi vé đột xuất, toan dành cho Tạ Thời Quân một sự bất ngờ.
Kể ra thì đây là lần đầu đón năm mới sau khi ở bên Tạ Thời Quân nhỉ.
Chuyến bay nửa tiếng ngắn ngủi chợt trở nên dài lâu đến lạ vì bồn chồn nhung nhớ. Hướng Sơ lướt xem ảnh chụp Tạ Thời Quân và An An trong album điện thoại, chốc chốc dõi mắt ngắm biển mây ngoài ô cửa sổ giết thời gian. Không lâu sau, máy bay cập bến vùng trời Bắc Kinh, cậu đã có thể nhìn đến thành phố hoa lệ này, nơi cậu và người cậu yêu sinh sống.
Vừa xuống máy bay lập tức bị Bắc Kinh chào đón bằng một trận gió to, Hướng Sơ kéo va li ra ngoài, áo khoác vắt trên cánh tay, chân rảo bước vội vã. Cậu đang tính gửi tin nhắn cho Tạ Thời Quân thì bỗng có một trực giác nào đó thôi thúc cậu ngẩng đầu.
Tạ Thời Quân mặc áo măng tô cậu tặng hồi sinh nhật năm ngoái, đứng ở cổng trả khách, dáng dấp cao lớn anh tuấn khiến người ta không nỡ rời mắt.
Hướng Sơ chớp chớp mắt không dám tin, não bộ chưa kịp xử lí nhưng cơ thể đã phản ứng trước, lao thẳng về phía Tạ Thời Quân.
Va li bị vứt qua một bên, Hướng Sơ thở hổn hển nhào vào lòng Tạ Thời Quân: “Sao anh biết hôm nay em về…” Cậu úp mặt lên bả vai Tạ Thời Quân, “Lúc gọi điện thoại anh nghe ra rồi phải không?”
Tạ Thời Quân không phủ nhận, ngước đầu vuốt tóc cậu, bảo: “Lên xe rồi nói sau, mặc áo vào đi.”
Khí sưởi trong xe hun mặt Hướng Sơ ửng đỏ, sau khi để va li vào cốp xe, cậu và Tạ Thời Quân không hẹn mà cùng ngồi vào ghế sau, dựa sát vào nhau, chẳng ai nói gì. Cậu được Tạ Thời Quân bế lên đùi, cả hai ăn ý trao nhau một nụ hôn.
“Anh đoán là hôm nay em sẽ về, tra được thông tin chuyến bay là anh lập tức đến sân bay rồi.” Tạ Thời Quân tháo kính của cậu và của mình ra nhằm dễ bề cọ xát đôi môi cậu hơn, triền miên tựa chẳng bao giờ muốn ngừng, “Đến đây rồi anh mới nhớ ra là em muốn tạo sự bất ngờ cho anh, anh phá kế hoạch của em thế này có phải hơi gây mất hứng không.”
“Anh cũng biết à…” Tuy Hướng Sơ phàn nàn vậy nhưng được anh ôm vào lòng hôn lại vẫn rất vui vẻ.
“Nhưng biết sao được đây bảo bối.” Tạ Thời Quân kề trán vào trán cậu, câu nói tiếp theo dịu dàng tựa một tiếng thở dài: “Anh muốn gặp em quá.”
Tai Hướng Sơ đỏ lên. Cậu ôm lấy cổ Tạ Thời Quân, giận dỗi cắn cằm anh: “Đồ tồi.”
Đồ tồi mồm miệng ngọt thế kia, cậu biết đỡ thế nào được.
–
Trên đường về nhà, hễ gặp đèn đỏ là Tạ Thời Quân lại duỗi một tay ra cho Hướng Sơ nắm. Lần đầu trong đời Hướng Sơ mong gặp được nhiều nhiều đèn đỏ thế này. Lúc Tạ Thời Quân lái xe cậu luôn không cầm lòng được nghiêng đầu ngắm, bị anh bắt quả tang lại đỏ mặt quay đầu về.
Sao lại nhớ anh nhiều thế này…
Rõ là chỉ nắm tay hết sức bình thường thôi mà trái tim Hướng Sơ lại như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nếu không vì ngại an toàn giao thông thì khéo cậu thật sự sẽ leo lên người Tạ Thời Quân, ôm chặt anh không buông mất.
Sau khi dừng xe, Tạ Thời Quân chuẩn bị xuống xe lấy va li thì bị Hướng Sơ kéo tay lại.
Anh đan chặt tay Hướng Sơ, kiên nhẫn hỏi: “Sao thế?”
“Lần này về quê, em đã nói với mẹ em… em có bạn trai rồi. Em kể cho mẹ là… anh cực kì tốt. Em nói… em muốn bên anh cả đời.” Hướng Sơ nói chuyện hơi rối loạn, vành mắt bỗng ửng đỏ lên, “Sau đó mẹ nói… chỉ cần em sống yên vui là được, còn bảo em có dịp thì dẫn anh về quê gặp mẹ.”
Đôi mắt Hướng Sơ cay cay, cậu hít mũi, nói tiếp: “Mẹ còn lì xì cho An An nữa, dày lắm…”
“Đừng khóc.” Tạ Thời Quân xoa nốt ruồi lệ nơi khoé mắt cậu, “Bảo bối, từ nay chúng ta thật sự là người nhà rồi.”
Hướng Sơ gật đầu thật mạnh: “Vâng.”
Cậu rúc trong lòng Tạ Thời Quân không chịu dậy, mãi đến khí sưởi trong xe dần tan đi, Tạ Thời Quân xoa mặt cậu: “Bảo bối có mệt không?”
“Mệt…” Thật ra cũng không mệt lắm, chẳng qua là muốn nhõng nhẽo với Tạ Thời Quân thôi. Hướng Sơ nũng nịu bảo: “Anh cõng em về nhà được hông… Va li để mai rồi hẵng lấy.”
Tạ Thời Quân luôn rất thoải mái chiều theo những cảm xúc và ý tưởng đột xuất của Hướng Sơ: “Tất nhiên là được.”
Từ chỗ để xe đến thang máy chỉ vỏn vẹn ba bốn mươi mét. Bờ vai Tạ Thời Quân rất rộng, rất vững chãi, tựa lên rất an toàn, thậm chí có thể yên tâm chợp mắt chốc lát. Chưa đi đến thang máy mà Hướng Sơ đã bắt đầu lim dim buồn ngủ, cậu ôm cổ Tạ Thời Quân, quấn quýt dụi dụi bả vai anh: “Anh tốt quá đi… giống một người bố, cũng giống một người anh trai…”
Bên cạnh thân phận người yêu, những gì cậu mong muốn và khuyết thiếu Tạ Thời Quân cũng sẽ giúp cậu bổ sung vẹn toàn.
“Vậy ư?” Tạ Thời Quân cười, đẩy người cậu lên, “Nếu em thích thì gọi anh vậy cũng được.”
“Hửm?” Hướng Sơ ngẩn ra giây lát mới hiểu ý của Tạ Thời Quân, đoạn khẽ cắn vào cổ anh, “Tạ Thời Quân, sao anh lưu manh vậy hả…”
Ra khỏi thang máy, hơi thở của nhà ngày một gần, Hướng Sơ nhấc mắt, ghé vào bên tai Tạ Thời Quân, gọi anh rằng: “Thời Quân.”
Đoạn cậu ghé vào bên tai kia, nuốt nước bọt, thì thào gọi: “… Anh ơi.”
Gọi xong cậu xấu hổ không thôi, bèn nhảy xuống khỏi lưng Tạ Thời Quân, không dám nhìn anh. Cậu tự lấy chìa khoá ra mở cửa, nhưng cắm mãi vẫn chẳng vào đúng lỗ.
Tạ Thời Quân lại gần ôm cậu từ phía sau, tay cầm tay cậu cắm chìa khoá vào lỗ. Lúc xoay chìa, anh thơm má cậu, hơi thở rối loạn và nóng bỏng: “Còn một cái nữa, để lát lên giường rồi gọi.”